Bạn đang đọc Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục – Chương 11: Tôi Thích Lời Cảm Ơn Thân Mật
Tôn Khả Thiên không thèm chú ý đến bọn họ, cứ lẳng lặng đi vào trong.
Nhưng bọn họ đã cất công bày binh bố trận như vậy thì làm sao để một con ruồi lọt lưới.
Má Trương hung hang tiến lên, tóm chặt lấy tay của cô, sau đó đẩy mạnh cô ngã lăn xuống đất.
– Bà bị điên à?
Tôn Khả Thiên nhăn mặt vì đau, vốn dĩ không muốn dây dưa với bọn họ vào lúc này, nhưng xem ra hôm nay không đạt được mục đích thì bọn họ sẽ không để cô yên ổn.
– Tao đúng là bị thứ ti tiện như mày trọc tức điên.
– Tôi nói rồi, bà nên tịnh tâm một chút.
Lỡ đâu tức giận quá khiến bà lên cơn tăng xông hay đột tử thì sao.
Này gọi là đổ dầu vào lửa, cô biết bà ta đang hỏa khí ngút trời, tầm này thì chẳng có cách nào xoa dịu được, đã vậy sẽ khiến cho bà ta tức chết luôn.
Cô tự đỡ bản thân đứng dậy, đứng trước đám người mà tăng khẩu khí.
– Các người không hỏi vì sao tôi quay lại đây à? Vì tôi chính là vợ của chủ tịch Lôi, cháu dâu của Lôi gia đấy.
Má Trương nửa từ cũng không nghe lọt tai, không tính để cô có cơ hội thị uy nữa, nên ra lệnh cho đám người kia tiến lên giữ chặt lấy cô.
Bọn họ không dám trái lời, mặc dù đã bị những lời nói của Tôn Khả Thiên làm lung lay.
Cô như con mồi bị đàn biến vây lấy.
Má Trương tiến đến gần, hướng cái cổ mảnh khảnh của cô mà xiết chặt.
– Để tao cho mày biết, đã có bao đứa thảm hại dưới tay tao rồi.
Tôn Khả Thiên lại không vì lời đe dọa đó mà sợ hãi.
Mặc dù cổ họng bị xiết chặt, ngôn từ phát ra khó khăn nhưng vẫn cố gắng.
– Vậy thì để tôi chẩn bệnh cho bà lần cuối nhé, bà sẽ chết bất đắc kỳ tử nhanh thôi.
Má Trương bị trọc tức đến mức đầu óc mơ hồ, giáng một cái tát mạnh vào mặt khiến cô choáng váng.
Lúc này cô thật hận bản thân vì sao lại yếu ớt vậy, đáng lẽ phải tỉnh táo hơn để khiến bà điên tiết hơn nữa.
– Tao giết mày!
Má Trương rồ lên như con thú hoang, nắm tay xiết chặt, muốn đánh thật mạnh vào thân hình bé nhỏ trước mặt, nhưng cú đấm chưa kịp giáng xuống đã bị giữ lại.
Bà ta trợn tròn mắt nhìn lên, ấy thế mà lại là gương mặt tựa ma quỷ của Lôi Thần Phong.
Lại một lần nữa cô tỉnh lại với cơn đau khắp người.
Thật muốn chửi thề một câu, con mụ béo mập ấy tưởng già yếu mà lại ra tay mạnh như vậy.
Thực ra cô không hẳn ngất xỉu hoàn toàn, vẫn còn nhận thức được Lôi Thần Phong đã xuất hiện kịp lúc để cứu mình, nhưng vẫn muốn tiếp tục giả ngất để nghỉ ngơi.
Quả nhiên ngủ một giấc đã thấy khỏe hơn rất nhiều.
Cô bước xuống nhà, hình như bầu không khí có gì đó bất ổn.
Người làm trên dưới khi nhìn thấy cô đều gấp gáp cúi đầu chào, lại có chút sợ hãi.
Ngay cả Tiểu Dương, người duy nhất không sợ quyền thế của má Trương cũng có cùng loại biểu cảm giống họ.
– Chào thiếu phu nhân.
Tôn Khả Thiên há hốc mồm, trước mặt cô toàn là người lạ chưa từng gặp, đã vậy trong bếp còn văng vẳng giọng nói có phần quen thuộc.
– Các người mau nhanh tay lên một chút, đợi thiếu phu nhân tỉnh dậy mà chưa xong bữa thì ngày ngày mai rời khỏi đây đi.
Lôi gia không nuôi những kẻ xem thường tôn tư trật tự.
Tôn Khả Thiên tưởng mình nghe nhầm, ấy thế mà người này đúng là má Hoàng.
– Má Hoàng, sao má lại ở đây?
Má Hoàng hướng phía Tôn Khả Thiên rồi khẽ cúi đầu, tỏ vẻ cung kính.
– Lão phu nhân biết được người ở nơi này bị bà Trương và người làm ức hiếp đã vô cùng tức giận nên đã sai tôi đến đây chăm sóc người.
– Sao bà biết được chuyện này? Nhưng mà con vẫn ổn, má Hoàng mau trở về bên cạnh bà đi, thiếu má bà sẽ buồn lắm.
Đúng là má Hoàng cũng canh cánh chuyện này, thế nhưng lão phu nhân một khi đã quyết định thì ai mà ngăn cản được chứ.
– Thiếu phu nhân đừng lo lắng, đợi khi chuyện ở đây ổn thỏa thì tôi sẽ về lại bên đấy.
Chắc người cũng đói rồi, để tôi dọn bữa.
Tôn Khả Thiên ngây ngốc, vẫn chưa thích ứng được với những thứ đang xảy ra trước mắt.
Đến lúc này chỉ có một người có thể giúp cô giải đáp thắc mắc mà thôi.
Cô liếc ngang dọc, tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Dương, cuối cùng cũng thấy cô ấy đang loay hoay với chảo đồ ăn.
Mặc cho Tiểu Dương phản kháng, cô vẫn dứt khoát kéo cô ấy đi lên phòng, đóng chặt cửa rồi bắt đầu cuộc hỏi cung.
– Thiếu phu nhân, cô làm gì thế, chảo đồ ăn sẽ cháy mất.
– Im lặng!
Tôn Khả Thiên khí thế bức người, đanh mắt nhìn Tiểu Dương khiến cô ấy im thin thít.
– Tiểu Dương, cô bị làm sao vậy? Cô nhìn xem, vì một câu gọi “thiếu phu nhân” mà toàn thân tôi nổi da gà hết đây này.
Làm ơn hãy trở thành Tiểu Dương trước đây giùm tôi, cô mà cũng giống như họ thì tôi biết sống sao.
Tiểu Dương nhăn nhó.
– Tôi cũng đâu muốn gọi vậy, mà bác tôi bắt gọi như thế.
Cô không biết đâu cái người mà cô gọi là “Má Hoàng” ấy chính là bác của tôi, quản gia của Lôi gia.
Bác ấy so với má Trương còn kinh khủng hơn rất nhiều.
– Má Trương và những người làm cũ đâu?
Nghĩ đến khung cảnh đáng sợ lúc đó, trên trán Tiểu Dương lại rịn một vầng mồ hôi.
Hai mấy năm xuân xanh còn chưa có lúc nào bản thân sợ hãi đến vậy.
– Cô không biết đấy thôi, chủ tịch bắt tất cả bọn họ quỳ rạp dưới đất, còn ra lệnh cho Ám Dạ chặt đứt cánh tay nào đã giữ và đánh cô nữa.
Bọn họ đã bị đuổi đi, cả đời không được phép quay lại thành phố này.
Lôi Thần Phong đang làm gì vậy? Là thay cô đòi lại công đạo hay đột nhiên lương tâm trỗi dậy.
Bọn họ dám hành sự như thế là do anh ta ngầm cho phép, giờ lại muốn phủi tay chối bỏ trách nhiệm à.
– Còn gì nữa không?
Tiểu Dương suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra gì đó.
– Chủ tịch còn nói thế này: “Người của tôi mà các người cũng dám động vào sao”.
Vậy nên Khả Thiên à, giữ cho tôi cái mạng nhỏ này đi, tôi không muốn bị giống bọn họ đâu.
– Vậy cô có làm chuyện gì có lỗi với tôi không?
Tôn Khả Thiên hỏi vu vơ, nhưng lọt vào tai Tiểu Dương lại giống như đe dọa.
– Thực ra cũng có.
Lúc cô bị bọn họ đánh, tôi không biết làm sao để cứu cô nên đành gọi điện cho bác tôi cầu cứu.
Hậu quả là bây giờ bác ấy dọn đến đây theo lệnh của lão phu nhân luôn.
Cô gái ngốc này.
Tôn Khả Thiên khẽ thở dài, mặc dù má Hoàng đến đây sẽ khiến cô phải sống theo quy củ, lại còn bị gọi là “thiếu phu nhân” nghe rất khó chịu, nhưng má Hoàng là người tốt, cô có thể cảm nhận được điều đó.
– Cấm gọi tôi là “thiếu phu nhân”.
Đó là lệnh!
Thái độ của Lôi Thần Phong thay đổi không phải vì anh đối với cô có tình cảm, mà đơn giản anh đã xem cô là quân cờ có thể dùng để đối phó Lâm gia.
Bản thân cô tự ý thức được điều đó, lại thấy vui mừng vì mọi chuyện vẫn diễn ra theo kế hoạch.
Buổi tối, cô đang ngồi ở ngoài vườn chăm chút những cành oải hương mập mạp thì Lôi Thần Phong xuất hiện, nhưng cô giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục với công việc của mình.
– Ngày mai đến Lôi thị làm việc.
Tôn Khả Thiên bất ngờ, xẻng nhỏ đào đất rơi xuống, đập vào chân khiến cô đau điếng, nhưng lại không dám la lên.
– Làm việc?
Vừa cất giọng hỏi thì cô lại nhớ ra anh ta ghét người khác hỏi mấy câu ngu ngốc, lại càng không thích nhắc lại lời mình vừa nói, nên vội thay thế bằng câu thông minh hơn một chút.
– Anh nghĩ một sinh viên Y năm 2 bị đuổi học phù hợp với Lôi thị?
Thực ra là cô đang nhắc cho anh nhớ mình bị đuổi học vì ai, mà không muốn nói quá lộ liễu, mà Lôi Thần Phong lại thừa biết cô nghĩ gì.
– Tiết kiệm khẩu khí để làm việc có ích hơn đi.
Cô sẽ lào Lôi thị với vị trí thực tập sinh phòng thiết kế.
Đây là cơ hội duy nhất tôi cho cô, có tận dụng được hay không thì phụ thuộc vào năng lực của cô nữa.
Phòng thiết kế? Tôn Khả Thiên khẽ cười.
Sắp xếp cũng đúng vị trí quá nhỉ, có lẽ anh ta đã điều tra được cô từng có chứng chỉ hoàn thành khóa học thiết kế online của tập đoàn Milan đây mà.
– Cảm ơn anh.
Đây là lời cảm ơn vì anh đã cho cô về dự lễ cúng 49 ngày của má Phùng, lại còn tặng quà cho lũ trẻ với danh nghỉa của cô, và đã thay cô trừng phạt má Trương.
Lôi Thần Phong một thân cao lớn bước đến gần, dưới bóng đèn điện của khuôn viên, cái bóng cao lớn của anh ta vừa hay bao phủ hết toàn bộ người cô.
– Tôi không thích lời cảm ơn suông.
Hình như câu này có chút ẩn ý.
Tôn Khả Thiên cảnh giác, khẽ nuốt một ngụm khí lạnh.
– Vậy anh muốn thế nào?
– Tôi thích lời cảm ơn thân mật…
Cái quái gì là lời cảm ơn thân mật?
– …Ở trên giường.
Khuôn mặt Tôn Khả Thiên bỗng chốc đỏ bừng.
Mặc dù trước đây Lôi Thần Phong từng nói đến khi cô học được cách quyến rũ nam nhân ở trên giường thì hãy tìm anh ta bàn kiều kiện, thế nhưng bây giờ anh nói những lời này lại khiến cô càng ngại ngùng hơn.
Cô vội vàng đứng dậy chạy mất như thể đang chạy trốn ma quỷ vậy.
Sáng ngày hôm sau cô đến Lôi thị báo danh ở phòng nhân sự, vì đã được trợ lý La Khải dặn trước nên mọi chuyện hết sức suôn sẻ.
Đây là lần đầu tiên Lôi thị nhận thực tập sinh thiết kế, mọi người đều háo hức xem người này có đao to búa lớn gì mà được đặc cách như thế.
Khi Tôn Khả Thiên cùng người của phòng nhân sự xuống trình diện thì mọi người được một phen thất vọng.
Ngoại trừ nhan sắc xinh đẹp thì mọi thứ đều quê mùa, thậm chí bộ đồ công sở mà cô mặc cũng chỉ là hàng chợ.
Trưởng phòng thiết kế là Vương Đình Ân, chị ta nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi thở dài, sau đó chỉ cô về phía vị trí ngồi.
Phòng thiết kế nằm ở tầng 48 của tòa nhà Lôi thị, bàn làm việc của cô sát cửa sổ, có thể nhìn toàn cảnh của thành phố, thậm chí còn thấy đám bạch đàn cao lớn ở cô nhi viện nữa.
Mặc dù nơi ấy ở rất ra, những thứ cô nhìn được chỉ bé xíu bằng ngón út nhưng như vậy cũng đủ khiến cô ấm lòng.
Tôn Khả Thiên muốn chào hỏi những người xung quanh một chút thì phát hiện bọn họ đang xôn xao bàn tán về giám đốc sáng tạo cũng nhận chức vào hôm nay.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, mà người này đối với cô vô cùng quen thuộc, nếu không muốn nói là thấu rõ tâm can.
Lâm Nhã Kỳ đến Lôi thị làm giám đốc sáng tạo để đẩy mạnh hợp tác thời trang giữa hai nhà Lôi-Lâm.
Lần đầu tiên xuất hiện cô ta đã chọn cho mình một bộ dạng sang chảnh và quyền lực, khiến người khác phải e dè vài phần, đứng trước nhân viên phòng thiết kế của Lôi thị lại vô cùng tự tin.
– Xin chào mọi người, tôi là Lâm Nhã Kỳ, từ nay sẽ đảm nhận vị trí giám đốc sáng tạo của Lôi thị.
Hy vọng trong quãng thời gian hợp tác sẽ nhận được sự giúp đỡ từ các nhà thiết kế vô cùng tài giỏi ở đây.
Tôn Khả Thiên ngồi phía xa, khẽ nhếch môi khinh bỉ.
Về tài nịnh hót và khua môi múa mép thì cô ta xứng đáng giành giải quán quân đấy.
Mọi người hồ hởi, ai ấy đều cười toe toét như gặp được người nổi tiếng.
Tiếng vỗ tay ròn rã khác hẳn với lúc cô xuất hiện, toàn là liếc ngang liếc xéo.
Lâm Nhã Kỳ cố tình liếc mắt về phía cô, lại vờ như vô tình.
– Tôn Khả Thiên, cô cũng mới đến đây làm việc sao?
Tôn Khả Thiên âm thầm chửi một tiếng, muốn yên lặng một chút cũng không được.
Theo tiếng gọi của Lâm Nhã Kỳ, mọi người lại đổ dồn ánh mắt về cô.
– Giám đốc Lâm quen cô ấy à?
– À, cô ấy tuy xuất thân từ cô nhi viện nhưng vô cùng cố gắng.
Mọi người rộng lượng với cô ấy một chút.
Bề ngoài thì đang tỏ ra cảm thông và quan tâm nhưng thực chất là đang trâm trọc, nói ra xuất thân của cô để mọi người cùng biết.
Một cô gái đẹp, xuất thân từ cô nhi viện nghèo nàn, quê mùa nhưng lại được đặc cách làm thực tập sinh đầu tiên tại Lôi thị, mọi người sẽ nghĩ gì.
Chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp rồi.
Quả nhiên mấy câu nói của Lâm Nhã Kỳ có sát thương cực lớn, mới ngày đầu tiên cô đã nếm trải đủ loại hành hạ của một người dưới đáy xã hội.
Nào là mua cà phê, lấy đồ, bưng đồ, chạy vặt từ tầng 1 đến tầng 49, mọi thứ trên đời đều qua tay một thực tập sinh bé nhỏ.
Lâm Nhã Kỳ đương nhiên sẽ không để cô yên ổn mà sống qua ngày, nên mới ngày đầu tiên đã bày ra âm mưu hòng khiến cô mệt chết.
Lê lết một ngày cũng đến giờ về, thế nhưng một đống giấy tờ và tạp chí lại được đặt trước mặt cô.
– Tôn Khả Thiên, bây giờ cô là thực tập sinh năng lực kém nhất phòng, nên hãy tự đọc những bài báo và tham khảo những thiết kế được đăng trên tạp chí của phòng ta trong 2 năm gần đây.
Sáng mai tôi sẽ kiểm tra.
Trưởng phòng Vương Đình Ân nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến nhưng chứa đầy sắc bén, mà cô với tư cách một thực tập sinh lại chẳng thể phản kháng.
Thực ra chuyện này cũng không hẳn quá tệ, cô cũng muốn tìm hiểu một chút về một trong những thương hiệu thời trang nổi danh châu Á này.
– Quả nhiên cũng có chút thực lực.
Đây là lời khen thực tâm.
Mặc dù Lôi thị từ lâu đã chuyển hướng sang bất động sản và chứng khoán nhưng vẫn có thể duy trì mảng thiết kế thời trang đến mức này không hề tệ, thậm chí vẫn có thể sánh ngang Lâm thị.
Tôn Khả Thiên mải mê đọc tạp chí và xem thiết kế, đến khi xong quyển cuối cùng nhìn lên đồng hồ đã đến gần 10 giờ đêm.
“Chết rồi, nếu không nhanh sẽ trễ chuyến xe bus cuối cùng mất”.
Tôn Khả Thiên gấp gáp xách túi chạy đến trạm xe bus gần công ty, tay liên tục nhìn vào đồng hồ, nhưng có vẻ cô lại tiếp tục gặp xui xẻo rồi.
Xe bus vừa đi qua, cô cố gắng chạy đổi theo nhưng không kịp.
Đường phố về khya ít người hẳn, mà cô vì chạy theo xe bus mà vào con đường khá tối.
Cô ngồi xuống lề đường thở hổn hển, đợi bớt mệt một chút rồi bắt taxi về.
Cô lựa chọn xe bus vì khá rẻ tiền, còn taxi giá đắt gấp mấy chục lần ấy chứ.
Nghèo như cô mà đi taxi một lần chắc phải nhịn ăn cả ngày mất.
Tôn Khả Thiên đứng dậy, định đi đến chỗ nào đó đông người hơn để bắt taxi thì đột nhiên sau gáy có cảm giác đau điếng, đầu óc choáng váng rồi bất lực nằm lăn ra đất.
Cô mơ hồ nhận thức như tay mình đang bị thứ gì đó xiết chặt, vì động tác mạnh bạo bên hình như đã bị thương đến chảy máu.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như cô nghe thấy giọng một gã đàn ông khàn khàn, hắn ta đang gọi điện thoại cho ai đó.
– Alo, Lâm phu nhân, đã bắt được người rồi.
Phía bên kia là giọng một người phụ nữ văng vẳng, nhưng không rõ bà ta nói gì.
Tuy nhiên cái tên “Lâm phu nhân” này lại chính là thứ khiến cô tỉnh táo lại..