Đọc truyện Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ – Chương 55: Cảnh còn người mất
Đứng trước cổng cô nhi viện ngày nào, Tử Lạc dường như chẳng còn nhận ra nơi mình đã ở suốt 20 năm trước.
Nếu như không phải là địa chỉ đó, có lẽ cô chẳng thể nhận ra cái nơi to lớn và xinh đẹp này là cô nhi viện.
Nhưng chẳng thể nào các bác lại có đủ chi phí để xây sửa lại….chẳng lẽ cô nhi viện sang chủ?
Suy nghĩ đó khiến Tử Lạc vô cùng lo lắng, dù sao bốn năm trước cô nhi viện vốn cũng không dư dả gì….mà cô tốn bao nhiêu tiền của cô nhi viện từ nhỏ đến lớn, giờ lại chẳng hề báo đáp mà bỏ đi suốt 4 năm.
Chẳng lẽ….cô nhi viện đổi chủ? Ý nghĩ xẹt ngang qua đầu khiến Tử Lạc vô cùng lo lắng, nếu vậy thì các bác sẽ đi về đâu?
Tử Lạc đứng trước cổng cô nhi viện mà mồ hôi rịn ra tay.
“Tiểu Lạc Lạc, nơi này chính là nhà cậu vậy thì vào nhà thôi!”
Kathyrn ngồi trên xe nói chuyện với bác tài xế còn được bác ấy chỉ cho cách nói chuyện thân mật và cách gọi tên người mình yêu quí thế nào.
Vậy nên cái tên Tiểu Lạc Lạc sau bao năm cuối cùng trở lại rồi đây.
“Kathyrn à, tớ không chắc đây có còn phải là nhà tớ hay không nữa!”
Kathyrn có vẻ ngạc nhiên quay sang nhìn Tử Lạc nhưng mà nghĩ cũng đúng, chẳng phải cô ấy luôn nói cô nhi viện ngày trước tuy chẳng có gì sang trọng, công làm bằng sắt rỉ sét, tường cũng phai màu nhưng chính là nơi cả đời cô ấy không quên….
Nhưng mà cái nơi này nhìn như một cái biệt thự thu nhỏ chứ chẳng phải như Tử Lạc đã kể nha, hòi người dân xung quanh ai cũng nói vẫn là cô nhi viện nhưng được xây lại, cũng không rõ có đổi chủ không….
A….thôi kệ, cứ vào hỏi đi đã!
Tử Lạc nhẹ nhấn chuông một cái, sau đó chờ khoảng gần một phút liền nhấn thêm cái nữa….cứ có cảm giác như mình nhầm nhà….
Bỗng nhiên từ sân sau chạy ra, một bác gái thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi nhưng nét cười luôn rạng rỡ trên gương mặt, bên hông bà dắt theo một đứa trẻ khoảng năm tuổi.
Đứa trẻ này mắc hội chứng tự kỉ, sau nhiều lần chữa trị tâm lí cuối cùng cũng có thể ra ngoài vui chơi cùng mọi người rồi!
Bà nhìn lên, không hiểu sao trong tim có chút chờ mong không biết người ngoài cửa là ai….bà nhìn ra liền đặc biệt ấn tượng với cô gái có mái tóc màu vàng đồng da trắng sứ, chắc là một người đi hỏi đường chăng? Xung quanh còn nhiều hành lí như vậy….
Nhìn qua một chút, trái tim già nua của bà như đập mạnh một cái, một cô gái tóc dài ngang thắt lưng, làn da trắng nõn nà và đôi mắt sáng ngời ấy….
Tiểu Lạc Lạc? Bác Thuỳ không nhầm, Tiểu Lạc Lạc!
“Bác Thuỳ!”
Ngay lúc bà đang còn sợ hãi mà chưa thốt nên lời, Tử Lạc đã nhìn thấy mà nhảy cẫng lên hạnh phúc, nhìn thấy hình ảnh bác Thuỳ đã già hơn trước nhiều nhưng tâm hồn bà vẫn vậy, Tử Lạc thật có một cái xúc động muốn khóc!
Bác Thuỳ cố chạy nhanh bằng hai chiếc chân già nua của mình, vừa chạy ra cổng, bà nắm chạy lấy hai tay của Tử Lạc đã luồn qua khe cổng.
Có quá nhiều lời muốn nói khiến bà cứ mấp máy môi nhưng chẳng thể nói gì, bà cứ nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của Tử Lạc, không ngừng gật đầu mà nước mắt như muốn rơi.
Đây chính là đứa trẻ mà bà thương yêu nhất, cứ tưởng cả đời này chẳng còn gặp lại cũng không ngờ….
Kathyrn đứng một bên nhìn hai người cứ cười cười gật gật đâm ra cũng ngại, không biết pgair nói gì, cô đứng đợi một lúc lâu cho đến khi thấy chân mình bỏng rát vì vết muỗi cắn mới dám cất lời bằng tiếng Trung.
“Chào bác gái, à….bác có thể mở cửa cho chúng cháu không ạ?”
Bác Thuỳ giờ mới nhớ đến sự xuất hiện của Kathyrn, lại càng bất ngờ vì giọng nói lơ lớ nhưng lại rất thân thiện đáng yêu của cô….
“Được được….các cháu mau vào….để bác xách cho cái này!
“Oh không đâu, cứ để người trẻ chúng cháu!”
Kathyrn nói đùa với bác Thuỳ một cái khiến bà bật cười, nhưng thật ra trong lòng đang thầm nghĩ, nếu để ai nhìn thấy hai thanh niên như này mà để một bà bác xách bao nhiêu hành lí thì thật là….
“Bạn cháu à? Cô bé xinh quá!”
Bác Thuỳ không ngừng hỏi từ chuyện này đến chuyện khác, khi đến trước phòng sinh hoạt, bác còn dặn cả hai rón rén để bất ngờ cho các bác.
Sau đó, ai cũng vô cùng ngạc nhiên thậm chí có người còn bật cười đến khóc!
Nhưng nhìn một vòng cũng không thấy bác Lan, bác Lan đâu rồi?
“Bác Thuỳ….bác Lan đi đâu ạ?”
Bỗng nhiên không khí đang rộn rã bất chợt lặng yên, ai cũng mang một nỗi buồn sâu sắc….trong tâm Tử Lạc cảm thấy bất an vô cùng..