Bạn đang đọc Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê – Chương 1: Kẻ Lạ Mặt Đột Nhập
Đêm tối thẫm.
Trong căn phòng tổng thống của một khách sạn xa hoa, Lưu Họa Y đang dựa người trên gối mềm, ngồi trên giường, tay nâng ly rượu vang đỏ sẫm.
Cô đã ngà ngà say, mà Cẩm Mai mãi vẫn chưa thấy về.
“Cẩm Mai đáng ghét, bảo đi một lát sẽ quay lại sao vẫn chưa về? Sẽ biết tay mình cho mà xem.”
Nói xong Lưu Họa Y nhấp một ngụm rượu vang, cô đi dép mềm ra tắt đèn phòng, rồi trở lại giường, đầu đã hơi nhưng nhức, cô muốn ngủ một chút.
Bỏ ly rượu lên đầu giường, Lưu Họa Y nhảy lên giường, ôm chăn gối mềm mại, bắt đầu lơ mơ chìm vào giấc ngủ.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng “cạch”, kèm theo đó là tiếng bước chân đến gần.
Nghe tiếng động, Họa Y tỉnh ngủ, giọng nói hơi ngái ngủ như tiếng mèo kêu.
“Cẩm Mai đáng ghét, cuối cùng cũng chịu về rồi…”
Cô vừa ngẩng đầu dậy vừa nói, nhưng lúc này mặc dù đèn điện đã tắt, chỉ còn ánh sáng lờ mờ bên ngoài hắt qua cửa kính trong suốt, nhưng cô vẫn nhận ra dáng người cao lớn đang bước đến gần không phải Huỳnh Cẩm Mai.
Là đàn ông!
Trái tim Họa Y giật thót, cô ngồi bật dậy, kêu lên.
“Ai?”
Người đàn ông không đáp lời, đôi chân dài chỉ vài bước đã đến trước mặt cô, đè cô xuống giường.
Lưu Họa Y run bắn, ra sức giãy giụa, cô kêu lên.
“Anh là ai? Mau buông tôi ra?”
“Ngoan, đừng phá!”
Họa Y càng hoảng sợ hơn, cô gắng sức giãy khỏi người đàn ông.
Nhưng anh ta dùng một tay tóm lấy hai tay cô, đặt lên đỉnh đầu, cô chỉ có thể dùng chân đạp loạn lên.
“Đã nói đừng phá mà!” giọng nói trầm khàn, từ tính của người đàn ông vang lên bên tai.
Anh ta dùng chân đè chặt chân Họa Y.
Cô chỉ có thể kêu lên.
“Buông tôi ra! Mau buông tôi ra!”
Nhưng căn phòng này cách âm quá tốt, dù cô có gào rách họng thì phía bên ngoài cũng không thể nghe thấy.
Người đàn ông cúi đầu, hôn nghiến lên môi cô.
Bàn tay kia cũng bắt đầu ngao du trên từng tấc da thịt cô.
Cả người Họa Y vặn vẹo khó chịu, cô ưm ưm những tiếng vô nghĩa trong cổ họng.
“Ồ, muốn câu dẫn tôi à?”
Vừa nói, người đàn ông vừa mạnh mẽ tiến vào.
Cảm giác đau đớn như cơ thể bị xé làm đôi khiến Họa Y rơi nước mắt.
Cô đau đớn nấc lên, nhưng tiếng khóc của cô rơi vào màn đêm tĩnh lặng, bặt vô âm tín, không ai hay biết.
Rất lâu, rất lâu sau, người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại.
Cả người Lưu Họa Y mềm nhũn, đôi chân hơi run rẩy, cô muốn chống tay ngồi dậy.
Người đàn ông kia thấy cô nghiêng người thì quay qua, đôi mắt ánh lên trong đêm tối, giọng đàn ông trầm khàn lại vang lên.
“Muốn nữa?”
“Đừng chạm vào tôi!” Họa Y hét lên, dùng sức vùng ra khỏi bàn tay anh ta.
“Mèo nhỏ ghê gớm quá nhỉ.”
Anh ta vươn người, hôn lên môi cô.
Họa Y dùng sức cắn mạnh lên môi anh ta, sau đó thuận thế đẩy anh ta ngã xuống giường.
Người đàn ông bị bất ngờ không kịp phòng bị nên lăn hai vòng, kêu lên đau đớn.
Họa Y vơ vội váy áo rơi trên sàn, mở cửa chạy đi.
Lúc người đàn ông ngồi thẳng dậy đã không thấy bóng dáng cô đâu.
Anh ta nhìn về phía cô, ánh mắt sáng lên trong đêm tối.
***
Đã gần ba giờ sáng Lưu Họa Y mới về tới nhà, vừa bước vào phòng khách cô đã thấy Lâm Thị Ngọc Anh ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha chờ sẵn.
Nhìn thấy Hạo Y trở về, bà ta liền lên tiếng.
“Sao, cũng biết về rồi à? Tiểu thư khuê các mà ba giờ sáng mới về đến nhà, quần áo thì xộc xệch, vừa nhìn là đã biết không làm ra chuyện gì tử tế rồi.”
Lâm Thị Ngọc Anh là mẹ kế của cô, trước đây là tình nhân của cha cô, sau khi mẹ cô qua đời thì bà ta nghiễm nhiên bước vào Lưu gia, còn dắt theo một đứa con gái, tên là Lưu Giai Kỳ, lớn hơn Lưu Họa Y một tuổi.
Cha của Lưu Họa Y là Tổng giám đốc một tập đoàn, công việc bận rộn nên rất ít quan tâm đến gia đình, mọi chuyện trong nhà đều do Lâm Thị Ngọc Anh quyết.
Chuyện ngày hôm nay đã khiến Lưu Hạo Y vô cùng mệt mỏi rồi, cô không trả lời Lâm Thị Ngọc Anh, tiến thẳng về phía cầu thang.
“Không coi tôi ra gì sao? Nói cho cô biết, tôi đã sắp xếp cho cô một mối hôn sự, nhà trai là tổng tài, năm ngày nữa đám cưới.”
Lưu Hạo Y dừng lại, nhìn về phía bà ta.
“Tôi không đồng ý.
Bà là gì mà sắp xếp chuyện hôn nhân cả đời cho tôi.
Bà cũng đâu phải mẹ tôi?”
“Thì sao chứ? Không phải mẹ cô nhưng tôi có quyền quản Lưu gia này.
Cha của cô cũng đã đồng ý rồi, cô liệu mà chuẩn bị đi.”
“Tôi nói rồi, tôi không đồng ý là không đồng ý, bà muốn thì đi mà gả.
Mặc dù mặt bà cũng đã có nếp nhăn rồi, nhưng đi làm vợ bé cho người ta cũng không vấn đề gì đâu.” Họa Y châm chọc.
“Mày… mày láo quá!”
Lâm Thị Ngọc Anh tức đến mức mặt mũi biến dạng, ngồi bật dậy, lao về phía Hạo Y, bà ta vung tay định tát cô.
Nhưng Hạo Y đã tỉnh rượu, nhanh nhẹn nghiêng người né qua một bên làm bà ta mất đà suýt ngã cắm mặt xuống đất.
Lâm Thị Ngọc Anh toàn thân run rẩy vì tức giận, bà ta chỉ tay về phía cô, gằn giọng.
“Mày không muốn cũng phải muốn, nếu không mày sẽ phải hối hận!”