Đọc truyện Tổng Tài! Anh Bị Tôi Chinh Phục Rồi – Chương 4: Như Cá Trên Thớt
Người cũng đi rồi, Huỳnh Thanh Hà không cần phải giả vờ nữa, cô đứng dậy, đi vào thẳng nhà vệ sinh.
Cô dùng khăn giấy lau đi lau lại đôi môi của mình, hệt như vừa mới đụng phải thứ gì đó dơ bẩn.
Huỳnh Thanh Hà lau mãi, lau mãi, đến khi tưởng chừng như môi cô muốn rỉ máu mới chịu dừng lại.
Huỳnh Thanh Hà đứng thẫn thờ trước gương, ánh mắt thâm trầm ngắm nhìn cô gái tóc rối bù trong gương.
Cô hoảng hốt, mình đang biến bản thân thành cái thứ gì thế này!
Dù Nghị Đình Quân tức giận là vậy, nhưng anh lại suy nghĩ theo một cách khác.
Nếu Nghị Tổng mà biết hành vi vô cùng đẹp mắt lúc này của Huỳnh Thanh Hà, chắc chắn anh sẽ bóp chết cô cho mà xem.
Kết quả là, mấy hôm sau không ai thấy Nghị Tổng đẹp trai, phong độ ngời ngời của mọi người xuất hiện ở công ty nữa, nguyên do vì sao thì không rõ.
Huỳnh Thanh Hà cũng xin nghỉ hai ngày, nói là khá mệt, Phùng Uyên Linh cũng không nghi ngờ, trực tiếp cho cô nghỉ luôn, mặc dù cô là trợ lí, nhưng mọi chuyện vẫn phải hỏi ý kiến của Phùng Uyên Linh.
Có thời gian rảnh, Huỳnh Thanh Hà lại đến bệnh viện chăm sóc Vũ Vĩnh Thiên.
Ngày thì ở cạnh anh không rời nửa bước, đêm thì đi làm thêm.
Tối nay Huỳnh Thanh Hà lại đến làm phục vụ, nhưng cô thật không ngờ tối ấy sẽ là tối khiến cho quan hệ của cô với Nghị Tổng càng thêm tệ về sau.
Anh càng thêm nghi ngờ về con người thật của cô: Một người phụ nữ hư hỏng! Trong lòng anh mãi mãi một suy nghĩ ấy.
Như thường lệ, Huỳnh Thanh Hà theo lời ông chủ đem rượu đến cho khách khứa.
Bình thường ông chủ rất hài lòng về cô, không cần phải nhắc nhở gì nhiều, nhưng hôm nay ông ta rất lạ, nói với cô đủ thứ nào là phải lễ phép, ăn nói nhẹ nhàng, Người nói gì thì chính là cái đó.
Huỳnh Thanh Hà thấy thái độ của ông chủ có chút khác thường nên cũng khá bất an, rốt cuộc vị khách đặc biệt này là ai vậy chứ?
Huỳnh Thanh Hà không kiềm chế nổi sự hiếu kì nữa, cô liền nhỏ giọng hỏi ông chủ:
“Ông lớn, rốt cuộc người này là ai thế ạ? Thế lực rất lớn sao? Còn lớn hơn cả ông à?”
“Suỵt.
Nhỏ tiếng thôi, nói cho cô biết, ngài ấy chính là Nghị tổng, chủ tịch tập đoàn Hoà Lâm đấy, còn nữa, quán bar này vốn dĩ không phải của ông đây, đứng tên chính là Nghị Tổng.
Cô phải lễ phép, cẩn thận với người ta một chút, tốt nhất không được đắc tội, nếu không cô chết chắc.”
Huỳnh Thanh Hà vừa nghe hai chữ Nghị Tổng đã muốn ngã ngửa, sao anh ta lại đến đây? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Cô cuống cuồng cả lên, không biết nên làm gì cho phải, chân tay thì rã rời tưởng chừng chỉ muốn ngồi bệt xuống đất.2049279_2_25,60Huỳnh Thanh Hà muốn tránh mặt Nghị Tổng đại nhân của cô nên đành kiếm cớ:
“Ôi, ông…ông lớn, tôi…tôi không xong rồi!”
Ông chủ với cái bụng to béo phị ra, cau mày nhìn Huỳnh Thanh Hà: “Sao thế?”
Huỳnh Thanh Hà: “Tôi…tôi đột nhiên đau bụng quá, ôi trời ơi đau chết mất, ông tìm người thay tôi lượt này nhé…tôi…tôi thật sự…không được nữa rồi!”
“Không được!” Ông lớn của cô kiên quyết.
Cô thấy vậy thì ngơ ngác, “Sao…!Sao ạ?”
“Cô nghĩ ai cũng rảnh rỗi sao, bây giờ ai cũng có việc của mình hết cả.
Tôi cho cô 10 phút, muốn đi đâu thì đi nhanh lên, đừng để Nghị tổng phải đợi lâu!”
Huỳnh Thanh Hà rốt cuộc cũng không thể tránh được kiếp nạn này.
Cô vừa lo vừa sợ, cô sợ bị Nghị Đình Quân phát hiện, đến lúc ấy anh sẽ không chần chừ mà đuổi việc cô thẳng cổ, lần trước anh đã cho cô một cơ hội rồi.
Cô vào WC, không biết đã hành hạ khuôn mặt của mình ra hình thù gì nữa.
Huỳnh Thanh Hà chát lên mặt mình rất rất nhiều phấn, trang điểm rất đậm, vẽ đuôi mắt cong dài màu đỏ, cô tỉ mỉ hoá trang thành một cô gái khác, nếu không phải ngày ngày chông thấy cô, sẽ chẳng ai nhận ra đây chính là Huỳnh Thanh Hà mà thường ngày họ thấy.
Đúng 10 phút sau, Huỳnh Thanh Hà đi ra, bao ánh mắt nhìn cô chằm chằm, ông chủ lớn của cô cũng không ngoại lệ.
Ông nhìn cô hồi lâu vẻ suy tư, như không dám chắc chắn.
Huỳnh Thanh Hà thấy vậy thì bật cười, tự tin hơn về tài hóa trang của mình.
Cô gật đầu với ông chủ: “Là tôi, Huỳnh Thanh Hà!”
Ông chủ của cô ngây người, nhưng rồi lại bớt chợt cười lớn.
“Cô xem đi, cô đã biến mình thành cái gì thế này? Chỉ là đem rượu đi cho ngài ấy thôi mà, cô có cần phải làm quá đến thế không?” Ông xoa xoa cằm rồi nói tiếp: “Người đẹp bên cạnh Nghị Tổng thật không đếm xuể, có lẽ cô phải cố gắng hơn nữa mới có thể được như ý!”
Ông vừa nói vừa cười.
Huỳnh Thanh Hà vẫn chưa hiểu dụng ý của ông, nhưng lát sau mới chợt giật mình nhận ra ngụ ý trong câu nói của ông thì muốn té ngửa.
Cô lẩm bẩm: “Tôi là đang không muốn Nghị Tổng nhận ra tôi trong hoàn cảnh này đấy, trong đầu đám đàn ông này toàn nghĩ cái gì không biết.”
Huỳnh Thanh Hà hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh như thể chút được chút căng thẳng, cô cầm lấy khay bia rồi xoay người đi khỏi, trong lòng thầm cầu mong Nghị Đình Quân đừng nhận ra mình.
Thanh Hà ưỡn ngực, cố chỉnh gương mặt trở lại trạng thái tự nhiên nhất, đi thẳng qua dãy hằng lăng dài lòng vòng đi đến một căn phòng.
Cửa không đóng, cô trực tiếp đi vào bên trong.
Huỳnh Thanh Hà cứ nghĩ xung quanh người đàn ông này chắc chắn toàn mĩ nữ tuyệt sắc, không ngờ chỉ toàn một đống đàn ông.
Một suy nghĩ loé lên trong đầu Huỳnh Thanh Hà:
“Chẳng lẽ Nghị Tổng thích đàn ông? Đây là lũ nam sủng của anh ta sao?”
Xung quanh Nghị Đình Quân quả thật khá nhiều người, nhưng sự thật thì không quá được phong phú như đầu óc ai đó tưởng tượng, Nghị Đình Quân là đang bàn chuyện làm ăn.
“Rượu của ngài đây ạ!”
Huỳnh Thanh Hà cung kính dâng rượu đến tận miệng người ta rồi mới lùi ra sau vài bước.
Quả nhiên Nghị Đình Quân không nhận ra cô, vậy là bước đầu tiên đã thuận lợi vượt qua.
Cái giọng của khàn đặc của cô càng khiến người khắc khỏi phải nghi ngờ, nếu có thì cũng chẳng ai rảnh đến mức đó.
Còn cô có được cái giọng như cậu bé tuổi mới lớn vừa vỡ giọng ấy cũng là nhờ vào mấy quả ớt kia, giờ nghĩ lại cô vẫn còn muốn khóc.
“Xin hỏi Nghị Tổng có còn dặn dò thêm gì nữa không ạ?” Thanh Hà tỏ ra mình là người lịch sự, nhưng không ngờ tự mình chui đầu vào lưới.
Dứt lời câu nói ấy cô mới cảm thấy hối hận.
Bao nhiêu ánh mắt tứ phía đều tập trung lên người Huỳnh Thanh Hà, cô bị chiếu tướng đến mức ngượng phát khóc, trong lòng gào thét, “Mình đã nói sai cái gì sao? Mấy người nhìn tôi với ánh mắt đó là sao vậy hả? Đừng nhìn tôi nữa mà, làm ơn!”
Nghị Đình Quân đứng dậy, đi đến trước mặt Thanh Hà, Thanh Hà lúc này cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Nghị Đình Quân cau mày, ánh mắt thâm trầm mà nghiêm túc quét qua người Huỳnh Thanh Hà một lượt từ trên xuống dưới.
“Hình như chúng ta từng gặp nhau rồi?”
Huỳnh Thanh Hà giật thót, nhưng vẫn giả ngốc không biết gì.
“Sao cơ ạ?”
Ánh mắt sắc bén của Nghị Tổng thật giống như muốn giết người mà, Huỳnh Thanh Hà cảm giác như sắp bị con mắt đó thiêu chết rồi!
Nghị Đình Quân: “Người biết mặt tôi không nhiều, nói đi sao cô lại biết tôi?”
Có cần phải như vậy không? Tuy trong lòng như muốn lộn ngược cả lên, nhưng bên ngoài Huỳnh Thanh Hà vẫn rất bình tĩnh.
“Nghị Tổng tiếng tăm văng xa như vậy ai mà không biết chứ, cũng là do ông chủ nói cho tôi mà, nếu không tôi cũng chẳng biết sẽ được vinh dự đón tiếp ngài tối nay đâu, thất lễ rồi!”
Nghị Đình Quân vẫn cảm thấy người phụ nữ này rất kì lạ, hơn nữa còn trông khá quen mắt.
Bỗng trong đầu Nghị Đình Quân xuất hiện ba chữ: Huỳnh Thanh Hà!
Nghị Đình Quân nheo mắt, tiến lên phía trước, Huỳnh Thanh hoảng hốt lùi ra sau với bao ánh mắt sững sờ đang nhìn.
“Huỳnh Th_”
“Ông chủ có việc cần tôi gấp, tôi phải về đây!”
Huỳnh Thanh Hà cắt ngang lời anh, nói một lèo nhanh như cơn gió thổi qua rồi xoay người vội vã chuẩn bị chuồn cho lẹ.
Nhưng xui thay, trời tính không bằng trời tính, Huỳnh Thanh Hà vì gấp gắp mà bị vấp chân khiến người cô ngã nhào về trước, cô ngã đập vào một trai bia thuỷ tinh đang nằm lăn lóc dưới sàn nhà khiến nó vỡ vụn.
Bộp! Một tấm thẻ từ bên trong ngực Huỳnh Thanh Hà rơi ra ngoài.
Cô trợn tròn mắt: “Không xong rồi, không xong rồi.
Ông trời ơi, cứu con!”.