Bạn đang đọc Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục – Chương 146: Cầu Hôn
Hôm nay Tôn Khả Thiên được ra viện.
Lôi lão phu nhân đã đến từ sớm để đưa cô về biệt thự Lôi gia.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong thì Lôi Thần Phong đột nhiên xuất hiện với bộ tây phục chỉnh tề trên người.
Cô nghe nói sức khỏe của anh vẫn chưa ổn định, vì sao lại trông như người chuẩn bị ra viện thế kia?
– Anh mặc đồ như vậy làm gì? Anh Ngạn Nhiên nói anh phải theo dõi thêm ít nhất 3 ngày nữa.
Chuyện là khi nãy Lôi Thần Phong đi chụp MSCT ngực để kiểm tra, lúc về tới phòng thì nghe Ám Dạ nói Lăng Ngạn Nhiên cho cô xuất viện, thế là anh bắt Ám Dạ mang một bộ đồ mới đến cho mình mặc để cùng cô trở về nhà.
– Em đi đâu, anh theo đấy.
Anh muốn xuất viện ai dám ngăn cản?
Lôi Thần Phong ngang bướng, Lôi lão phu nhân đứng bên cạnh không chịu được liền đánh cho anh một cái rõ đau.
– Cái thằng này, lớn rồi mà còn bám vợ.
Bà đưa Khả Thiên về biệt thự Lôi gia, cháu ngoan ngoãn ở lại đây 3 ngày nữa đi.
Lôi Thần Phong đã quyết thì mọi sự khuyên ngăn đều trở nên vô nghĩa.
Anh vô tư kéo Tôn Khả Thiên đến gần mình, như thể đánh dấu chủ quyền sở hữu.
Người ta nói bị rắn cắn sợ dây thừng mười năm, đằng này vợ anh đã có tiền sử chạy trốn mấy lần rồi, anh không cảnh giác thì sẽ có ngày thực sự mất vợ.
– Cháu sẽ đưa Khả Thiên về biệt thự của mình.
Lôi lão phu nhân trừng mắt, thằng cháu này bây giờ lại dám tranh giành Khả Thiên với bà cơ đấy.
Vừa tức vừa bực mình, Lôi lão phu nhân gọi ngay cho Lăng Ngạn Nhiên để phân giải.
Lăng Ngạn Nhiên còn tưởng có chuyện gì to tát, đến khi nghe hết sự tình thì bày ra vẻ mặt bất lực.
Riết rồi cái nhà này xem anh là người đàn ông đa năng, đã chữa đủ thứ bệnh, giờ lại giống như thẩm phán để giải quyết tranh giành tài sản à? Thôi thì cứ đè đầu kẻ đã gây ra mọi rắc rối đi.
– Ai cho phép em xuất viện?
Lăng Ngạn Nhiên trầm giọng để đàn áp bệnh nhân không hợp tác điều trị trước mặt.
– Có thứ gì Lôi Thần Phong này muốn mà không được.
Lăng Ngạn Nhiên cười mỉa.
– Quyền lực ghê nhỉ.
Nếu có bản lĩnh thì đã chẳng phải năm lần bảy lượt đi tìm vợ về.
Bị trêu chọc, Lôi Thần Phong không có ý định để đối phương được yên ổn.
Trên đường đi chụp MSCT khi nãy, anh nghe được mấy thứ thú vị lắm.
– Còn hơn một người đàn ông già nua bị con nhóc sinh viên nào đó bắt chịu trách nhiệm.
Kẻ có bản lĩnh thì chỉ cần một câu nói có thể xoay chuyển cả cục diện.
Không gian im lặng đến lạ thường, bỗng chốc mọi mũi xào đều hướng về Lăng Ngạn Nhiên.
Tôn Khả Thiên và Lôi lão phu nhân nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc blouse trắng đang mất thế thượng phong kia.
– Ai nói với em như vậy?
Lôi Thần Phong biết mình đã đâm trúng tim đen của ai đó liền lên mặt.
Một tay anh kéo Tôn Khả Thiên đứng sát người mình, lại vờ như không quan tâm đến phản ứng của Lăng Ngạn Nhiên, bâng quơ nói những thứ mình nghe được.
– Từ nhân viên của khoa VIP đến phòng chụp MSCT, cả lao công cũng đang bàn tán xôn xao đấy.
Nói rằng bác sĩ Lăng bị cô nhóc nào đó đến tận phòng làm việc bắt chịu trách nhiệm, có người còn nói anh đã để lại dấu tích trên cơ thể con bé đó nữa.1
Lăng Ngạn Nhiên thở dài, đúng là bức vách có tai.
Cô nhóc đó mới đến làm loạn mà chuyện đã bị đồn ầm khắp nơi.1
– Nói đi, cháu đã gây tội gì? Con bé nào, đủ 18 tuổi chưa? Nếu cháu lỡ dại thì ngày mai bà sẽ đi hỏi cưới gấp.
Lôi lão phu nhân tạm gác lại việc tranh giành Tôn Khả Thiên với Lôi Thần Phong, quay sang bức cung đứa cháu trai có ngoại hình đạo mạo nhất của mình.
Chẳng biết bà có gây nghiệp gì không mà từ thằng cháu lớn cho đến thằng cháu nhỏ đều đi bắt nạt con gái nhà người ta.
Lăng Ngạn Nhiên bị bức ép, bất đắc dĩ thanh minh.
– Khả Thiên có thể làm chứng.
Cháu chỉ mổ ruột thừa cho con bé Diệp Y thôi.
Tôn Khả Thiên há hốc mồm, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt.
Thì ra người đến bắt đền Lăng Ngạn Nhiên lại là con bé đả nữ ấy.
Lúc đó nó mới 14 tuổi, vậy mà cũng có mắt nhìn ghê nhỉ.
Chẳng trách nghe Giao Giao nói sau khi mổ ruột thừa, con bé đột nhiên đổi tính đổi nết, chăm chỉ học hành, nghe nói mới thi đậu vào Đại học Y Thành phố, chuyên ngành Pháp y.
– Bà ơi, đúng là anh Ngạn Nhiên đã mổ ruột thừa cho Diệp Y thật, nhưng sau đó có làm thêm chuyện gì khác nữa không thì cháu chịu.
Cũng may Diệp Y đã 19 tuổi, nếu anh ấy lỡ dại cũng không lo phải ngồi tù đâu.
Tuy cháu lớn tuổi hơn Diệp Y, nhưng nếu anh Ngạn Nhiên rước con bé qua cửa, cháu sẽ chịu thiệt thòi gọi con bé một tiếng chị dâu.
Kẻ thích trêu chọc người khác nay lại bị giáng một đòn chí mạng, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
Đột nhiên, điện thoại của Lăng Ngạn Nhiên vang lên.
Sau cuộc gọi, Lăng Ngạn Nhiên liền cười khẩy, đáy mắt lộ ra tia ranh mãnh, hít một hơi sâu để lấy lại vẻ bình tĩnh như lúc đầu.
Anh đã có cách tính sổ tên lôi thần mặt lạnh dám loan truyền tin đồn nhảm rồi.
– Cháu có một việc cực kỳ quan trọng liên quan đến sức khỏe của Thần Phong cần trao đổi với mọi người.
Dựa vào kết quả MSCT ngực thì Phong chắc chắn phải nằm theo dõi tại bệnh viện thêm 1 tuần nữa, tránh để xảy ra biến chứng viêm nội tâm mạc do đạn gây ra.
À, sau khi xuất viện còn không thể vận động mạnh trong 2 tháng, tức là chuyện vợ chồng gì gì đó phải nghiêm cấm tuyệt đối.
Bà hãy trông chừng kỹ hai đứa nó để đảm bảo tính mạng cho thằng cháu nội này nhé.
– Em nhất định phải xuất viện chung với Khả Thiên.
Vẻ mặt Lôi Thần Phong bỗng chốc đen sì.
Viêm nội tâm mạc là cái quái gì, sao đáng sợ bằng việc không được ôm vợ.
Nhưng Tôn Khả Thiên lại biết rõ tình trạng đó nguy hiểm như thế nào.
Cô khuyên nhủ không được vội chuyển sang chiến thuật đe dọa.
– Anh mà không ngoan ngoãn ở lại bệnh viện thì sau này em sẽ bỏ về Milan.
Nóc nhà là gì? Là một người chỉ cần nói nhẹ nhàng một câu nhưng lực sát thương còn ghê gớm hơn bom đạn trên chiến trường.
Lôi Thần Phong hậm hực quay trở về phòng, tức giận xé nát bộ quần áo bệnh nhân xấu xí trên giường.
2 tháng sau khi xuất viện, tối nào Lôi Thần Phong cũng ghé qua biệt thự Lôi gia, nhưng chỉ được một lúc thì bị đuổi về không thương tiếc.
Trên công ty, Duật Trác Minh nhận được sơn lệnh của bà ngoại liền cho người giám sát Tôn Khả Thiên mọi lúc mọi nơi.
Vì câu nói của Lăng Ngạn Nhiên mà chiến lược cách ly Lôi Thần Phong và Tôn Khả Thiên đã được thực hiện triệt để.
Có nhiều lúc Lôi Thần Phong nổi điên, mang Lăng Ngạn Nhiên ra chửi rủa.
Vết thương của anh đã lành hẳn, thậm chí tự tay đấm vào đó cũng chẳng cảm thấy đau.
Vậy thì cấm vận động mạnh làm gì?
Cuối cùng ngày này đã đến.
Đã hơn 9 giờ tối mà Lôi Thần Phong vẫn ngồi yên vị trên ghế sofar, không có ý định trở về.
Lôi lão phu nhân liếc mắt cảnh cáo, lại nói ý tứ vài câu, nhưng anh vẫn ngồi im bất động, thỉnh thoảng nhìn vào đồng hồ, chờ đợi đúng thời gian theo kế hoạch.
– Bà mượn vợ cháu hơi lâu rồi đấy.
Bây giờ cháu xin phép mang vợ về nhà.
Tôn Khả Thiên đang đi từ trên lầu xuống, nghe thấy câu nói này liền cố ý cắt ngang.
– Hình như em và ai đó đã ly hôn cách đây hơn 1 năm rồi mà nhỉ.
– Anh xé đơn rồi.
Một câu trả lời ngắn gọn, xúc tích, lại thể hiện đúng tinh thần đang nôn nóng rước vợ về của anh.
Thực sự Tôn Khả Thiên muốn trở về cùng Lôi Thần Phong lâu rồi, nhưng vì suy nghĩ đến sức khỏe của anh nên mới đành lòng để anh một mình.
Tôn Khả Thiên ngồi trên xe, thấy khuôn mặt hớn hở như trúng số của anh thì không nhịn nổi cười.
Nhìn thấy anh cô lại nhớ Thần Thần.
Bé con càng lớn càng giống anh như đúc.
Hai tháng qua Giao Giao đã dạy cho bé con gọi Lôi Thần Phong là papa, bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh trên ti vi là bé ngay lập tức “papa…!papa”.
Sắp đến lúc cả nhà ba người được đoàn tụ rồi.
Cô cứ ngỡ anh sẽ đưa thẳng cô về biệt thự, nhưng xe lại dừng trước công viên Shally.
Đã rất lâu rồi cô không đến chỗ này, nơi chứa đựng quá nhiều ký ức buồn.
– Thần Phong, anh đưa em đến đây làm gì?
– Một chút nữa em sẽ biết.
Lôi Thần Phong mỉm cười ôn nhu, kéo tay Tôn Khả Thiên đến chỗ giàn đu quay.
Hôm nay là chủ nhật, ấy vậy mà nơi này lại không một bóng người.
Trên con đường cô và anh bước qua, rải đầy những đóa hồng đỏ rực.
Cô thấy có gì đó bất ổn, định quay sang hỏi anh nhưng lúc này người bán vé đang rao lên chỉ còn 2 vé cuối cùng lên đu quay.
Lôi Thần Phong vội vàng chạy đến chỗ anh ta, mua 2 tấm vé đó rồi dẫn cô vào trong carbin.
Vòng đu quay càng lúc càng lên cao, cả thành phố phù hoa rực rỡ đều lọt thỏm vào tầm mắt.
Trước đây, cô cứ chăm chú nhìn vào những ánh đèn lấp lánh đó, xem chúng giống như giấc mơ tươi đẹp mà cô chẳng thể nào chạm đến được.
Nhưng hôm nay, cô lại thấy người ở ngay bên cạnh mình mới là điều quý giá nhất.
– Khả Thiên.
Nghe thấy Lôi Thần Phong gọi, cô liền quay đầu nhìn sang, ngay lập tức cảm giác ấm áp, tê dại ập đến đầu môi.
Hơi thở của anh quyện lẫn mùi đàn hương quẩn quanh chóp mũi khiến cô mê muội.
Tôn Khả Thiên đắm chìm vào nụ hôn ấy, cảm nhận từng chút một dư vị hạnh phúc đang bao phủ lấy mình.
Nụ hôn này khác hẳn với nụ hôn cùng anh trên giàn đu quay lần ấy.
Bây giờ, giữa cô và anh không còn ngăn cách bởi lớp mặt nạ hay sự toan tính nào nữa, mà chỉ còn lại thứ tình yêu thuần khiết và chân thật nhất.
Trên bầu trời đột nhiên hiện lên hàng ngàn tia sáng lấp lánh từ những đốm pháo hoa rực rỡ, thu hút sự chú ý của cô.
Cô theo hướng tay của anh, nhìn về dòng chữ vừa được bắn lên khoảng không đen tối.
“Tạm biệt Vũ Vũ, tạm biệt Phong Phong”.
Đúng, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi.
Hãy để những điều không vui, chia ly và mất mát trôi hết theo những bông pháo hoa sắp vụt tắt ấy đi.
Giữa khung cảnh ngập tràn lãng mạn, Lôi Thần Phong quỳ một gối, chầm chậm giơ chiếc nhẫn lên trước mặt cô.
– Em có đồng ý gả cho anh một lần nữa không, Khả Thiên?
Chưa bao giờ Lôi Thần Phong cảm giác căng thẳng như vậy.
Có lẽ đây là khoảnh khắc thiêng liêng mà anh đã chờ đợi quá lâu rồi.
Tôn Khả Thiên rưng rưng, không kìm được cơn xúc động đang trào dâng trong lòng.
Chờ đợi 13 năm cho một lời hứa, quá nửa cuộc đời chìm trong đau thương, cuối cùng hoa cũng nở trên núi tuyết.
Bên tai Tôn Khả Thiên văng vẳng lời hứa của anh nhiều năm về trước, “Vào năm em 20 tuổi, anh nhất định sẽ cầu hôn em ở giàn du quay cao nhất thế giới”.
Giọt nước mắt long lanh đã rơi xuống, mặn chát nhưng cũng đầy ngọt ngào.
– Tại giàn đu quay cao nhất thế giới này, Tôn Khả Thiên 25 tuổi, đồng ý gả cho Lôi Thần Phong.
Chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ xa cách nữa.
Cô bật cười trong nước mắt và anh cũng vậy.
Anh đeo nhẫn vào tay cô, rồi hôn nhẹ lên trên ấy một cái.
– Khả Thiên, anh yêu em.
Quá khứ, hiện tại và tương lai, tình yêu ấy sẽ không bao giờ thay đổi..