Bạn đang đọc Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê – Chương 13: Cô Sắp Đói Ngất Đi!
Da thịt trắng nõn hết xanh lại tím, ngay cả nơi đó, mơ hồ có thể thấy dấu vết kịch chiến tối hôm qua.
Lâm Thành Nhân đáng chết! Lâm Thành Nhân đáng ghét! Lâm Thành Nhân ác độc! Lâm Thành Nhân khốn kiếp! Khốn kiếp!
Lưu Họay ngâm mình dưới nước, dùng sức xoa xoa da, tựa hồ muốn đem những thứ không
chịu nổi kia xóa sạch không để lại dấu vết.
Chừng nửa giờ sau, Lưu Họa Y mới tắm rửa thay quần áo xong, đi xuống lầu.
Cô vốn là muốn xuống trễ, như vậy cũng sẽ không nhìn thấy Lâm Thành Nhân nữa, lại không ngờ, hắn đang ngồi ở trước bàn ăn ăn bữa sáng một cách ưu nhã, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều có phong độ quý tộc.
Lưu Họa Y SỜ cái bụng đang phát ra tiếng ục ục, nhìn bữa ăn sáng phong phú trên bàn, nuốt nước miếng ực một cái.
Cô liền bước xuống, đặt mông ngồi xuống ghế, đưa tay định lấy bò bít tết trước mắt, lại bị một cái tay gạt ra.
“Anh muốn làm gì? Ăn cũng không cho?” Lưu Họa, tròn mắt trợn trừng, tức tối bất bình nói.
Lâm Thành Nhân cắt một miếng nhỏ bò bít tết, bỏ vào miệng, nhai thật kỹ, sau đó chậm rãi mở
miệng: “Ngươi bất quá là nữ đầy tớ tôi mua về, có tư cách gì ngồi cùng bàn ăn với tôi?”
“Anh!” Lưu Họa Y chỉ vào mặt hắn, giận đến không nói nên lời.
“Muốn ăn cũng được, chờ tôi ăn xong rồi ăn phần còn dư lại!” Lâm Thành Nhân vừa nói, đôi mắt cười nham hiểm.
Lưu Họa Y cứng họng.
“Lưu Họa Y không phải miệng mồm lanh lợi sao? Sao bây giờ một câu cũng không nói được?”
“…” Lưu Họa Y cắn răng nghiến lợi, cô buông xuống thứ đang cầm trong tay, hít sâu một hơi, nhếch mép cười nói: “Được! Lâm Thành Nhân, anh giỏi lắm! Không ăn thì không ăn!”
Nói xong, Lưu Họa Y đứng phắt dậy, nhanh chóng chạy trở về phòng, không muốn nhìn thấy hắn.Tên khốn đáng chết, Lâm Thành Nhân đáng chết, chờ hắn đi, cô mới xuống ăn!
Nhìn Lưu Họa” xoay người chạy đi, Lâm Thành Nhân buông dao nĩa trong tay xuống, lau miệng.
“Thiếu gia, như vậy có phải hơi quá đáng hay không ? Thiếu phu nhân sẽ đói…” Chú Hiểu thông cảm nhìn theo Lưu Họa Ý, quay đầu nói với Lâm Thành Nhân.
“Chú Hiểu, cô bất quá là đầy tớ tôi mua về, đừng coi cô ta là thiếu phu nhân gì đó trong cái nhà này, không cần để mặt mũi cho cô ta.” Nói đến đây, Lâm Thành Nhân hơi dừng lại một chút, nói tiếp: “Cô ta là người lớn rồi, sẽ không để mình chết đói đâu!”.
Chú Hiểu trên mặt xẹt ngang một tia mất tự nhiên, đổ mồ hôi giùm Lưu Họa Y, trong lòng thầm than, lắc đầu thương cảm.
Chú Hiểu từ thời cha chú Lâm Thành Nhân vẫn làm việc ở nhà họ Lâm, gặp qua vô số người.
Ông nhìn ra được Lưu Họay là một cô gái tốt, cũng thật xứng đối với thiếu gia, nếu là không có chuyện cũ kia…!Nói không chừng còn có thể tác thành nhân duyên, đáng tiếc!
Chú Hiểu lắc lắc đầu, cảm thấy không đáng cho Lưu HọaY.
Lưu Họa, nằm giữa chiếc giường lớn, sau khi lăn đến vòng thứ mười tám, cuối cùng không còn sức lực nữa.
Giống như cá chết nằm ở trên giường không nhúc nhích, một đôi mắt to trống rỗng vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà.
Cô sắp đói ngất đi!
Nhìn cái đèn treo thủy tinh màu tím nhạt trên trần nhà, trong lòng lặng lẽ điểm danh: long thang bao, há cảo da cá, vịt quay, cua đại áp, tôm rang muối, thịt kho tàu…!
Ta muốn ăn thịt! Lưu Họa Y khóc không ra nước mắt.
Trong lòng gào khóc: Lưu Họa Y sao lại không có khí tiết như vậy! Hắn không cho mày ăn Cơm thì mày không ăn cơm à! Tại sao mày phải nghe lời hắn như vậy hả!
Mày không biết người là sắt, cơm là thép, không ăn sẽ đói chết sao?!
Lưu Họai trong lòng đầy hối hận!.