Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 65: Thay Vì Trốn Chạy Hãy Chỉ Anh Cách Buông Tay Em Đi


Bạn đang đọc Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục – Chương 65: Thay Vì Trốn Chạy Hãy Chỉ Anh Cách Buông Tay Em Đi


Cô lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào con ngươi đỏ ngầu, bao nhiêu sự phẫn nộ hiện rõ qua từng tia máu đỏ.
Bàn tay cô khẽ run, rồi chúng tự bấu víu vào nhau để khiến cô trông có vẻ kiên cường hơn.
– Thần Phong, mối quan hệ giữa hai chúng ta chẳng phải vẫn rất tốt hay sao.

Giữa anh trai và em gái vốn chỉ nên dừng ở mức độ như vậy.

Anh cũng sắp cưới Nhạn Tuyết rồi, anh phải đối xử thật tốt với cô ấy.
Tôn Khả Thiên không biết được những lời của mình vừa nói càng khiến ngọn lửa trong lòng Lôi Thần Phong bùng cháy dữ dội hơn.

Chính anh cũng không hiểu bản thân mình vì sao lại như thế, chỉ hận một nỗi không thể đem cô gái này nuốt sạch sẽ vào trong người.
Anh siết tay thật chặt, đấm mạnh vào bô lăng, sau đó kéo cô sát lại gần mình, rồi ban phát sự trừng phạt lên đôi môi kia.

Nụ hôn mạnh bạo dần dần xâm chiếm khiến Tôn Khả Thiên sợ hãi.

Chẳng chút dịu dàng, chỉ có dày vò và thô bạo.

Cô cảm giác được môi mình có chút đau, rồi một vị tanh nồng quyện vào trong vòm họng.
Tôn Khả Thiên theo bản năng muốn thoát ly khỏi sự xâm chiếm của anh, nhưng mọi sự kháng cự đều vô dụng.

Hai tay cô liên tục đánh vào vai anh, đến khi không chịu đựng được nữa mới khóc ra thành tiếng.
Vì sao lại đối xử với cô như vậy? Ông trời đối với cô bất công, bây giờ đến cả anh cũng mang sự tôn nghiêm cuối cùng của cô đi mất.
Lôi Thần Phong cảm nhận được vị mặn đắng nơi khóe môi, quyện với vị tanh của máu.

Tiếng khóc của cô khiến anh khựng lại.
Anh bị điên mất rồi! Mà cô chính là thủ phạm.
Anh nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô, nuốt hết những hạt pha lê mỏng manh, mặn chát ấy, rồi lại đưa tay lau đi vệt máu nơi khóe miệng cô.
– Anh xin lỗi, Khả Thiên.
– Hãy tránh xa tôi ra!
Tôn Khả Thiên vùng vẫy, thoát khỏi sự khống chế, theo bản năng ngồi sát vào cánh cửa, giữ khoảng cách xa nhất có thể với Lôi Thần Phong.
– Mau lại đây, để anh xem vết thương cho em.
Không, cô sẽ không đến gần anh thêm nữa.

Cô bỏ qua lời xin lỗi của anh, chỉ muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Bàn tay run rẩy cuối cùng đã tìm được chốt mở cửa.

Cánh cửa vừa bật ra thì cô đã lao thẳng ra đường, dùng hết sức mà chạy trốn.
Thứ duy nhất tồn tại trong đầu lúc này của cô chính là chạy trốn.

Cô không muốn chứng kiến anh Phong Phong của Vũ Vũ biến thành ác quỷ, cũng không muốn nhìn người đàn ông tên Lôi Thần Phong của Tôn Khả Thiên trở nên đáng sợ như thế.
Nếu có thể, cô nguyện sẽ chạy đến sức cùng lực kiệt.


Đến khi đôi chân không còn đứng vững trên mặt đất nữa, sẽ để bản thân mình nằm vật xuống bãi cỏ xanh rờn và chìm vào giấc ngủ dài.
Chẳng biết Tôn Khả Thiên đã đi bao lâu, chỉ biết mọi thứ trước mắt đã trở nên mơ hồ.

Lúc này cô mới ngồi xuống cạnh một gốc cây ven đường mà thở hổn hển.

Nghĩ đến những việc vừa xảy ra, nước mắt lại tự nhiên rơi xuống.
Lôi Thần Phong lặng lẽ đi theo cô, chỉ biết âm thầm đứng từ xa mà đau lòng.

Có lẽ từ khi gặp anh, cuộc đời cô chẳng có chút tươi sáng nào.

Lúc đầu vì anh vô tâm, đến bây giờ thì vì anh đa tâm.

Người ta nói đúng, một chiếc ô chẳng thể cùng lúc che cho cả hai người.
“Tôn Khả Thiên, thay vì trốn chạy, hãy chỉ anh cách buông tay em đi”.
Chỉ trong vòng một ngày, có đến hai tin tức động trời được công bố.

Lâm Nhạn Tuyết là nhà thiết kế được chọn đến trụ sở chính của Milan để học tập kinh nghiệm, thay vì Tôn Khả Thiên như trước đó.
Không những thế, Milan còn dành cho Lâm Nhạn Tuyết những đặc quyền, như là nhà thiết kế châu Á đầu tiên có bộ sưu tập được xuất hiện trong tuần lễ thời trang của Milan, hay sẽ cùng chủ tịch tập đoàn Milan xuất hiện trên bài phỏng vấn độc quyền của tạp chí này.

Truyện Bách Hợp
Phải biết rằng vị chủ tịch này rất ít khi xuất hiện trên truyền thông.

Mỗi lần anh ta xuất hiện chỉ nhắc đến duy nhất một người, chính là nhà thiết kế Jenny Ton – nhị tiểu thư tập đoàn Milan Fashion.
Đối với Lâm Nhạn Tuyết, đây chính là cơ hội tuyệt vời để nâng cao tiếng tăm trong giới thời trang.
Một nhà thiết kế giỏi chưa chắc đã tạo ra được xu hướng, nhưng một nhà thiết kế nổi tiếng thì cho dù cô ta có thiết kế lỗi, lỗi đó cũng có thể trở thành xu hướng.

Tuy nhiên, đó không phải là con đường phát triển của những nhà thiết kế chân chính.
Trong cuộc họp mới nhất, các trưởng phòng ban liên tục gửi lời chúc mừng đến Lâm Nhạn Tuyết, còn không quên cà khịa Tôn Khả Thiên vài câu.

Biểu cảm của cô vẫn lãnh đạm như ngày thường, thậm chí còn tỏ ra vô cảm.
Cuối buổi họp, nhân lúc cô chưa rời khỏi, Duật Trác Minh đã nán lại để trao đổi với cô thêm một vài chuyện quan trọng.
– Khả Thiên này, công ty đã sắp xếp cho em một chỗ ở tại tòa nhà đối diện công ty, thời hạn sử dụng trọn đời.

Em hãy dọn đến đó ở đi.

Vì dự án hợp tác với Milan rất quan trọng, nên có lẽ em sẽ phải thường xuyên tan làm trễ, trở về cô nhi viện không tiện.
Tôn Khả Thiên không từ chối, cũng chẳng tỏ ra quan tâm chuyện này.
– Cuối tuần em sẽ chuyển đến.

Cảm ơn anh.
– Nếu cần giúp đỡ gì em cứ nói với anh, cuối tuần này anh cũng khá rảnh.
– Em tự làm được, không phiền anh đâu.
Lời đề nghị hấp dẫn của Duật Trác Minh lại bị ngó lơ.


Nghĩ rằng tâm trạng cô không tốt nên Duật Trác Minh để cho cô yên tĩnh.

Kinh nghiệm cho thấy, mỗi khi cô không vui thì sẽ nói ra những câu đại nghịch bất đạo, làm ảnh hưởng nặng nề đến tôn nghiêm của tổng giám đốc.

Tốt nhất nên tránh xa.
Cô em nuôi này tính tình cổ quái, không khác gì ông anh họ ác ma kia.

Duật Trác Minh thở dài bất lực, thầm than thở vài câu, làm anh khó lắm, đâu phải chuyện dễ dàng.
Cuối tuần, Tôn Khả Thiên dọn đến chỗ ở mới theo đúng kế hoạch.

Không phải cô muốn sống ở nơi tiện nghi, đơn giản vì Đồng Lệ Giao chuẩn bị học năm 4 đại học, phải đi thực tập tại bệnh viện, cô ấy cần có một chỗ ở gần trung tâm thành phố.
Căn hộ này khá rộng rãi, có hai phòng ngủ, phòng bếp đều được trang bị tiện nghi đầy đủ.

Đúng là tập đoàn lớn, đến đãi ngộ cũng khác người.
Cả ngày dọn dẹp mệt mỏi, Tôn Khả Thiên nằm ườn trên sofa, hai nắt lim dim mơ màng.

Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ.

Giờ đã khuya, còn ai đến nữa chứ.
Cô lười nhác, cố lết thân xác bờ phờ về phía cửa.

Bên ngoài, đang đứng chờ không chỉ có một, mà hẳn hai người.
Cô vội vã mở cửa, còn chưa kịp gỡ lớp mặt nạ dưỡng da xuống.
– Bà nội, anh Ngạn Nhiên, sao hai người lại đến đây giờ này?
Dáng vẻ lôi thôi này khiến cô chẳng có chút tự tin nào khi xuất hiện trước mặt họ.

Cô ngại ngùng, lấy tay che lấy mặt, nhưng trong mắt họ hành động này lại có chút đáng yêu.
– Bà nhớ em nên bắt anh phải đưa bà đến đây bằng được đấy.

Lôi lão phu nhân cười hiền hậu.

Dường như lúc nào bà cũng dành những tình cảm ấm áp nhất cho cô.

Lần cuối cô gặp bà là vào lễ đính hôn của Lôi Thần Phong, sau đó cũng chỉ gọi điện hỏi thăm.
– Con bé này, để ta xem, hình như gầy đi một chút rồi.

Không được, ngày mai ta phải sai đầu bếp Lôi gia mang cơm đến cho cháu mỗi ngày.
Lôi lão phu nhân thương xót nói.
– Nhất định không có chuyện đó.


Lôi thị nuôi con sắp thành con heo nái rồi đây này.

Làm sao có chuyện gầy đi được chứ.
Tôn Khả Thiên cười khì, tay phải vỗ vỗ vào bắp chuột tay trái, thể hiện mình cũng không quá gầy như bà nội nói.

Đã không đưa ra thì thôi, càng đưa tay ra lại càng khiến người ta thấy rõ cánh tay cô khá gầy, nếu gầy thêm chút nữa thì chỉ còn da bọc xương mà thôi.
Lôi lão phu nhân nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

Cô ngay tập tức hiểu ý và tìm đồng minh ngay lập tức.
– Anh Ngạn Nhiên có thể làm chứng, vài ngày trước con đã đến khám sức khỏe tại bệnh viện, cân nặng không hề thay đổi một chút nào cả.
Tôn Khả Thiên hướng về phía Lăng Ngạn Nhiên cầu cứu.

Trong tình huống này, chỉ cần một cái gật đầu xác nhận của anh ấy thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng, thế nhưng người ấy không hề có ý muốn hợp tác.
Lăng Ngạn Nhiên nhìn cô, khẽ lắc đầu.
– Đúng là có gầy hơn.
Cô thở dài, ánh mắt hình viên đạn gắn chặt lên người đồng minh hụt của mình.
Hai người đột nhiên xuất hiện tại nhà cô vào lúc mười rưỡi đêm chắc không phải chỉ để bàn về vấn đề cân nặng của cô đâu nhỉ.
Cô rót nước lọc mời hai người, vì mới chuyển đến nên trong nhà không hề có bất cứ thứ gì có thể lịch sự hơn.

Khi mọi người đã yên vị thì Lôi lão phu nhân bắt đầu vào vấn đề chính.
– Ngày mai là cuối tuần, cháu có thể dành thời gian đưa bà đến gặp bác sĩ được không?
– Bà không khỏe chỗ nào sao?
Nghe Lôi lão phu nhân đề cập đến vấn đề gặp bác sĩ, Tôn Khả Thiên không khỏi lo lắng.

Bà đã lớn tuổi, không ngoại trừ khả năng gặp những vấn đề sức khỏe của người già.

Nhưng với gia thế của Lôi gia thì không khó để mời những chuyên gia hàng đầu thế giới đến tận nhà.

Vị bác sĩ nào có vinh dự được bà nội trực tiếp đến gặp cơ chứ.
– Gần đây bà hay mơ thấy ông nội thằng Phong, sau đó mất ngủ cả đêm.

Bà nghĩ mình nên đến gặp bác sĩ.

Nhưng vì không muốn Phong và Minh phải lo lắng, nên không thể mời bác sĩ về nhà.

Cũng lâu rồi bà và cháu không ra ngoài cùng nhau, nhân cơ hội này ta muốn đi cùng cháu.
Tôn Khả Thiên ngay lập tức đồng ý.

Người già thường hay cô đơn, mà việc hay gặp người xưa trong giấc mơ chính là minh chứng cho điều đó.

Nhân cơ hội này cô sẽ nói chuyện với bà nhiều một chút.
– Chắc chắn là được rồi.

Ngày mai cháu sẽ đến Lôi gia và đi cùng bà.
Lôi lão phu nhân tủm tỉm cười.
– Đêm nay bà sẽ ở lại đây để ngày mai đi cùng cháu.

Bà còn muốn ăn bữa sáng do Khả Thiên nấu nữa.
Bà nội sẽ ở lại đây?

– Nhưng cháu mới chuyển đến, sợ sẽ không đủ tiện nghi như ở biệt thự.
– Không sao đâu.

Ngày mai quản gia sẽ đến đón chúng ta.
Tôn Khả Thiên ậm ừ, gật đầu đồng ý.

Lăng Ngạn Nhiên trước khi về còn dặn dò cả hai rất nhiều điều, anh nói nhiều đến mức khiến cô phát cáu.

Đây đích thị là bệnh nghề nghiệp rồi.
Cô và bà cùng nằm trên một chiếc giường, nghe bà kể chuyện ngày xưa.

Thì ra bà cũng không phải xuất thân từ gia đình danh giá.

Khi ấy ông nội của Lôi Thần Phong là người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài phiệt lớn nhất nước, còn bà là con gái của một ông chủ xưởng may nhỏ.

Ai mà biết được định mệnh đã sắp đặt cho hai người gặp nhau.
Với sự không tương xứng về gia thế, Lôi gia đã hết mực ngăn cản, nhưng ông nội không chịu từ bỏ, luôn bảo vệ bà nội trước mọi sự chỉ trích của mọi người.
Đôi mắt bà lấp lánh khi nói về ông nội Thần Phong, mặc dù ông đã mất hơn 30 năm rồi.
Cô nằm yên, lắng nghe bà kể chuyện, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ hai người, sau đó lại nghĩ đến bản thân mình.

Thấy cô đăm chiêu, Lôi lão phu nhân ngay lập tức chuyển chủ đề.
– Thực sự thì bà rất muốn cháu trở thành cháu dâu của bà.

Vào cái ngày đầu tiên khi cháu xuất hiện tại Lôi gia, bà đã thấy ánh mắt Phong dành cho cháu khác hẳn những cô gái trước đây.

Thằng nhóc Phong này ngoài mặt lúc nào cũng lãnh đạm, lạnh lùng, nhưng thực ra nó là người sống thiên về tình cảm rất nhiều.
Bà nội nói một hơi rất dài, chỉ sợ cô sẽ không kiên nhẫn nghe tiếp.
– Bà biết nó thực sự có tình cảm với cháu, nhưng tình cảm với Vũ Kỳ là chấp niệm không thể buông bỏ.

Khả Thiên à, lần bắt cóc đó, nó lựa chọn Nhạn Tuyết cũng là có lý do.
– Con hiểu mà.
Nghe đến đây Tôn Khả Thiên không thể giữ im lặng thêm được nữa.

Sự việc đó như một vết thương còn đang rỉ máu trong tim cô, vậy nên xin đừng nhắc đến nữa.
Lôi lão phu nhân tiếp tục cất lời.
– Là vì Ám Dạ đã cài người bắn tỉa ở phía tòa nhà đối diện, nhưng nếu Nhạn Tuyết còn bị khống chế thì sẽ bị vướng tầm bắn, vậy nên…
Tôn Khả Thiên thở dài, cảm xúc vô cùng hỗn độn.
– Phải cảm ơn anh ấy vì đã chọn Lâm Nhạn Tuyết, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, cháu còn dằn vặt hơn.

Xem kìa, chúng ta không nên nói mấy chuyện không vui này.

Sáng mai bà muốn ăn món gì do cháu nấu nào?
Tôn Khả thiên chuyển đề tài sang hướng khác, hy vọng bản thân sẽ không phải suy nghĩ về việc này nữa.

Lôi lão phu nhân cũng biết điểm dừng, tránh để cô nặng lòng thêm, sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra tâm lý ngày mai.
Thực ra mục đích thực sự của lần gặp bác sĩ này là để ông ấy xem xét tình hình cho Tôn Khả Thiên chứ không phải cho bà.

Hy vọng có thể tìm ra giải pháp để cải thiện tình trạng tâm lý của cô..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.