Bạn đang đọc Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi – Chương 113: Được Nghe Theo Cô
Mua đồ xong, Ảnh Tử đề nghị: “Chúng ta ăn trưa ở ngoài đi? Ăn xong rồi về, thấy thế nào?” Đồ ăn ở quán ăn bên ngoài rất ngon, mỗi lần cô ra ngoài đều phải ăn cho no rồi mới về.
Trước kia lúc ở nhà, không có cơ hội ăn ở ngoài, chỉ có người hầu nấu gì thì ăn đó.
Nguyên quán của Giang Nhã Đan và Thời Vũ Thành đều ở Thanh Thành, khẩu vị chủ yếu là thanh đạm, cho nên đồ ăn ở nhà phần lớn đều là nước trong thêm chút muối, đồng thời rất ít ăn hải sản
Từ nhỏ ăn đến lớn, Thời Du Huyên cho rằng đồ ăn hẳn là có hương vị như thế, nhưng vào năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên ăn hải sản và thức ăn có vị tê cay, cô đã yêu thích hương vị đó, đồng thời cứ nhớ mãi không quên.
Sau này ở biệt thự nhà họ Thịnh, mặc dù đầu bếp nấu ăn rất ngon, nhưng cũng không ở được bao lâu đã bị Vương Dĩnh Chi đuổi ra ngoài, sau khi rời khỏi đó cô mới bắt đầu ăn các loại thức ăn có hương vị khác nhau.
Thời Du Huyên mới biết được, hóa ra mỹ thực và cơm một ngày ba bữa là có khác nhau.
Có người ăn là vì hưởng thụ, có người chỉ là vì no bụng mà thôi!
“Được, nghe theo cô.”
“Có thể.”
Sau khi hai người đàn ông đồng ý, ba người tùy tiện tìm một tiệm cơm lân cận đi vào, nhân viên phục vụ dẫn ba người đến gần vị trí cửa sổ, đưa thực đơn đến.
Giản Nghi Ninh đưa thực đơn cho Ánh Tử: “Cô gọi đi, cô thích ăn gì.”
Ảnh Tử thích ăn hải sản, đây cũng là một tiệm cơm chuyên về hải sản, chỉ là cô không chỉ gọi những món mà mình thích ăn.
Cá quế hấp, ngao xào cay, cá nấu cay, thịt thăn chua ngọt, sườn non kho tàu, thịt dê thì là, nạm bò cà chua, tôm bóc vỏ nấu với trà Long Tỉnh Tây Hồ.
Cân nhắc đến khẩu vị và sở thích của cả ba người.
Sau khi đồ ăn lên đủ, Giản Nghi Ninh gắp một miếng thịt cá cần cận gỡ xương, sau đó đặt
vào chén Thời Du Huyên: “Tranh thủ ăn lúc còn nóng.”
A
“Để tự tôi gắp, anh không cần gắp cho tôi.”
Từ nhỏ Thời Du Huyên lúc ăn cơm đều tự mình chú ý đến mình, trước kia bố nuôi cũng sẽ gắp thức ăn cho cô, nhưng mỗi lần đều sẽ bị mẹ nuôi và chị châm chọc khiêu khích, sau đó còn sẽ có trả đũa.
Cho nên Thời Vũ Thành cũng không gắp thức ăn cho cô nữa, cô cũng quen rồi, bây giờ Giản Nghi Ninh gắp thức ăn cho cô còn cẩn thận lấy xương cá ra, cảm thấy là lạ không quen.
“Không sao, tôi không sợ phiền.”
Hiển nhiên là Giản Nghi Ninh hiểu lầm, anh ấy còn tưởng rằng Ảnh Tử sợ phiền mình, cười hai ha rồi lại tiếp tục.
Thịnh Hàn Ngọc cũng lấy một con tôm bỏ vào chén Ảnh Tử: “Ăn cái này đi, tốt cho da.”
Tay đang bưng bát của Ánh Tỉ dừng lại, hôm nay Thịnh Hàn Ngọc nổi điên gì thế? Đi theo xem náo nhiệt làm gì?
Giản Nghi Ninh cảm thấy nguy cơ, gắp một miếng thịt thăn chua ngọt đưa đến bên miệng cô: “Há miệng, thịt thăn chua ngọt này vô cùng ngon, bên ngoài giòn xốp bên trong mềm, nếm thử đi.”
Cô không muốn há miệng, không phải đũa chung mà, hai người dùng chung một đôi đũa, bần biết bao nhiêu.
Thịnh Hàn Ngọc dùng đũa chung, sườn non, thịt dê,…!liên tục gắp vào chén cô, còn học dáng vẻ Giản Nghi Ninh: “Nếm thử món này, bổ não.”
“Ăn cái này đi, tốt cho da..”
Giản Nghi Ninh sắp bị tức chết, được, muốn phân cao thấp với tối đúng không?
Thế là càng thêm chịu khó gắp thức ăn cho Thời Du Huyên.
Hai người ganh đua, chỉ chốc lát sau trong chén Ảnh Tử đã chất đầy tràn, tất cả đều là đồ ăn, căn bản ăn không hết!
Cô càng nói không muốn, hai người kia lại càng không ngừng, lấy lòng cô như đang tranh tài…!
Thời Vũ Kha đứng ngoài cửa sổ cách đó không xa, móng tay bén nhọn bấm vào lòng bàn tay đến ra máu, lại không cảm giác được đau.
Trong lòng đau đớn.
Trong lòng đau đớn gần chết, cô ta càng thêm ghen ghét đến phát điên.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà người phụ nữ này ngoại hình không đẹp, mà có thể có được nhiều đàn ông ưu ái đến thế, tranh nhau nịnh bợ cô?
Ghen ghét khiến trong lòng Thời Vũ Kha trở nên vặn vẹo, cô ta hận không thể lập tức phá hủy người phụ nữ tên Ảnh Tử kia!
Ngày đó sau khi trở về từ nhà họ Thịnh, nửa đêm cô ta đã sảy thai!
Ban đầu bụng đau như bị người ta dùng tay nhéo, đau đến nỗi cô ta đang ngủ cũng phải tỉnh dậy.