Bạn đang đọc Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm: Chương 30: ai chửi ta?
Nàng mỉm cười vui vẻ bước chân lăng lăng ôm tập tranh như 1 một nữ sinh cầm tập giấy thi 10 điểm của mình đi về tẩm cung.
Lúc này, ở thất tinh đế quốc, một trận bão cấp max đang diễn ra.
…
Thất Tinh Đế Quốc…Hoàng thành…Hoàng cung…Ngự thư phòng- tâm bão.
Một chàng trai trẻ tuổi mặc bộ áo màu tím quý giá ẩn ẩn hoa văn tứ trảo kim long thân hình cao to đứng giữa sảnh giành cho quan gia, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lùng, uy phong lãnh đạm.
Đối diện với hắn là một quý khí trung niên nam nhân mặc long bào màu hoàng kim ngũ trão kim long đang ngồi trước bàn phê tấu chương, lúc này đang gác hai tay lên cầm nhìn chầm chầm chàng trai trước mặt.
Không khí u ám lan tràn khắp không gian trong phòng, mắt 2 người nhìn tỏa ra tia lửa phát ra tiếng xẹt xẹt.
Chàng trai hé mở đôi môi hấp dẫn, lên tiếng trước:
– phụ hoàng, con nghe nói con phải qua Diệp quốc làm sứ giả?
– ừ, thì sao. Trung niên nam nhân bình tĩnh đáp.
– Con còn nghe nói phụ hoàng muốn nữ hoàng bên đó làm vợ của con?
-Tiếp tục. ông ta gật gật đầu.
– Con còn nghe tin đồn khác nữa là muốn con sang ở rễ?(mm :nghe tiếng nghiến răng nghiến lợi)
Hắn nói tiếp:
– Con đường đường là thái tử một quốc tại sao phải sang đó ở rễ, còn rất nhiều hoàng tử khác để lựa chọn, với lại con đã có Nhã nhi, con không muốn làm tổn thương nàng…
Trung niên nam nhân giơ tay lên ngăn lại lời hắn đang muốn nói tiếp:
– đủ rồi, ta biết thế là không đúng với con, nhưng việc đó đã định, nhã cô nương kia không xứng với con, nàng chỉ là kỹ nữ thanh lâu, không gia không thế, không xứng với thân phận của con, chưa nói sau này có thể sẽ trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, hậu phi cũng không xứng.
Hắn nắm chặt lại cánh tay trong tay áo:
– không thay đổi?
– đúng, không thay đổi. ông ta gật đầu chắc chắn.
Hắn nắm càng chặt hơn:
– được, con sẽ không phản đối nữa.
Quay đầu bước ra ngoài, đôi mắt trở nên thâm trầm.
Tiểu nữ nhân, ta sẽ không để yên việc này đâu.
Nhìn bóng dáng con trai khuất dần sau cánh cửa, trung niên nam nhân lắc lắc đầu, khuôn mặt buồn khổ, ngón tay ngắt nhẹ ở nếp nhăn ở giữa đôi lông mày
Hài nhi, cho phụ hoàng xin lỗi con, phụ hoàng không thể nói rằng vì con hợp sở thích biến thái nam nhân của nàng ta nên không còn cách nào khác, aizzz.
…
Lúc này, quay ngược lại diệp quốc, ai đó đang phê tấu chương ở ngự thư phòng, đang nhìn chăm chú vào tấu chương, thì hắc hơi một cái, nước mũi, nước miếng phun hết vô bản tấu chương đáng thương.
Nàng khịt khịt mũi, lấy khăn lau lau lại bảng tấu chương, lầm bầm :
– ai dám chửi ta, ta mắng chết 18 tám đời nhà hắn…