Đọc truyện Tổng Tài! Anh Bị Tôi Chinh Phục Rồi – Chương 9: Dự Tiệc
Công việc của Huỳnh Thanh Hà rất đơn giản, đó là gõ lại tập tài liều đó vào trong máy.
Không cần suy nghĩ gì, chỉ việc đọc, gõ, nghe có vẻ rất đơn giản nhỉ?
Ban đầu Huỳnh Thanh Hà cũng nghĩ như vậy, về đến phòng cô còn cười nhạo Nghị Đình Quân:
“Tưởng việc gì to tát lắm chứ.
Gõ chữ à? Huỳnh Thanh Hà đây là thánh cào bàn phím đấy nhé!”
Tuy nhiên, tập tài liệu dày cộp đó chữ thì nhỏ xíu, chi chít, nhìn mà muốn hoa cả mắt.
Thành ra đến tận trưa hôm sau Huỳnh Thanh Hà mới gõ xong sấp tài liệu đó, Huỳnh Thanh Hà cả đêm không ngủ, khi này hai mắt đã không mở nổi nữa, cô gục xuống bàn ngủ quên lúc nào không hay.
Nghị Đình Quân ban đầu cảm thấy rất thoải mái, không có ai quấy rầy thật tốt biết bao, tuy nhiên nửa ngày vắng bóng một cô gái luôn theo sau lải nhải, anh lại cảm thấy trống trải, thiếu thiếu thứ gì đó.
Anh như ma xui quỷ khiến, đi như người mất hồn đến phòng Huỳnh Thanh Hà.
Thấy cô đang ngủ say sưa trên bàn làm việc, anh nhẹ nhàng đến bên, vuốt những sợi tóc mai trên mặt cô qua bên tai.
Nghị Đình Quân ngắm nhìn Huỳnh Thanh Hà trong tư thế ấy rất lâu, sau đó như chợt giật mình tỉnh táo, anh ngơ ngác nhìn người con gái trước mặt.
Anh vội vàng đứng thẳng người, lùi ra sau vài trước, ánh mắt thâm trầm không rõ là đang nghĩ gì.
“Mình đang làm cái quái gì thế?” Nghị Đình Quân lẩm bẩm rồi xoay người đi ra ngoài.
Đến xế chiều, Huỳnh Thanh Hà mới tỉnh giấc, toàn thân mỏi nhức, không sao cử động được.
Cô nằm dài trên bàn, khuôn miệng nhỏ không ngừng oán trách người đầu sỏ gây nên chuyện này.
“Ôi, đau lưng quá đi mất.
Nghị Đình Quân chết tiệt, anh còn không mau đến đây xem anh đã làm được việc tốt gì rồi? Tôi không dậy nổi nữa rồi, ôi!” Huỳnh Thanh Hà than thở.
Mãi sau Huỳnh Thanh Hà mới lê được đến ngoài cửa, đưa tay lên xoa xoa cái bụng đã hóp teo lại và đang kêu òng ọc.
“Đói quá đi mất!”
Huỳnh Thanh Hà ra khỏi khách sạn, đi mua chút đồ ăn về lót dạ.
Huỳnh Thanh Hà vừa ăn được một nửa thì đã có người đến tìm, nói tối nay sẽ đi dự tiệc, bảo cô chuẩn bị trước.
Huỳnh Thanh Hà trố mắt: “Lại nữa à? Ôi mẹ ơi, đúng là khó bắt kịp được cái bọn thượng lưu này mà.”
Thế là tâm hồn ăn uống của cô cũng theo đó mà bay biến.
Phụ nữ mà, ai chả yêu cái đẹp, ai chả muốn mình xinh đẹp lộng lẫy, nổi bật nơi đông người.
Thế là Huỳnh Thanh Hà dành trọn khoảng thời gian còn lại để phối đồ, trang điểm cho buổi tiệc sẽ diễn ra tối nay.
Đến khi Nghị Đình Quân mất kiên nhẫn.
không chờ được nữa thì cô mới miễn cưỡng dừng lại, ngắm mình một lần nữa rồi đi ra.
Vừa ra ngoài đã gặp luôn Nghị Đình Quân, anh bĩu môi:
“Cô định đi thi hoa hậu đấy à?”2049284_2_25,60Huỳnh Thanh Hà biết là anh đang khen mình, cười khoái chí.
“Cũng có thể lắm, hay là năm nay tôi đi thi thử, Nghị tổng thấy sao?”
Nghị Đình Quân chẳng buồn nhìn cô, chui vào trong xe, ngoắc tay với cô, nói, “Lên xe nhanh lên.”
Huỳnh Thanh Hà bước lên xe, ngồi bên cạnh Nghị Đình Quân.
Mặt cô vẫn không thay đổi, hớn hở nói:
“Nghị tổng thấy tôi có khả năng làm hoa hậu năm nay không?”
Nghị Đình Quân chỉ thấy cô ăn mặc quá chói mắt, thuận miệng nói bừa, nào ngờ lại bị cô quấy rối không chịu tha.
Anh day day thái dương, sau đó nói với giọng điệu vô cùng khó nghe:
“Khi ấy…tôi sẽ không nhận là mình có quen biết với cô hoa hậu ngu đần không biết phân biệt cao thấp này.”
Huỳnh Thanh Hà chẳng mảy may bận tâm lời nói của anh, cô dẩu môi: “Đúng là không biết thưởng thức cái đẹp.”
Cô nói với âm lượng tương đối nhỏ, không biết anh ngồi ngay bên cạnh nhưng có nghe thấy hay không.
Nghị Đình Quân im lặng không nói gì, lẳng lặng nhìn người phụ nữ này hồi lâu.
Anh thầm đánh giá, nếu bỏ đi lớp mặt nạ giả tạo đó thì quả thật cô ấy cũng rất đẹp!
Huỳnh Thanh Hà và Nghị Đình Quân đi đến một khách sạn lớn, Huỳnh Thanh Hà choáng váng trước khung cảnh xa hoa trước mặt.
Xung quanh có khá đông người, đa phần đều là những người trong giới, đến đây để bàn bạc với đối tác mấy chuyện làm ăn kinh doanh.
Nghị Đình Quân kéo Huỳnh Thanh Hà đi đến bắt chuyện qua loa cho có lệ, anh vẫn luôn kiêu ngạo như vậy.
Huỳnh Thanh Hà lén nhìn Nghị Đình Quân, thấy anh chẳng nói chẳng rằng, mặt vẫn lạnh tanh, xung quanh mọi người vẫn huyên thuyên đủ chuyện, nụ cười có phần gượng gạo, dè chừng trên những gương mặt kia, Huỳnh Thanh Hà thở dài, lẽo đẽo đi theo anh ra ngồi vào một bàn gần đấy.
Tư thế ngồi của Nghị tổng thật khiến người ta nể phục, không chút nể nang kiêng dè trước một ai.
Chân anh bắt chéo, khuỷu tay đặt trên thành ghế cao, tay kia cầm ly rượu vang khẽ lắc đều, sau đó kề lên bờ môi mỏng quyến rũ một cách chuyên nghiệp.
Huỳnh Thanh Hà cảm thán: “Thật không hổ là Nghị tổng của tập đoàn Hoà Lâm!”
Khoé môi Nghị Đình Quân khẽ động đậy, cong nhẹ một cái.
Tai anh thính lắm đấy nhé.
Coi như cô có mắt nhìn người.
Trước mặt Huỳnh Thanh Hà là một dãy bàn dài, trên đấy bày đủ loại đồ ăn đồ uống, thật không biết tiết kiệm mà, phí phạm quá đi mất.
Cô cứ nhìn qua nhìn lại, hoa cả mắt.
Huỳnh Thanh Hà thầm nghĩ, giá mà cả đống này đều là của cô thì tốt rồi.
Huỳnh Thanh Hà nuốt nước miếng, xoa xoa bàn tay.
Cô chợt nghe thấy một tiếng cười nhỏ như gió thổi qua tai, theo cảm tính, cô quay phát đầu lại, trừng mắt, lườm Nghị Đình Quân một cái.
Nghị Đình Quân vẫn cười khinh khỉnh, Huỳnh Thanh Hà mặt khó chịu:
“Cười gì mà cười, lần đầu người ta thấy những thứ xa hoa này, chiêm ngưỡng chút cũng không được hả?”
Nghị Đình Quân cúi đầu, hai bả vai run run, Huỳnh Thanh Hà trợn tròn mắt doạ: “Nghị Đình Quân chết tiệt, anh còn cười nữa coi chừng tôi…” Cô nói đến đây thì không biết nên nói câu gì cho hợp lí.
“Cô trợ lý bé nhỏ nhưng cô thì có thể làm được gì cơ chứ?” Nghị Đình Quân đắc chí.
Huỳnh Thanh Hà bĩu môi, không thèm đếm xỉa đến anh nữa.
Lát sau cô định lên tiếng, nhưng vừa mở miệng đã bị anh nhét vào mồm một quả nho căng mọng, Huỳnh Thanh Hà trợn mắt nhìn anh.
Nghị Đình Quân đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt một người, Huỳnh Thanh Hà nhìn theo, đó là một anh chàng có gương mặt khá tuấn tú, điển trai, lịch lãm, nhưng thật tiếc, vẻ đẹp kiêu sa quý phái, có phần lạnh lùng bá đạo của Nghị Đình Quân đã nhẫn tâm lẫn ắt hào quang của người ta cả rồi.
Anh chàng kia chính là nhị thiếu gia Lục gia, Lục Ngạn, là đối tác mà Hoà Lâm chuẩn bị hợp tác lần này.
Huỳnh Thanh Hà bứt một quả nho, tiếp tục cho vào miệng nhai nhóp nhép, ánh mắt dõi theo hai người đàn ông đang trò truyện đàng kia.
Dù có đi đến cô cũng chẳng làm được việc gì, hơn nữa chắc Nghị Đình Quân cũng sẽ chẳng trông chờ gì vào cô nên Huỳnh Thanh vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, tiếp tục đánh chén mấy món ngon bày trên bàn.
Khi bụng Huỳnh Thanh Hà đã căng tròn cũng là lúc Nghị Đình Quân quay trở lại, trên tay còn dát theo một con hồ ly tinh…!
Nói cô ta là hồ ly tinh thì hơi quá, bởi Huỳnh Thanh Hà cũng không phải dạng hiền lành ngoan ngoãn, cô cũng đã từng đến quầy bar để làm phục vụ rồi.
Nhưng Huỳnh Thanh Hà không thể nhìn vừa mắt nổi sự ỏng ẹo, gian xảo và quá giả trân của cô ta, còn ôm khư khư lấy cách tay của Nghị Đình Quân nữa chứ.
Huỳnh Thanh Hà chỉ nhìn lướt qua hai người này rồi tiếp tục công việc lớn lao của mình, đó chính là ăn và ăn.
“Quân, người ta nhớ anh lắm đấy, sao anh không đến tìm em nữa? Người ta nhớ mùi hương nam tính của anh đến nỗi muốn phát điên rồi!”
Ặc! Huỳnh Thanh Hà đang ăn miếng bánh ngon lành thì suýt nữa nuốt đi nhầm đường.
Cô quay đầu, lén nhìn Nghị Đình Quân, thấy ánh mắt anh nhìn cô sắc bén, Huỳnh Thanh Hà vội vàng rụt cổ lại.
Huỳnh Thanh Hà: “Bánh ngon quá, thật sự ngon quá mà!”
Cảm thấy ánh mắt nào đó vẫn nóng rực nhìn mình, Huỳnh Thanh Hà dịch ra thật xa hai con người đáng sợ kia, lấy tay về quạt quạt:
“Nóng quá, đây không có điều hoà sao?”
Cô ngó nghiêng, đảo mắt như đang tìm kiếm, cố gắng ngó lơ cặp đôi tình tứ nào đó.
Huỳnh Thanh Hà lẩm bẩm đủ mình nghe: “Anh không muốn ân ái cô ta trước mặt tôi thì kéo cô ta ra đây làm quái gì? Căn phòng này có vẻ khá hẹp…”
“Cô Hà, cô chính là trợ lí mới của Nghị Đình Quân đó hả?”
Huỳnh Thanh Hà quay đầu lại nhìn.
“Ờ… phải phải, là tôi.
Chào Lục tổng!”
Lục Ngạn đi quanh Huỳnh Thanh Hà một vòng, xoa xoa cằm đánh giá:
“Mắt nhìn của Nghị Đình Quân cũng khá đấy!”
Huỳnh Thanh Hà gượng cười lấy lệ: “Lục tổng quá khen rồi!”
Huỳnh Thanh Hà vội vàng rót cho Lục Ngạn một ly rượu: “Mời anh một ly được chứ?”
Lục Ngạn cười: “Đương nhiên rồi!”
Lục Ngạn và Huỳnh Thanh Hà chạm ly, cô uống một ngụm nhỏ, trong đầu bắt đầu xuất hiện một loạt các hình ảnh.
Nếu không có Nghị Đình Quân thì chắc chắn người đàn ông này sẽ là người tuyệt vời nhất, anh ta cao, gầy, thân mình vạm vỡ, toát lên vẻ nam tính đầy mị lực.
So với Nghị Đình Quân kiêu ngạo kia thì Lục Ngạn không đến nỗi, nhưng vẫn nghiêm túc không kém, ánh mắt anh ta cũng toát lên một vẻ ôn nhu lạnh lùng.
Thấy Huỳnh Thanh Hà cứ nhìn mình chằm chằm, Lục cười nói: “Tôi có đẹp không?”
Huỳnh Thanh Hà nghẹn họng.
Cô gật đầu, ánh mắt nhanh chóng rời đi nơi khác.
Huỳnh Thanh Hà: “Đẹp…!đẹp ạ!” Đương nhiên là rất đẹp rồi.
Xem ra Nghị Đình Quân với tên này cũng không khác nhau nhiều lắm.
Nghị Đình Quân đi đến, kề sát tai Huỳnh Thanh Hà thì thầm: “Đuổi cô ta đi cho tôi!”
Huỳnh Thanh Hà ngạc nhiên nhìn anh, môi mấp máy.
Nghị Đình Quân lại nói: “Thăng lương!”
“Được!”
Xem như anh đã nắm được điểm yếu của cô đi.
Nhưng mà đuổi người cũng đâu phải chuyện dễ dàng, cũng nên để cô ta tự biết mà rút lui thôi.
Trần Di đi đến, vẫn dáng vẻ õng à õng ẹo ấy, Huỳnh Thanh Hà nhìn mà đã sởn hết cả da gà.
Cô chợt nảy ra một ý, khoé miệng thoáng cong nhẹ.
Huỳnh Thanh Hà ôm lấy cánh tay sắp bị Trần Di chiếm ấy, ánh mắt long lanh, giọng nũng nịu.
“Quân, người ta không muốn thấy anh gần gũi với người phụ nữ khác đâu.
Không phải anh đã hứa với em rồi sao, đáng ghét!”
Nghị Đình Quân, Trần Di và cả Lục được phen ngây ngốc.
Sáu con mắt nóng rực cùng hướng vào cô, Huỳnh Thanh Hà ngượng chín mặt, vùi đầu vài ngực Nghị Đình Quân che đi gương mặt đăng đỏ ửng.
Huỳnh Thanh Hà véo mạnh anh một cái, Nghị Đình Quân như chợt nhận được tín hiệu, anh cũng nganh chóng khối hợp.
“Ngoan, là anh không đúng, khi nào ra về nhất định sẽ bồi thường cho em thoả đáng.”
Huỳnh Thanh Hà hiểu câu nói của anh là, diễn tốt lắm, lương của cô sẽ được tăng lên nữa.
Cô cười đắc ý, quay đầu lại thì thấy Trần Di đang há hốc nhìn mình, còn có cả Lục Ngạn.
Tận trong thâm tâm Huỳnh Thanh Hà thầm gào thét: “Xong rồi, sao mình lại quên mất Lục Ngạn vẫn còn ở đây, mất mặt quá đi…”.