Bạn đang đọc Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục – Chương 19: Anh Phải Sống Thật Lâu Vào Sống Dai Như Đỉa Ấy
Vào một ngày những cơn mưa thôi gieo rắc những mảnh màu xám xịt lên thành phố, ngày mà con người ta có thể an tâm cất đi chiếc ô để hứng những hạt nắng buổi sáng, Tôn Khả Thiên được chuyển từ khoa ICU lên khu VIP, mặc dù vẫn còn hôn mê nhưng những dấu hiệu sinh tồn đã cải thiện rõ rệt.
Tôn Khả Thiên nghe thấy tiếng cánh cửa phòng mở ra, bước chân ai đó đang đến gần.
Dường như cô lại cảm nhận được sự sống trong thân xác này, nhận thức được từng hơi thở nhè nhẹ của bản thân, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xông thẳng vào trong mũi.
Cô thử cử động nhưng toàn thân nặng trĩu, rồi lại một lần nữa dồn hết sức lực để nhấc ngón ray lên.
– Bác sĩ Lăng, ngón tay cô ấy vừa cử động.
Một thứ gì đó tác động vào ngón tay khiến cô đau điếng, bất chợt nhăn mặt lại theo phản xạ.
– Khả Thiên, nếu em có thể nghe thấy tiếng nói của tôi thì hãy thử cử động ngón tay một lần nữa.
Đây là test phản xạ với kích thích đau để đánh giá tri giác của người bệnh.
Cô cố gắng làm theo y lệnh, một lần nữa tập trung sức lực để làm những ngón tay kia nhúc nhích.
– Nhìn xem cô ấy cử động được rồi.
Qua những lời nói có phần vui sướng của những người xung quanh cô biết rằng mình đã làm được.
– Thần Phong, cô ấy đang có dấu hiệu hồi phục rất tốt.
Lôi Thần Phong, anh ta cũng đang hiện diện à?
Từ hôm đó sức khỏe của Tôn Khả Thiên lại không có tiến triển gì hơn, vẫn nghe thấy những âm thanh xung quanh, cảm nhận được sự đụng chạm vài thân thể nhưng lại không thể mở mắt.
Có lẽ đây là cái giá phải trả cho người đã từng có ý định từ bỏ mạng sống.
Lỡ như cả đời này cô không thể tỉnh dậy thì sao? Lôi Thần Phong sẽ hết kiên nhẫn và vứt bỏ cô hay người ấy sẽ đưa cô trở về Milan, nằm trên chiếc giường êm ái và chìm mình trong mùi oải hương thoang thoảng cho đến ngày tàn hơi thở?
Cô tưởng rằng mình sẽ mãi bị giam cầm trong bốn bức tường đen tối này cho đến một hôm bên tai văng vẳng giọng nói thân thuộc.
“Khả Thiên à, là mình, Giao Giao đây.
Mình xin lỗi vì đã không tin tưởng, không bảo vệ mà còn nói những lời khiến cậu đau lòng.
Hôm qua có một người đàn ông đưa cho mình xem ảnh cậu đang hôn mê trên giường bệnh có thật không? Dù mình có cầu xin thế nào người ấy cũng không cho mình biết cậu đang ở đâu.
Năm xưa mình đã mất hai người bạn thân nhất ở cô nhi viện là Vũ Kỳ và anh Diệc Quân rồi, giờ mình không muốn mất thêm cậu nữa đâu.
Khả Thiên à, cậu hãy tỉnh dậy đi.
Hãy về với mình đi”.
Tôn Khả Thiên trong lòng rưng rưng, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.
Là Giao Giao, cô ấy không giận cô.
Mọi phản ứng của cô đều bị Lôi Thần Phong thu hết vào đáy mắt.
Nếu cô gái này khiến cô phản ứng mạnh như vậy thì việc mang cô nhi viện ra gây áp lực sẽ khiến cô tỉnh lại?
Lôi Thần Phong khẽ cúi đầu, thì thầm vào tai cô những lời đe dọa.
– Khả Thiên, nếu thực sự có thể nghe những lời tôi đang nói thì em hãy nghe cho rõ đây, nếu ngày mai em không tỉnh lại thì cả cô nhi viện sẽ bị đuổi đi.
Em đành lòng nhìn những đứa trẻ đó phải ở dưới gầm cầu hay nhặt thức ăn trong sọt rác sao.
Em biết đấy sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.
Lời của Lôi Thần Phong cô đã nghe rất rõ.
Không phải cô không muốn tỉnh lại mà không biết cách nào để tỉnh.
Con người Lôi Thần Phong nóng lạnh thất thường, cô tin anh ta dám nói sẽ dám làm.
Sau những lời đe dọa ấy thì không còn thấy Lôi Thần Phong nữa, cho đến khi anh ta trở lại đã là ngày hôm sau.
Trong lòng Tôn Khả Thiên bỗng dâng lên một cỗ bất an lớn.
– Ám Dạ, nói với thị trưởng Lương mới nhận chức rằng tôi muốn phá hủy cô nhi viện Ánh Sao ngay bây giờ.
“Không thể, Lôi Thần Phong anh không thể làm như vậy!”
Cô thực sự muốn hét vào mặt Lôi Thần Phong những lời này nhưng thanh âm không có cách nào thoát ra khỏi cổ họng.
“Cầu xin hãy cho tôi tỉnh lại.
Tôi phải tỉnh lại!!!”
Đó như một lần cuối cùng cho sự cố gắng.
Tỉnh dậy hoặc không bao giờ.
Lôi Thần Phong ngồi ở trước cửa phòng, chờ đợi ai đó bước ra.
Khoảng thời gian ấy trôi qua thật nặng nề, nhưng anh vẫn sẽ kiên trì đợi.
Khoảnh khắc cô gieo mình qua cửa sổ, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt, cũng may anh đã kịp giữ cô lại, nếu không bây giờ mộ của cô đã bắt đầu mọc cỏ rồi.
Ông trời dường như đã thương sót cho mối nghiệt duyên giữa hai người, họ vẫn phải dây dưa với nhau trong mối quan hệ mập mờ mà cả hai đều có toan tính.
Âm thanh của cánh cửa khiến bầu không khí tĩnh mịch trở nên căng thẳng, nhìn thấy thân xác gầy gò bất lực tựa vào cánh cửa, đó chính là lúc Lôi Thần Phong bỏ được tảng đá ở trong lòng.
– Đừng đóng cửa cô nhi viện, cầu xin anh đấy…
Lôi Thần Phong vội đứng lên, đỡ lấy cô gái yếu ớt như ngọn đèn trước gió.
– Chỉ cần em sống tốt, thì nơi đó sẽ không bị tổn hại.
Tôn Khả Thiên được bế lại vào trong giường bệnh, trông cô vẫn còn rất yếu, vẻ mặt xanh xao không chút huyết sắc.
Nhưng ánh mắt đã thôi không còn vô hồn như trước, thay vào đó là sự kiên cường và mạnh mẽ.
Cô cầm lấy bàn tay của Lôi Thần Phong, rồi lấy anh anh tát mạnh vào má mình.
– Đáng lẽ lúc ấy anh nên làm như vậy.
Anh nói đúng, kẻ thấp hèn nhất là kẻ đối xử tệ bạc với bản thân mình.
Sẽ không bao giờ có chuyện này xảy ra nữa đâu.
Lôi Thần Phong nhìn cô bằng con mắt khác, sự thay đổi này khiến anh vô cùng hài lòng.
Chí ít cô đã dần học được phong thái để đứng bên cạnh anh rồi.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa sổ, cô lại thèm khát ngắm nhìn thế giới ngoài kia rồi.
Má Hoàng và Tiểu Dương theo lệnh của Lôi Thần Phong đến đây để chăm sóc cô, nói đúng hơn là giám sát, vậy nên chỉ cần họ còn hiện diện thì cô không thể tự ý đi ra ngoài.
Nhưng chuyện này không hẳn không có cách.
Việc lừa cả hai người họ rời đi cô làm được, mà lại còn cực kỳ thành công.
Tôn Khả Thiên đi bộ dưới hàng cây xanh mướt, ngắm nhìn những cửa hàng thời trang và những bộ trang phục mới được đưa trưng bày trên ma nơ canh.
Xu hướng thời trang ngày càng thay đổi, có thể trong hai tuần cô biến mất cả thế giới lại xuất hiện hot trend mới cũng nên.
– Đây có thể xem là trường hợp bệnh nhân trốn viện không.
Lăng Ngạn Nhiên đột ngột xuất hiện phía sau lưng khiến cô thót tim, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh.
Ai cũng được, miễn không phải Lôi Thần Phong.
– Bác sĩ Lăng, ở trong bệnh viện quá bức bối, em muốn ra ngoài hít thở không khí một chút rồi sẽ trở lại ngay.
Lăng Ngạn Nhiên gật gật đầu, vẻ mặt cười cười tựa như nhìn thấu hết thảy.
– Lén lút trốn ra ngoài sao, không sợ Thần Phong biết à? Tình trạng của em vẫn chưa ổn định, không nên ra ngoài.
Cô ngại ngùng, mới nhanh vậy đã bị bắt tại trận, vội vàng sử dụng chiến thuật lôi kéo đồng minh.
– Em không muốn quay lại đâu, em hứa chỉ đi một lúc đi thôi.
Hay anh cùng với em đi.
Lăng Ngạn Nhiên nhìn đồng hồ rồi đồng ý.
Chí ít khi có anh đi cùng sẽ an tâm hơn.
Trong trường hợp xấu nhất bị tên lôi thần mặt lạnh kia phát hiện thì anh có thể giúp cô gái này giảm tội trạng một chút.
Ở một góc quảng trường thành phố, mọi người đang tụ tập để tham gia cuộc thi thiết kế áo dành cho các cặp đôi.
Người chơi phải dùng màu do ban tổ chức chuẩn bị sẵn để vẽ lên chiếc áo thung trắng, giải nhất sẽ dành được một đôi móc khóa cỏ bốn lá được làm 99 viên đá quý.
Tôn Khả Thiên lao vào đám đông, sau một lúc mới giành được một tờ đơn đăng ký.
– Khả Thiên à, em không phải có ý định kéo anh cùng tham gia cuộc thi này đấy chứ? Xin lỗi em, khả năng hội họa của anh chỉ dừng lại ở mức vẽ mấy bộ phận cơ thể trong biên bản tường trình phẫu thuật thôi.
– Không sao, lát nữa chúng ta sẽ cầm chung một cây cọ, anh chỉ cần tì tay vào tay em, còn lại để em lo.
Khi nãy mượn tiền của anh để mua vài thứ, bây giờ sẽ lấy món quà kia bù lại, xem như để trả nợ cho anh đi.
Tôn Khả Thiên háo hức khiến Lăng Ngạn Nhiên không nỡ từ chối.
Trong thời gian chờ đợi cô nói chuyện với ban tổ chức, Lăng Ngạn Nhiên đã quan sát cô rất lâu, cuối cùng cũng ngẫm ra một điều, ở cô có điều gì đó rất giống với Lâm Vũ Kỳ.
Anh thực tâm hy vọng không phải vì điều này mà Lôi Thần Phong đối với cô có chút khác biệt.
Có ai muốn làm thế thân của kẻ khác đâu chứ.
Sau vòng sơ tuyển, cuối cùng 10 cặp đôi có tiềm năng nhất được MC sướng tên lên sân khấu.
Trên bục cao có tổng cộng 10 chiếc bàn cho 10 cặp đôi, trên bàn đã chuẩn bị sẵn những dụng cụ cần thiết như bút, cọ, màu vẽ.
Trước khi cuộc chơi bắt đầu, MC đến phỏng vấn từng cặp đôi một, cuối cùng đến lượt cô và Lăng Ngạn Nhiên.
– Xin chào, hai bạn có thể giới thiệu một chút về bản thân cho các khán giả ở dưới của chúng ta biết được không?
– Xin chào mọi người, tôi tên Tôn Khả Thiên, còn anh ấy là Lăng Ngạn Nhiên.
– Hai bạn trông rất đẹp đôi đấy, xin phép cho tôi hỏi hai bạn đã quen nhau bao lâu rồi.
Câu hỏi của MC khiến cả cô và Lăng Ngạn Nhiên cùng bối rối, thôi thì đành trả lời đại cho qua.
– Một năm rồi ạ, anh ấy khá trầm tính nên hay tránh né những câu hỏi như vậy.
– Vậy sao, chúc hay bạn hoàn thành tốt sản phẩm của mình nhé.
Cuộc thi nhanh chóng bắt đầu, trong khi những cặp đôi khác mỗi người cầm một cọ vẽ riêng thì cô và Lăng Ngạn nhiên tiến hành như kế hoạch đã ban ban đầu.
Hình ảnh hai người cùng cầm một cọ vẽ trong mắt người khác lại là hành động rất lãng mạn.
Tôn Khả Thiên vẽ hình một chàng trai đang quỳ gối cầu hôn cô cái, phía sau là vòng đu quay lớn.
Đây là lời hứa của cậu bé Phong Phong thường hay xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Cậu ấy nói sẽ cầu hôn cô dưới giàn đu quay lớn nhất thế giới vào năm cô 20 tuổi.
Tiếc là điều ấy sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
Không ngoài dự đoán, sản phẩm của cô và Lăng Ngạn Nhiên chiến thắng áp đảo với hơn 90% phiếu bầu từ khan giả.
– Chúc mừng hai bạn đã giành chiến thắng, trước khi nhận giải thưởng, hai bạn có thể giải thích vì sao lại chọn hình ảnh này trong tác phẩm của mình không?
– Bởi vì đây là lời hứa của một người rất quan trọng đối với tôi.
– Các bạn có cho rằng cô gái đang thầm nhắc nhở anh chàng trầm tính này hãy mau cầu hôn cô ấy không ạ.
Tôn Khả Thiên thầm than khổ, vì sao lời nói của mình sau khi được nói lại bởi MC lại ra một ý nghĩa khác hẳn thế này.
Hơn nữa mọi người ở dưới lại vô cùng thích thú, đồng loạt hô lớn “cầu hôn đi”.
– Cầu hôn là hành động rất thiêng liêng, vậy nên phải đúng thời gian và địa điểm phải không mọi người.
Cũng may MC nhận ra hai người đang rất ngại ngùng và bối rối nên đã lên tiếng giải vây.
Cuộc thi kéo dài gần 4 tiếng, khi về tới bệnh viện cũng gần 5 giờ chiều.
Cô tự tin giờ này Lôi Thần Phong vẫn còn vùi đầu vào công việc, mà cô cũng đã mua quà cho hai người kia hòng bịt miệng nhân chứng, làm sao có thể bị phát hiện được.
Nhưng nụ cười trên môi đã tan biến khi cánh cửa phòng mở ra.
Một thứ không khí lạnh lẽo ùa ra khiến cô nổi da gà.
Lôi Thần Phong đang yên vị uống trà trên sofar còn má Hoàng và Tiểu Dương đang khúm núm bên cạnh.
Trời ạ, sao lại xui như vậy chứ?
Cô liếc mắt nhìn Tiểu Dương ngầm xác định xem có phải hai người họ đã báo cho Lôi Thần Phong hay không, cái lắc đầu của cô ấy ngầm khẳng định chuyện này không hề liên quan đến hai người họ.
– Hai người ra ngoài đi.
Lôi Thần Phong ra lệnh, sau đó Tiểu Dương và má Hoàng dứt khoát bước ra ngoài không chút đắn đo, như muốn thể hiện thái độ rằng chuyện cô gây ra thì một mình cô phải chịu trách nhiệm đi.
Khi chỉ còn một mình đối diện với Lôi Thần Phong, cô ngay lập tức nhận lỗi với thái độ thành khẩn và trung thực.
– Em xin lỗi, vì trong bệnh viện quá ngột ngạt nên mới ra ngoài một chút.
Còn có bác sĩ Lăng đi cùng giám sát.
– Chương trình kéo dài gần 4 tiếng đồng hồ, như vậy gọi là một chút?
Lôi Thần Phong đập tay vào chỗ ngồi ngay bên cạnh ý bảo Tôn Khả Thiên hãy ngồi xuống đó.
Cô không tình nguyện nhưng cũng phải làm theo, khúm núm ngồi ở vị trí gần đó, nói là ngồi gần nhưng cũng cách xa đến hơn nửa mét.
Bất ngờ Lôi Thần Phong kéo cô ngồi sát, vì bị giật mình nên cô đã cự tuyệt thu tay lại.
– Vì sao lại cự tuyệt? Tôi không có quyền chạm vào người em à? Sao lúc cầm tay anh ta lại tình tứ như thế.
Vừa nói Lôi Thần Phong vừa mở lại chương trình thiết kế dành cho các cặp đôi lúc chiều.
Thì ra để không ảnh hưởng đến cảm xúc và tâm lý của các cặp đôi, những camera đã được giấu kín, toàn bộ chương trình đều được phát sóng trực tiếp trên trang chủ của Lôi thị.
Tôn Khả Thiên không ngờ rằng hành động của cô và Lăng Ngạn Nhiên lại khiến người khác dễ hiểu lầm đến vậy.
Cô định mở miệng giải thích nhưng lại bị cướp lời.
– Em nên chú ý thân phận của mình vì sớm muộn gì em cũng xuất hiện với tư cách là vợ của tôi trước mọi người.
Hơn nữa, em có thể tính kế, hãm hại thậm chí là giết tôi, nhưng không được phép động vào bất kỳ ai khác trong Lôi gia.
Nếu một ngày tôi phát hiện em cố tình tiếp cận anh Ngạn Nhiên với mục đích khác thì tôi sẽ tự tay bóp chết em.
Thì ra anh ta nghĩ cô mưu mô như thế.
Cô muốn đóng vai ngoan ngoãn, dịu dàng nhưng người đàn ông này đâu cho cô cơ hội.
Muốn im lặng nhưng lại sợ mình bị uất ức mà chết.
– Vậy thì anh tránh ra, để tôi đi tìm bác sĩ Lăng.
– Tìm anh ta làm gì?
– Đương nhiên là để xin một con dao phẫu thuật, tiện thể mượn luôn cái cưa xương ức, kẹp cắt xương sườn, dụng cụ banh xương ức, dụng cụ vén phổi, máy chạy tuần hoàn ngoài cơ thể để moi tim của anh ra.
Anh nói tôi có thể giết anh còn gì.
Nói cho anh biết, tôi đây đã được thực hành mổ xác chết rồi đấy, thi giải phẫu còn được 10 điểm nữa cơ, nên đừng thách đố nhé.
Tôn Khả Thiên thao thao bất tuyệt, phun ra một đống từ chuyên môn y khoa khiến Lôi Thần Phong đứng hình, cơn tức giận cũng vợi đi phần nào.
– Em không tính gây mê hay gây tê gì cho tôi à?
– Loại người vô cảm như anh thì cần gì mấy thứ ấy.
Nhưng mà tôi nghĩ lại rồi, anh vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền như vậy, nếu chết trẻ sẽ rất uổng phí, vậy nên anh phải sống lâu vào, sống dai như đỉa ấy..