Đọc truyện Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ – Chương 76: Mang thai
Tử Lạc chạy ra khỏi phòng bệnh, nghĩ thầm muốn tìm cô y tá thường trực ở phòng vip, mượn cô ấy một cây son.
Ít nhiều gì cũng không muốn Vương Thần vừa tỉnh dậy đã thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Thế nhưng mà đi chưa được nửa đường thì bị Hàn Minh Cảnh bám đằng sau.
“Tiểu Lạc, em đi đâu vậy? Vương Thần nhìn thấy em bỏ đi bỗng huyết áp tăng cao ngất ngưởng….”
Ngay lập tức Tử Lạc quay ngược đầu lại chạy về phía phòng bệnh với tốc độ ánh sáng.
Đùa sao? Từ khi nào hắn lại mong manh dễ vỡ như thế chứ.
“Tiểu Lạc, cẩn thận….còn có em bé….”
Tiếng Hàn Minh Cảnh chưa kịp dứt thì Tử Lạc đã đến trước cửa phòng bệnh.
Vương Thần nằm trên giường nghiêng qua một bên nhìn về phía cô, mày nhăn lại thành một đường cong.
Tay trái hắn lại vẫy nhẹ muốn kêu cô đến gần.
Tử Lạc cũng bước đến, cảm thấy có chút hờn dỗi.
Vương Thần đưa tay lên mà run nhè nhẹ, chạm vào bụng nhỏ của Tử Lạc, sau đó lại ngước lên nhìn cô, ánh mắt sáng lên.
“Đúng vậy, trong đây….có một đứa trẻ!”
Nói rồi, Tử Lạc cũng đặt tay lên bụng mình mỉm cười, cảm thấy gia đình nhỏ của mình thật hạnh phúc.
Cô nhìn sang Vương Thần, phát hiện hắn cũng đang cười, tuy không rõ lắm nhưng ánh mắt rất ấm áp, có phải là cũng đang cảm thấy như cô không?
“Nhưng mà không phải con anh!”
Tử Lạc buông ra một câu nói lạnh đến cực điểm, ánh mắt cô nhìn người trên giường như khiêu khích.
Hừ, trả thù cho những ngày tháng bị ngươi chèn ép hahaha!
Cô nhìn thấy biểu cảm của Vương Thần vốn đã lạnh lại còn lạnh hơn, hắn đưa ngón tay lên vẽ vài nét chữ.
Chờ đi!
Tử Lạc rùng mình một cái, có nên hay không bây giờ cô hãy trốn qua Anh, thật sợ là khi hắn khỏe lại sẽ làm những việc tàn nhẫn với cô.
Thế nhưng….chẳng phải cô đang mang thai sao? Hắn dám ăn hiếp thai phụ đáng thương như cô sao?
Đúng vậy, mang thai đúng là một lợi thế mà!
—
7 tháng sau….
“Vương Thần, tôi nói cho anh biết, có phải là chán cái bụng bầu của tôi rồi đúng không? Anh xem đồng hồ mấy giờ rồi, còn biết đường về à?”
Lại một lần nữa, Tử Lạc ngồi ngay trước cửa nhà ăn vạ.
Thật là, bắt đầu từ ba tháng trước, Tử Lạc đã dọn về ở chung với Vương Thần, cũng nhờ vậy hắn mới biết phụ nữ khi mang thai là như thế nào.
Thoạt đầu hắn còn tưởng cô bị đa nhân cách, rõ ràng trước khi đi tắm có nói muốn ăn me chua, nhưng tắm xong nhìn thấy me lại nôn oẹ, mắng hắn đem thứ gì về nhà.
Không sao, hắn chấp nhận, vợ là tất cả, con cái là tất cả.
Nhưng mà còn nhớ một lần, hắn đã nói cô rằng đừng giặt cái áo khoác trên giường, trong đó có hai cây bút lưu giữ thông tin quan trọng, đợi hắn tắm xong sẽ lấy ra coi.
Vậy mà….lúc tắm xong liền thấy cái áo đã được giặt xong bằng máy giặt với tốc độ phi kiếm.
Lúc đấy, hắn quá bực tức vì trong đó chứa thông tin quan trọng, lỡ miệng mắng cô một câu.
“Thật là, em mang thai ở bụng chứ đâu phải ở não mà mau quên thế?”
Sau đó, ý thức được mình lỡ lời hắn liền định chạy đến an ủi thì cô đã khóc rống lên, bằng mọi giá đuổi hắn ra khỏi phòng.
Lúc đó cô vừa gào vừa khóc, nguyên văn lời nói là.
“Tôi thật là sai lầm khi yêu anh, huhu, tôi mang nặng đẻ đau vậy mà anh buông lời nhục mạ tôi như thế, anh có còn là đàn ông không chứ? Tôi thề sẽ không bao giờ cưới anh, hôm nay tôi sẽ cùng con mình đi về một thế giới khác, tôi không muốn sống chung với kẻ bạc tình như anh nữa. Huhu, khốn nạn, súc sinh!”
Haiz, nghĩ lại hắn cảm thấy vô cùng ám ảnh, thật không ngờ cô lại nhạy cảm đến mức ấy.
Còn bây giờ….
“Tiểu Lạc, chẳng phải cả buổi sáng anh đều ở nhà với em sao? Anh cũng đã nói là hôm nay anh sẽ về hơi trễ vì công ty có cuộc họp mà!”
Nhìn sang đồng hồ mới chỉ 7 giờ, Vương Thần lại thở dài, không biết từ khi nào định nghĩa trời tối của cô lại là 6 giờ trở đi nữa.
Tử Lạc cau có ngồi dưới sàn nhà, cái bụng đã to vượt quá mặt.
“Cũng không thèm đỡ tôi dậy nhỉ? Xem ra chán cái bụng bầu, cái bụng bầu này lắm rồi phải không? Nhìn vô bụng tôi này đừng nhìn chỗ khác, tôi mang trong bụng đến hai đứa con trai của anh được 8 tháng rưỡi rồi nhé! Vậy mà anh lại đi lông bông với cô nào giờ này mới về!”
Vương Thần không dám mở miệng nữa, hắn trong bộ đồ vest lịch lãm, quỳ một chân xuống đỡ cô dậy.
Thật là vất vả cho cô quá, mới hai mươi lăm tuổi, mang thai lần đầu lại mang hai thằng cu nghịch ngợm, đợi lúc chúng nó ra đời liền phải hảo hảo dạy dỗ.
“Sao không trả lời?”
Vương Thần đỡ cô xuống ghế salon, vuốt ve nhẹ nhàng bụng cô.
“Tiểu Lạc, đừng giận nữa. Hôm nay em muốn ăn gì để anh nấu cho?”
Vương Thần buông giọng giỗ ngọt, phụ nữ mà, rất thích những điều ngọt ngào.
Thật ra lúc đầu khi phải làm những điều này, hắn đã cảm thấy rat xấu hổ nhưng mãi lại thành quen.
Tử Lạc nhìn gương mặt đẹp trai của Vương Thần liền nguôi giận, cô chỉ bĩu môi một cái.
“Em nấu rồi, có canh súp lơ nữa, để em vào hâm cho anh!”
Thế là, Tử Lạc lại cẩn thận đứng dậy, nâng cái bụng thật lớn của mình lên vào bếp.
Vương Thần càng nhìn lại càng thấy thương, bắt hắn kiếm đâu ra một người phụ nữ thứ hai như thế này đây?
Tối hôm đó, Tử Lạc lại rút vô bên trong vòng tay của Vương Thần ngủ, nhưng vì kích thước bụng quá to nên phải quay mặt ra ngoài.
“Thần, sau này sinh con xong lỡ em bị rạn bụng thì sao?”
Cô nắm lấy tay Vương Thần, ánh mắt sáng như sao.
“Thì thôi chứ sao?”
“Thôi? Thôi là không yêu em nữa hả?”
“Là vẫn yêu em nữa đó, ngốc thế!”
Sau đó Tử Lạc lại cười thích thú, thật là, đã là mẹ rồi mà sao tính tình như con nít thế này.
Ít phút sau, Tử Lạc vẫn cứ lắc lư không chịu ngủ.
“Em còn không chịu ngủ để con nghỉ ngơi à?”
Vương Thần ôm cô, nhắm mắt nói, đêm nào cũng vậy, hắn phải chắc chắn là cô đã ngủ rồi thì chính bản thân mình mới dám nghỉ ngơi.
“Là do con cứ đạp bụng em cơ mà!”
Nghe thế, Vương Thần lại quay sang ôm lấy bụng của Tử Lạc, áp tai vào nghe ngóng.
Tử Lạc cũng sẵn tiện đó mà sờ vào tóc hắn, cô vẫn luôn thích cảm giác nhìn hắn từ trên cao xuống.
“Tiểu Lạc, anh đoán bọn chúng đang đánh nhau!”
Sau đó, Tử Lạc lại bật cười.
“Thần!”
Vương Thần giả vờ đã ngủ, còn vang lên tiếng ngáy.
“Thần, em không đùa, tỉnh lại ngay cho em, bụng em đau quá!”
Lần này, Vương Thần thật sự tỉnh dậy, hắn bật đèn sáng lên mới phát hiện Tử Lạc đã đau đến mức ngũ quan xoắn lại một cục.
“Tiểu Lạc, bình tĩnh, để anh đưa em đến bệnh viện!”
Vương Thần đưa tay mình cho Tử Lạc nắm chặt, cô định há miệng nói gì đó nhưng cuối lại thốt lên tiếng rên rỉ đau đớn.
Vì quá đau, hai chân cô co lại nâng bụng lên cao.
“Thần! Đau….đau quá!”
Cô đặt tay lên bụng, cảm giác hai đứa trẻ như đang nhào lộn bên trong, thậm chí như cô còn nghe thấy tiếng động của chúng.
Vương Thần cũng lo đến mức mồ hôi chảy ướt đẫm cái trán.
“Hình như….hình như em sắp sinh rồi!”
Sau đó là một tiếng la đau đớn, Vương Thần càng ngày càng gấp rút hơn, chẳng phải còn ba tuần nữa mới sinh sao?
Hắn bế thốc cô xuống phòng khách, vừa nghe tiếng xe cấp cứu một cái là đã vội vã ôm cô chạy ra, đến đồ ngủ cũng chưa thay giày cũng chưa mang.
“Thần….hức, đau quá, hức!”
Tử Lạc đau đến mồ hôi thấm đẫm quần áo, cô phải cắn chặt môi để cầm lại tiếng la.
“Không sao đâu, không sao!”
Hắn nở nụ cười khiến cô trấn tĩnh, trong lòng lại sốt sắng hơn gấp bội.
Giá như hắn có thể chịu phần nào nỗi đau của cô thì thật tốt biết mấy, ông trời thật bất công khi để phụ nữ chịu quá nhiều đau đớn mà.
Xe cấp cứu chạy nhanh đến bệnh viện trong tiếng quát tháo của Vương Thần, lập tức Tử Lạc được đưa vào bên trong, Vương Thần chỉ kịp nói mấy câu động viên rồi cũng không dám làm trễ nãi thời gian.
Bóng Tử Lạc vừa khuất, cánh cửa phòng đóng lại, Vương Thần tức giận đấm một quyền lên tường.
Hắn gọi điện cho Hàn Minh Cảnh và Vương Đặc Nhĩ đến, sau đó còn gọi cho các bác ở cô nhi viện.
Hắn ngồi ngoài dãy hành lang mà sốt ruột muốn xông vào bên trong, mỗi lần nghe tiếng la đau đớn của Tử Lạc hắn lại như bị tra tấn cực hình.
“Mẹ nó!”
Hàn Minh Cảnh và Vương Đặc Nhi cũng chỉ biết ngồi bên cạnh nhìn bạn mình tức giận, trong lòng cũng lo lắng.
Có lẽ vì hôm nay là ngày trái đất nên các bác ở cô nhi viện đã tắt hết điện rồi, đến điện thoại cũng không bật thì hắn biết làm cách nào liên lạc.
Từng giây từng phút trôi qua khiến hắn càng thêm hoảng sợ, không còn nghe thấy tiếng Tử Lạc nữa.
Đúng lúc hắn muốn xông vào thì tiếng trẻ con vang lên, hắn khựng người lại, lại tiếng khóc của một đứa vang lên nữa, thi nhau hồ nháo màn đêm.