Bạn đang đọc Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi – Chương 109: Trước Cửa Biệt Thự Của Thịnh Hàn Ngọc
Giản Nghi Ninh khó hiểu, anh ấy hỏi: “Anh vừa mới nói Trạch Dung là Chủ tịch của Đỉnh Thịnh? Anh nghe ai nói, không có mấy người chuyện bí mật như vậy, tại sao anh lại biết?”
Thịnh Dự Khải tưởng rằng mình phát hiện bí mật vô cùng lớn của Đinh Thịnh, đương nhiên muốn khoe khoang một phen.
Anh ta kiêu căng hất hàm lên: “Chuyện này không thể nói cho anh biết, dĩ nhiên tôi có cách để biết, đừng tưởng rằng nội bộ các người đủ kín đáo, chỉ cần tôi muốn biết chuyện gì thì vẫn sẽ biết được thôi.”
Nói xong, anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Lúc đầu Giản Nghi Ninh thật sự có chút khó hiểu nhưng vừa gặp những người còn lại đã biết ngay là chuyện gì đang xảy ra.
Vân Triết Hạo không ngờ rằng anh ta chỉ thuận miệng nói như thế lại biến thành “tin tức nội bộ” Bị Thịnh Dự Khải lấy ra khoe khoang, lập tức phun sạch toàn bộ một ngụm trà ra ngoài, suýt chút thì lên người Giản Nghi Ninh.
Mấy người không thể nén cười, chỉ là nụ cười của Thịnh Trạch Dung có chút miễn cưỡng.
Thịnh Hàn Ngọc cân nhắc cảm nhận của em trai cũng liền bảo mấy người đừng cười nữa, chính sự quan trọng hơn!
Người chủ trì đứng ở trên lễ đài tuyên bố dạ tiệc chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là giới thiệu vắn tắt Tập đoàn Đinh Thịnh và Tập đoàn Thiên Mã một lần, thật ra những thứ cơ bản anh ta nói đều là lời thừa thãi, người đến đây hôm nay đều biết rõ, có vài người còn không chỉ điều tra một lần.
Có điều là không có một ai biểu hiện ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, tất cả mọi người đang ngẩng đầu trông ngóng, chờ đợi sếp lớn chân chính của tỉnh Thịnh xuất hiện!
Cửa phía sau lễ đài mở ra, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, nhóm năm người Thịnh Hàn Ngọc đi tới, đứng ở trên lễ đài.
Khi mọi người nghe thấy người chủ trì giới thiệu: “Chủ tịch của Tập đoàn Đỉnh Thịnh Thịnh Hàn Ngọc…”, lúc ấy ngoại trừ giọng của người chủ trì, trong đại sảnh không có âm thanh nào khác.
Mọi người đều hối hận muốn chết.
Thì ra Thịnh Hàn Ngọc chính là ông chủ phía sau Đỉnh Thịnh?
Sớm biết như vậy thì tại sao bọn họ lại không đi tham dự tang lễ của Chủ tịch Thinh gia để nịnh bợ Thịnh Dự Khải cơ chứ!
Hy vọng hối hận vẫn chưa quá muộn, người chủ trì còn chưa giới thiệu xong cũng đã có không ít người nóng lòng muốn thử, chuẩn bị xông lên nịnh bợ ông chủ của Đỉnh Thịnh bất cứ lúc nào.
Mà trong thời gian ngắn, quá trình tâm lý của một nhà ba người Thịnh Dự Khải cứ như ngồi trên cáp treo vậy, đã từng đi lên, rơi xuống, đi lên cao hơn, rơi xuống nhiều hơn!
Thịnh Hàn Ngọc là Chủ tịch.
Thịnh Trạch Dung là Tổng giám đốc.
Không sai, đúng là em trai thuộc tầng quản lý của Đỉnh Thịnh nhưng sếp lớn nhất vẫn là Thịnh Hàn Ngọc, chẳng trách anh buông bỏ tài sản của Thịnh gia, không thèm ngoảnh lại, thì ra đã sớm có càng nhiều hơn đang giấu ở phía sau.
Một nhà ba người không đợi người chủ trì giới thiệu xong liền lặng lẽ rời khách sạn về nhà!
Trước cửa biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc.
Đủ loại xe sang trọng đến rồi lại đi, thiệp mời và quá cáp được đưa đến liên tục không ngừng, mọi người dạt dào hy vọng mà đến nhưng lại tràn đầy thất vọng mà về.
Thế nhưng không ai oán giận, thậm chí trên mặt còn không có cả biểu cảm không vui.
Quản gia dành ra hai gian phòng bỏ không để đặt đống quà tặng này nhưng đã sắp không chứa nổi nữa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ dành ra thêm hai căn phòng nữa cũng không đủ.
Ảnh Tử đứng ở bên cửa sổ, liếc mắt nhìn Thịnh Hàn Ngọc đầy ghét bỏ, oán trách: “Anh hơi quá đáng rồi đấy, tự mình có nhà mà không về, nương nhờ ở đây làm gì? Cho dù anh có tránh đi thì những người đó cũng sẽ không bỏ qua cho anh, không đợi được anh, ngày mai bọn họ lại đến, ngày kia lại đến…”
Cô nói năng hùng hồn, chỉ chăm chăm nói đến người khác, thực tế chính bản thân cũng có chuyện như vậy.
Ảnh Tử còn chưa ở chỗ ở mới được quá ba ngày đã bị người khác phát hiện, sau đó liền “thất thủ” rồi.
Người đến nhà tặng quà lấy lòng nườm nượp không dứt, tặng gì gì đó cũng có, thậm chí tặng nhà cửa cũng có luôn.
Ảnh Tử không thể chịu được quấy nhiễu, liền dọn đến biệt thự của Giản Nghi Ninh để trốn cho yên tĩnh, chỉ là không ngờ rằng lần này cô lại đến chậm một bước, biệt thự đã bị Thịnh Hàn Ngọc “chiếm giữ” rồi.
Mục đích của hai người giống nhau, đều là để tránh đi cho yên tĩnh, không muốn bị làm phiền.
“Cô cũng vậy.” Thịnh Hàn Ngọc vùi đầu vào máy vi tính làm việc, oán giận một câu.