Bạn đang đọc Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục – Chương 94: Em Chạy Một Bước Tôi Đào Một Nấm Mồ
Trong đáy mắt vô hồn, bỗng lóe lên tia căm hận.
Đồng Lệ Giao giựt lấy viên thuốc và ly nước trong tay Tôn Diệc Quân, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Cô khẽ nâng tầm mắt lên nhìn tên cầm thú trước mặt mình, không những nhẫn tâm chiếm đoạt cô mà còn lo lắng sẽ để lại hậu họa sau này.
Cô khẽ nở một nụ cười lạnh, sau đó cất giọng đầy chua chát.
– Đúng rồi, hành động như vậy mới xứng với một kẻ xem mạng người như cỏ rác giống anh.
Bây giờ tôi có thể rời khỏi đây chưa?
– Tôi không hy vọng Khả Thiên sẽ biết chuyện này, em là người thông minh, chắc sẽ hiểu ý tôi muốn nói.
Bây giờ tôi sẽ đưa em xuống ăn sáng, rồi đi đến trường.
Đồng Lệ Giao ngay lập tức khước từ, nhưng nhanh chóng bị anh ta bế trên tay như con búp bê.
Trong lòng cô vô cùng hốt hoảng, sợ rằng Khả Thiên sẽ nhìn thấy hành động ám muội này.
Cô không muốn Khả Thiên hiểu lầm rằng cô giở thủ đoạn, tiếp cận anh trai cô ấy để trèo cao.
– Yên tâm đi, Khả Thiên còn say rượu chưa tỉnh.
Anh ta đường như biết được mọi suy nghĩ của cô, nên đã lên tiếng để xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô.
Hôm nay tâm trạng Đồng Lệ Giao cực kỳ tệ, sau khi kết thúc buổi học sáng ở trường thì lang thang khắp thành phố.
Cô đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng chẳng tìm được chút quen thuộc.
Thành phố này quá lớn, còn bản thân cô thì quá nhỏ bé, liệu cô có thuộc về nơi này không?
Bàn chân cô rất đau, nhưng sao có thể sánh với nỗi đau ở trong lòng.
Chẳng biết cô đã đi qua nhiêu con phố, chỉ biết từ lúc mặt trời chiếu thẳng đỉnh đầu cho đến khi biến mất hút sau những rặng mây chiều, cô vẫn kiên trì bước đi trên con đường xa lạ.
Hiện tại cô không muốn quay trở về biệt thự, càng không muốn nhìn thấy mặt tên cầm thú đó.
Đã gần 10 giờ đêm, Tôn Diệc Quân chuẩn bị rời ghế trở về, đột nhiên nhận được điện thoại của Thập Nhị, trong lòng liền có chút căng thẳng.
Thập Nhị là do anh phái đi để bảo vệ cho Đồng Lệ Giao, nếu cô có gặp nguy hiểm gì thì anh ta mới gọi điện báo cáo.
– Chuyện gì?
– Kể từ lúc cô Đồng rời khỏi trường, cô ấy cứ đi bộ trên đường, dường như không có ý định trở về.
– Từ lúc nào?
– 11 giờ trưa.
Tôn Diệc Quân siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng cũng như tức giận.
Anh muốn trừng phạt cô gái ngốc nghếch này, vì cô đã không nhận ra anh, nhưng càng không muốn nhìn cô tự đày đọa bản thân mình.
Đồng Lệ Giao đi lòng vòng, cuối cùng lại trở về quảng trường lớn.
Cô mệt mỏi, ngồi gục xuống lề đường, tựa lưng vào cột đá lạnh lẽo rồi hướng mắt về màn hình chiếu phía xa.
Những hình ảnh quảng cáo liên tục lướt qua, màu sắc và rực rỡ nhưng càng khiến lòng cô nguội lạnh.
Vài giọt mưa lất phất rơi xuống khiến bước chân con người càng trở nên vội vã.
Và rồi trong một vài giây ngắn ngủi, TVC quảng cáo của một nhãn hàng châu Á lướt qua màn hình.
Cô bắt gặp vài hình ảnh quen thuộc của đất nước mình, chẳng hiểu sao nước mắt lại không thể cầm được mà rơi xuống, hòa lẫn với vài giọt mưa bay lạc.
Những hình ảnh vụt qua nhanh chóng rồi biến mất, mang theo chút ấm áp tan vào cơn mưa lạnh ngắt.
Giá như thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết mấy.
Đôi mắt Đồng Lệ Giao đã ướt nhòe, không biết vì mưa hay nước mắt.
Mưa ngày càng nặng hạt, đập lộp độp xuống mặt đường, giống như tiếng lòng tan nát của cô vậy.
Trong đôi mắt ngập tràn nước, bóng dáng người đàn ông cao lớn, cầm dù đứng ngay trước mặt càng thêm mờ ảo.
Dần dần, cô không còn cảm thấy sự buốt rát trên khuôn mặt do mưa tạt vào nữa, thay vào đó là hơi thở lạnh lẽo, khiến toàn thân cô run rẩy.
Cho đến khi đôi mắt thôi cay xè, hình bóng người đàn ông mới hiện ra chân thực.
Anh ta lại chính là người mà cô đang dùng hết sức bình sinh để căm hận.
Cô đã quá mệt mỏi, chỉ biết đứng dậy và bỏ đi nơi khác.
Thứ cô không muốn nhìn thấy nhất lúc này chính là khuôn mặt này.
– Em muốn đi đâu?
Thanh âm trầm khàn không mang theo độ ấm, như hòa quyện vào màn mưa lạnh lẽo để bủa vây khắp cơ thể của cô.
Sự dụng chạm này khiến cô trào dâng sự chán ghét vô cùng.
– Buông tay tôi ra! Đừng để đôi bàn tay dơ bẩn này động vào người tôi!
Đồng Lệ Giao bị Tôn Diệc Quân giữ chặt, liền dùng hết sức vùng vẫy, hòng thoát ra khỏi sự không chế của anh ta, nhưng sức nam nữ khác biệt, cho dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi, ngược lại còn bị anh ôm chặt trong lòng.
– Em có muốn cả cô nhi viện đó xuống mồ không? Em dám chạy một bước, tôi đào một nấm mồ.
Để xem em chạy nhanh hơn, hay tôi giết người nhanh hơn.
Em biết rồi đấy, tôi là kẻ coi mạng người như cỏ rác.
Tôn Diệc Quân ghé sát tai Đồng Lệ Giao nói nhỏ, những lời nói ấy giống như lưỡi dao sắc bén, chặt đứt từng chiếc lông trên người, khiến cô như con nhím bị trọng thương, đến sức lực để thoi thóp cũng không còn.
– Anh điên rồi, Khả Thiên sẽ hận anh, tôi cũng sẽ hận anh!
– Một khi tôi đã ra tay, thì tuyệt đối không lưu lại dấu vết.
Nếu không tin, em cứ thử xem.
Bàn tay to lớn vẫn gắt gao, giữ chặt cô trong lòng.
Tiếng thở lạnh lẽo chầm chậm bên tai, gieo giắc nỗi sợ hãi vô hình, khảm sâu vào tâm trí con người, khiến mọi ý niệm phản kháng đều vỡ vụn.
Cả quãng đường trở về biệt thự, Đồng Lệ Giao chẳng nói thêm lời nào, chỉ ngồi im cho định mệnh sắp đặt.
Có thể cuộc sống sau này của cô chính là con chim bị nhốt trong chiếc lồng vàng son này.
Tôn Khả Thiên đứng ngồi không yên vì cả ngày hôm nay không liên lạc được với Đồng Lệ Giao, muốn đến bệnh viện để tìm nhưng lại bị Thập Tam ngăn lại.
Bài học từ Thập Nhất khiến cô không dám manh động, chỉ biết ngồi ở sảnh lớn chờ đợi, đến khi tận mắt nhìn thấy cô ấy trở về cùng với Tôn Diệc Quân mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nhìn qua, Tôn Khả Thiên đã nhận ra sắc mặt của Đồng Lệ Giao không tốt, hai mắt đỏ hoe giống như vừa mới khóc.
Điều này khiến cô lo lắng vô cùng, vội vàng hỏi thăm.
– Giao Giao à, cậu không khỏe chỗ nào, cậu khóc à?
Đối diện với câu hỏi của Tôn Khả Thiên, Đồng Lệ Giao không dám nói nhiều, sợ Khả Thiên sẽ nhận ra điều gì đó, bởi cô ấy rất giỏi đọc vị nội tâm người khác.
– Mình không sao, chỉ là việc thực tập ở bệnh viện có hơi vất vả, cũng may lúc trở về gặp được anh cậu nên đi chung xe, nếu không đã bị mưa làm ướt hết rồi.
Thôi cậu đi nghỉ ngơi đi, mình lên phòng trước.
Mặc dù Đồng Lệ Giao đang tỏ ra mình ổn, nhưng Tôn Khả Thiên không thể bớt lo lắng được.
– Cậu thực sự ổn chứ?
– Mình ổn mà.
Đêm nay cậu đừng qua phòng mình nhé, mình cần tập trung ôn bài, sắp đến ngày thi rồi.
Đồng Lệ Giao cố gắng né tránh ánh mắt của Tôn Khả Thiên, trả lời ngắn gọn rồi nhanh chóng đi lên phòng.
Cô sợ nếu ở lại lâu hơn một chút, sẽ không cầm lòng được mà ôm lấy Khả Thiên khóc nức nở mất.
Cô không muốn vì bản thân mình mà khiến Khả Thiên phải lo lắng, càng không muốn giữa hai anh em họ có xích mích.
Khả Thiên khó khăn lắm mới có được gia đình như vậy.
Cả đêm, Đồng Lệ Giao thu người trong chăn, nước mắt sớm đã ướt đẫm gối.
Thân thể bé nhỏ thỉnh thoảng run lên, rồi phát ra vài tiếng nấc nghẹn.
Đột nhiên, một ai đó nằm lên giường, sau đó gỡ bỏ lớp chăn, rồi kéo gọn cả người cô vào trong lòng.
Đồng Lệ Giao rất nhạy cảm với mùi này, nên ngay lập tức nhận ra anh ta là ai, vội vàng né tránh.
– Anh cút ra ngoài, đừng làm bẩn giường của tôi.
Trong bóng tối, cô không biết anh ta có tức giận không, chỉ biết hơi thở của anh ta phả đều trên chóp mũi, cũng không còn lạnh lẽo như trước.
– Một là tôi nằm trên giường của em, hai là tôi bế em về giường của tôi.
Em chọn đi.
Thấy Đồng Lệ Giao không tiếp tục xua đuổi nữa, Tôn Diệc Quân biết cô đã lựa chọn ý đầu tiên.
Anh khẽ đưa tay lên, lau đi tầng nước mắt trên mặt cô, nội tâm vô cùng day dứt.
– Em khóc nhiều như vậy, không sợ trở thành con ma xấu xí hay sao.
Ngoan, không khóc nữa.
Lại khóc.
– Tên xấu xa nhà anh, tôi ghét anh, tôi hận anh…
Tôn Diệc Quân vươn tay, kéo cô nằm sát mình thêm một chút, lại cảm nhận rõ sự run rẩy từ tấm thân gầy còm của người trong lòng.
Anh vỗ nhẹ lên lưng cô, như đang an ủi một đứa trẻ đang tủi thân.
– Xin lỗi em, tất cả là lỗi của tôi.
Sau này, tôi sẽ lấy em làm vợ.
Đồng Lệ Giao không hề bị những lời này làm cho cảm động, thậm chí trong lòng còn hình thành lớp phòng vệ cứng rắn hơn.
Anh ta chỉ vì cảm thấy khó xử với Khả Thiên, hoặc đơn giản không muốn bản thân mang cảm giác tội lỗi, nên mới làm như vậy.
Cô không cần ai bố thí, càng không cần sự thương hại đó.
– Tôi sẽ không lấy anh, có chết cũng không lấy.
Từng từ lãnh đạm được buông ra mạch lạc.
Đó là lời cô muốn nói cho bản thân mình, cũng như người đàn ông trước mặt nghe.
Chỉ thấy bàn tay đang vỗ đều trên lưng cô hẫng đi vài nhịp, sau đó lại duy trì nhịp điệu bình thường, cho đến khi cô rơi vào giấc ngủ.
Buổi chiều hôm sau, Tôn Khả Thiên lái xe đến trước cổng bệnh viện quốc tế Milan, nơi mà Đồng Lệ Giao đang thực tập.
Cô không an tâm khi nhìn thấy tâm trạng bất ổn của bạn mình, vậy nên muốn giúp cô ấy giải tỏa tâm trạng một chút.
Khi Đồng Lệ Giao bước ra khỏi cổng bệnh viện, đã thấy Tôn Khả Thiên ngồi sẵn trước tay lái.
Cô có chút e dè, nhưng vì cô ấy vẫy tay gọi quá nhiệt tình, nên đành ngồi vào vị trí ghế phụ.
– Sao cậu lại đến đây?
– Giao Giao, nếu không nhìn ra sự bất ổn của cậu thì mình còn không bằng con chó tên Tiểu Thất của cậu.
Hôm nay mình sẽ đưa cậu đi chơi.
Cậu có sợ chết không?
Đồng Lệ Giao ngây người, không biết Tôn Khả Thiên muốn làm gì.
Lần đầu tiên thấy cô bạn lái xe, lại là một chiếc xe cực kỳ sang trọng.
Cô chợt nhớ đến những thứ tồi tệ mà mình đang gặp phải, càng phẫn nộ hơn khi hình ảnh gã đàn ông xấu xa đó cứ luẩn quẩn trong đầu.
Sợ chết không? Có sợ, nhưng không có nghĩa là không dám làm.
Đồng Lệ Giao nhìn Tôn Khả Thiên, lắc đầu chắc nịch, như thể buông hết thảy sự đời.
Chỉ cần như vậy, Tôn Khả Thiên liền ấn chân ga, chiếc xe Ferrari dần dần tăng tốc rồi lao nhanh xé gió.
Tôn Khả Thiên thường hay dùng cách này để giải tỏa tâm trạng, vì mỗi khi lái xe ra ngoại thành, cô lại cảm thấy mình được tư do.
Trước khi đi, cô đã xin phép qua anh Diệc Quân, nói rằng thấy tâm trạng Đồng Lệ Giao không tốt, muốn dẫn cô ấy đi giải tỏa tâm trạng một chút.
Thật không ngờ anh ấy lại đồng ý ngay lập tức, miễn là có Thập Tam đi cùng.
Đồng Lệ Giao ngỡ ngàng nhìn Tôn Khả Thiên, thậm chí còn cho rằng người đang cầm lái không phải là bạn của mình.
Cô không ngờ Khả Thiên không những biết lái xe, mà còn là một con ma tốc độ.
– Nếu thấy không thoải mái thì cậu cứ hét lên đi.
Được Tôn Khả Thiên khích lệ, Đồng Lệ Giao liền hít một hơi sâu, sau đó gào lên giữa khoảng không mù mịt.
– Ahhhhh!!! Tên khốn khiếp, tôi ghét anh! Anh là tên thối tha, sẽ có một ngày anh bị quả báo, sống không yên ổn, ghẻ lở khắp người, dáng đi cà thọt, hói đầu hở trán, răng vàng tóc rụng…
Tôn Khả Thiên trợn tròn mắt, âm thầm cảm thán.
Thâm thù đại hận cũng lớn đấy, không biết ông anh của mình đã làm gì mà khiến cô gái bên cạnh phải dùng những từ ngữ khó nghe như vậy.
– Cậu… cậu nói xong chưa?
– Mẹ kiếp, tưởng đẹp trai, nhà giàu thì ngon ăn lắm à.
Anh sẽ bị cả xã hội kỳ thị, gặp người, người chạy; gặp trẻ, trẻ hờn.
Nếu một ngày nào đó, anh hấp hối trước mặt tôi thì tôi vẫn sẽ cứu anh, nhưng mà bằng cách đau đớn nhất.
Nếu có mổ thì tôi cũng không gây tê, gây mê gì, tốt nhất cứ để anh đau đớn như vậy, cho nòng nọc trên não bị chết bớt.
Đồng Lệ Giao tuôn ra một tràng thì không còn đủ sức để nói nữa, đành tựa vào lưng ghế, thở hồng hộc để lấy lại sức.
Quả nhiên khi nói ra những lời này thì tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Tôn Khả Thiên khẽ nuốt một ngụm nước bọt, không quên nhìn qua gương để quan sát Thập Tam đang há hốc mồm.
Anh ta so với Tôn Khả Thiên còn căng thẳng hơn nhiều, bởi lẽ ngay từ khi Đồng Lệ Giao bước lên xe, anh ta đã phải gọi điện thoại cho chủ tịch, vì người ấy muốn nghe giọng nói của phu nhân tương lai.
Có lẽ những lời vừa rồi đã được chuyển đến đúng người, nhưng sai thời điểm..