Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 5: Tẩy não chuyên nghiệp


Bạn đang đọc Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh: Chương 5: Tẩy não chuyên nghiệp

Buổi tối, tôi đi tìm Sử Lộ ăn cơm chực, cậu ta đang ngồi trước máy tính chơi game.
Thằng nhóc này không ở trong kí túc xá, một mình thuê một phòng cạnh trường, nghe nói là vì không chịu được mùi chân thối của bạn cùng phòng. Cậu ta từng dùng sầu riêng và trứng thối để ví dụ về vũ khí sinh hóa này. Từ sau đó, tôi không bao giờ ăn sầu riêng nữa.
Tôi đứng chân trần trên ghế sô pha phòng khách, học theo bọn trẻ con cố gắng nhảy một cái, vừa nhảy vừa hỏi Sử Lộ: “Sử Lộ, Sử Lộ, chân của tôi có đẹp không?”
Sử Lộ thả con chuột ra, từ từ quay người lại. Cậu ta tựa cằm trên thành ghế dựa, nhìn chằm chằm tôi, dường như đây là một vấn đề rất khó trả lời.
Nhờ phúc của hai kẻ biến thái Tống Nhược Cốc và Lão Lục, bây giờ tự tin của tôi bùng lên mạnh mẽ. Từ trước đến nay, phụ nữ chưa bao giờ bất mãn vì bản thân mình đẹp.
Tôi xòe áo tạo hình bắt chước người mẫu trong Ti Vi, ném cho cậu ta cái nhìn quyến rũ, “Đẹp không, đẹp không?”
Sử Lộ nheo mắt, “Kỷ Nhiên, cậu đang dụ dỗ tôi đúng không?”
Tôi thả chân xuống, không có hình tượng nhào lên trên ghế sô pha.
Cũng không biết không trong đầu Sử Lộ nghĩ cái gì, chỉ thấy vẻ mặt cậu ta kiêu ngạo, lắc đầu một cái, “Cậu bỏ ý đồ này đi.”
Tôi uể oải nằm sấp trên ghế, “Chắc sẽ bị cậu làm tức chết.”
Thực ra tôi muốn nói với cậu ta là, thời gian ở cùng cậu ta, tôi chưa từng coi cậu ta là nam sinh, cho nên không hề tồn tại vấn đề dụ dỗ hay không dụ dỗ. Đương nhiên, cậu ta dường như cũng chưa từng coi tôi là nữ sinh.
Tóm lại một câu, tôi tin tưởng hai chúng tôi luôn duy trì tư tưởng giống nhau.
Tên nhóc Sử Lộ này nấu ăn rất ngon, không những ăn ngon mà còn. Ừ, cậu ta thích trang trí thức ăn thành hình trái tim giống như hàng trưng bày ngoài cửa hàng, sẽ tưới cà ri lên cơm thành khuôn mặt cười, còn làm bánh ngọt thành hình con thỏ, con mèo nữa.
Tôi lườm con thỏ một cái, lấy muôi xúc một phát nửa khuôn mặt nó.
Vẻ mặt Sử Lộ vặn vẹo.
Tôi vừa ăn cơm vừa nói với Sử Lộ chuyện ngày hôm nay xảy ra ở sân vận động. Sử Lộ nghe xong cảm xúc bình thường, cậu ta nói: “Không nhìn ra giá trị thị trường của cậu.”
“Cậu không cảm thấy Lão Lục kia Cái kia sao?” Vừa nghĩ đến chuyện buồn nôn là cậu ta có suy nghĩ muốn đổi bạn gái, lại nghĩ đến cái nhìn thèm muốn của cậu ta với tôi, tôi lại cảm thấy rét run.
“Người nào? Cậu nói sinh hoạt cá nhân rất bừa bãi sao? Như thế, “ Sử Lộ gật đầu, “Cậu ta sống vào bốn mươi năm trước chính là lưu manh, nhưng bây giờ thời đại nào rồi. Cậu không nhìn thấy sao, người này muốn ăn đòn người kia còn muốn ăn đòn hơn. Cậu chỉ cần đừng phải người như thế là được. Cậu cũng chẳng cần suy nghĩ làm gì, tôi đoán bọn họ chỉ đùa thôi, cũng không thích cô gái trinh tiết liệt nữ[1] như cậu.” Sử Lộ nghiêm túc nói xong, khiến cho tôi không cách nào thấy mối liên hệ với cô gái lúc nào cũng tơ tưởng yêu đương, ẻo lả.
[1] xem chi tiết hòn đá vọng phu để biết thêm chi tiết.

Cậu ta nói rất có đạo lý, chẳng qua dùng từ “trinh tiết liệt nữ” cho tôi khiến trán tôi xuất hiện vài vạch đen. Tôi sờ cằm, khiêm tốn khuất phục, “Không dám nhận, không dám nhận.”
Sử Lộ gắp cho tôi một cái cánh gà, “Nói chung bọn họ và cậu không phải cùng một loại người, tránh xa được ngần nào thì tốt ngần đó. Còn cái người Tống Nhược Cốc kia, tôi thấy cũng không phải là người tốt gì.”
Tôi cắn cánh gà gật đầu lia lịa, hoàn toàn đồng ý.
Sử Lộ nhắc tới Tống Nhược Cốc, lại nhíu mày, hỏi tôi: “Cậu và tên Tống Nhược Cốc kia rốt cục là có quan hệ gì? Gần đây không biết truyền từ đâu tới tin đồn, nói hai người bọn cậu yêu đương chết đi sống lại, tôi muốn mở rộng kiến thức một chút về tình trạng chết đi sống lại. Cậu có thể giúp tôi giải đáp không?”
Tôi? Cậu ta? Còn chết đi sống lại? Phi!
Vừa nghĩ đến tên biến thái kia, tôi lại thấy đau dạ dày, điên cuồng nhai xương răng rắc trong miệng. Sử Lộ khiếp sợ nhìn tôi, cậu ta cẩn thận đặt đĩa cánh gà cách xa chỗ tôi nhất.
“Chuyện của hai người cuối cùng là sao?” Sử Lộ hỏi tôi.
Bởi vì cậu ta tò mò nên lộ ra ánh mắt đói khát, tôi chỉ có thể trình bày đầu đuôi cho cậu ta một lượt. Bạn thân thiết chính là không hề có bí mật.
Sử Lộ nghe tôi trình bày xong, khéo léo khinh bỉ tôi, “Cậu sớm muộn cũng tự bán đứng mình.”
Bởi vì ở chỗ Sử Lộ được ăn no, cộng thêm được Sử Lộ tẩy não đặc biệt, tâm tình của tôi khá hơn một ít. Sử Lộ này vô cùng có khả năng khuyên can người khác, giọng nói không hề dọa người, mà vô cùng nhẹ nhàng, đây mới là chỗ kinh khủng của cậu ta. Chỉ cần cậu ta muốn, cậu ta có thể nói bất kỳ vấn đề gì.
Thực ra hôm nay cậu ta nói rất có lý. Nghĩ kỹ lại thì cũng chả có gì là nghiêm trọng, tôi phản ứng hơi thái quá, chuyện này tôi cũng không phải chưa từng thấy qua.
Sử Lộ nói, đây là thời đại quần ma loạn vũ, yêu nghiệt hoành hành, điều chúng ta cần làm không phải là thay đổi người khác mà là bảo vệ chính mình.
Ngày thứ hai khi tôi nhìn thấy Lão Lục, tâm tình đã trở lại bình thường.
Là cậu ta chủ động tìm tôi, nói lời xin lỗi.
Nói xin lỗi thì xin lỗi đi, chứ không nên kéo tôi vào quán cafe, tôi nói với cậu ta, tôi không để chuyện đó trong lòng, cậu ta sững sờ không tin. Thực ra có thể hiểu được, cho dù ai bị quật ngã cũng sẽ không tin được suy nghĩ “không để trong lòng”.
Lão Lục đau khổ trình bày với tôi độc thoại nội tâm của cậu ta, ý chính là: “Ham mê sắc đẹp dẫn đến đầu óc rối loạn nên nói bậy”, vẻ mặt kia, giả tạo muốn chết, chỉ thiếu nước khóc lóc than thở.
Tôi khuấy cái thìa trong tay, cố gắng biểu hiện chân thành rộng lượng, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, biết sai thì có thể sửa, đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại. Chỉ cần sau này cậu đừng chơi đùa vớ vẩn, thì vẫn là đồng chí tốt của Đảng.”
Hiển nhiên Lão Lục đang nhập vai, cậu ta càng nói càng nghiện, “Kỷ Nhiên, tôi thật lòng…”
Tôi vỗ bàn bộp một cái, “Cậu nói xong chưa?”

Lão Lục lần thứ hai bị kinh sợ, cổ họng cậu ta giật giật, sau đó nuối lời định nói vào. Có thể thấy được cậu ta muốn nói rất nhiều, cho nên nuốt một lúc lâu.
Sau đó cậu ta dè dặt nhìn tôi, làm như chỉ một giây tiếp theo tôi sẽ nhảy dựng lên hất cậu ta từ trên vai xuống ­­ thực tế lời tiếp theo của cậu ta quả thực khiến tôi có xúc động muốn làm chuyện này. Cậu ta nói: “Sau này, tôi có thể theo đuổi cậu không?”
Tôi nghiến răng: “Theo đuổi em gái cậu ấy.”
“Tôi không có em gái. Hơn nữa nếu có thì cũng không thể theo đuổi nó được, nếu không sẽ là loạn …”
“Lão Lục.” Tôi cắt đứt lời cậu ta.
“Hả?”
Tôi cầm cái cốc, “Lần trước, cũng ở chỗ này, cũng loại cafe này, tôi nghĩ nếu tôi không cẩn thận tạo ra bức tranh trừu tượng trên mặt Tống Nhược Cốc, thì thật đặc biệt nghệ thuật.”
Lão Lục cảnh giác ngồi thẳng người.
Tôi nhìn cậu ta, mỉm cười, “Cậu có muốn thử một chút không?”
Lão Lục lắc đầu nguầy nguậy, tần suất không giống như nhân loại có thể đạt được.
Tôi đặt cốc xuống, định rời đi, lúc này Lão Lục lại nhỏ giọng nói một câu: “Nhưng Cốc rõ ràng không thích cậu, sao tôi lại không thể có cơ hội chứ?” Trong lời nói mang theo vài phần ấm ức.
Cậu ta nói câu này, tôi lại muốn hỏi lại một vấn đề, ngồi lại hỏi cậu ta: “Cậu nói xem, sao cậu nhìn ra Tống Nhược Cốc không thích tôi.”
Vừa nói đến chuyện này, Lão Lục lại có tự tin, “Tôi và cậu ta lớn lên cùng nhau, hơn nữa đàn ông thì hiểu suy nghĩ của đàn ông hơn. Ngoài ra, từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng thấy cậu ta thích ai, cả nam và nữ.” Cậu ta còn thể hiện vẻ mặt “Cậu dẹp cái ý tưởng này đi” để nhìn tôi.
Tôi tự động bỏ qua nửa câu cuối cùng của cậu ta, hỏi: “Tần Tuyết Vi thì sao? Cô ấy không phải là bạn gái của cậu ta sao?”
“Cậu mới là bạn gái của cậu ta.”
“Ý của cậu là … Tống Nhược Cốc hoàn toàn không thích Tần Tuyết Vi sao?”
“Đúng vậy, rất kỳ lạ sao?”
“Đương nhiên kỳ lạ, nếu không thích sao lại còn ở một chỗ?”

“Bởi vì bọn họ nên ở cùng một chỗ.”
““ Tôi hết chỗ nói rồi, cái này logic sao, lại còn nên yêu đương?”
Lão Lục nhìn thấy tôi không hiểu, “Hai người họ rất xứng đôi, bề trên cũng muốn bọn họ bên nhau. Huống chi, hai người họ đều không có người mình thích, đều độc thân.”
Tôi hiểu rồi, đây không phải là ép duyên sao. Bảo sao tôi luôn có cảm giác là lạ, còn tưởng là vợ chồng người ta bất hòa, vướng mắc yêu hận gì đó, hóa ra hai người này không hề yêu đương nhau, đoán được là đến lúc nào đó sẽ đi đăng ký và sinh một đứa nhỏ, xây dựng gia đình kiểu mẫu khiến người người hâm mộ.
Chẳng lẽ xem nhiều phim thần tượng không phải Sử Lộ mà là tôi sao?
Nếu đúng như thế thật, thân phận của tôi khá là khó xử. Làm bia đỡ đạn, nhiệm vụ của tôi không phải là khiến Tần Tuyết Vi ghen nữa, trong lòng người ta hoàn toàn không thích Tống Nhược Cốc, kết quả là chỉ có mình tôi đang diễn trò, chơi thật vui nha.
Tôi có cảm giác bị lừa.
Lão Lục thấy tôi nãy giờ không lên tiếng, liền hỏi: “Kỷ Nhiên, nghĩ cái gì thế?”
Tôi lấy lại tinh thần, hỏi cậu ta, “Tôi và Tống Nhược Cốc có quan hệ gì, cậu đều hiểu rõ sao?”
“Cũng gần như thế, tôi nói rồi, tôi khá là hiểu Cốc mà.”
“Ừ.” Tôi hơi mất mát, toàn tâm toàn ý làm một việc, kết quả là công toi, ai cũng sẽ mất mát thôi.
“Chẳng qua cậu không cần chán nản, theo sự hiểu biết của tôi với Tần Tuyết Vi, cô ấy là người hiếu thắng hơn người, cậu đoạt đàn ông của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không để yên.”
Tôi gật đầu, “Cảm ơn cậu.”
Lão Lục còn chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Vậy sau khi cậu thành công rút lui, có thể cho tôi một cơ hội không?”
“Đến lúc đó rồi hãy nói.” Đoán được đến lúc đó, cậu ta cũng chả còn yêu thích đâu.
Buổi tối, Tống Nhược Cốc lần thứ hai kéo tôi tới phòng tự học, lần này không gặp Tần Tuyết Vi.
Phòng tự học rất yên lặng, tôi ngồi bên cạnh cậu ta, vô cùng khiêm tốn, nhưng lại lên weibo[1] inbox sang nói chuyện với cậu ta.
[1] Sina Weibo là một trang mạng tiểu blog của Trung Quốc. Tương tự như Twitter hay Facebook, đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc, thu hút trên 30% người dùng mạng, với một mức thâm nhập thị trường cũng giống như cái Twitter đã tạo dựng ở Mỹ.[4] Nó được tập đoàn SINA ra mắt ngày 14 tháng 8 năm 2009 và có 503 triệu người dùng đăng ký tính đến tháng 12 năm 2012.
Tôi hỏi cậu ta: Rốt cục cậu có thích Tần Tuyết Vi không.
Tống Nhược Cốc xem điện thoại một cái, lập tức ngẩng đầu nhìn tôi không hiểu. Sau đó cậu ta cũng hùa theo, trên weibo gửi cho tôi một dãy dấu chấm lửng dài.
Tôi chưa từ bỏ ý định, nhìn cậu ta chằm chằm, cậu ta không thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu, viết một câu: Rất quan trọng sao.
Quả nhiên người này thật máu lạnh, một đại mỹ nữ như Tần Tuyết Vi cũng không rung động.

Chả lẽ có tâm bệnh không tiện nói ra? Hoặc sinh lý có vấn đề khó nói
Nghĩ đến khả năng phía sau tôi không khỏi nở nụ cười bỉ ổi, càng nghĩ càng sung sướng. Thế nên Tống Nhược Cốc mất hứng, nhìn tôi với ánh mắt nguy hiểm.
Cậu ta tiếp tục cúi xuống, viết trên weibo một câu: Làm sao thế?
Tôi te tởn viết ra suy nghĩ mới xuất hiện trong đầu: Có phải cậu mắc bệnh khó nói không?
Viết xong tôi liền hối hận, đối với nam sinh, đây là câu hỏi vô cùng khiêu khích. Quả nhiên, Tống Nhược Cốc sau khi thấy những chữ này, vẻ mặt sụp đổ, cậu ta nhìn tôi u ám, mắt không chớp một cái, dường như có thể dùng mắt đốt hai hố trên người tôi.
Tôi rùng mình, áp lực giống như bị chiếu laser, mặt dày viết cho cậu ta một câu: Ngại quá, viết nhầm rồi.
Thế nhưng mặt Tống Nhược Cốc không hề dịu đi, cậu ta không nhìn điện thoại nữa, cứ nhìn tôi u ám như thế.
Được rồi, tôi thừa nhận tôi không có tiền đồ, bây giờ tôi thực sự hơi sợ, chủ yếu là tôi bị sự bất thường này làm cho lo lắng, không có việc gì còn muốn đày đọa tôi, huống hồ bây giờ . Tôi lén nhìn cậu ta, quyết định chạy trốn.
Thế nhưng Tống Nhược Cốc đuổi theo tôi. Cậu ta đạp xe đạp đi theo sau tôi, điên cuồng như sắc lang.
Tôi thực sự bị sức tưởng tượng phong phú ép điên rồi.
Bầu không khí có chút quỷ dị, hai chúng tôi không ai nói chuyện. Đến lúc đến dưới tầng ký túc xá, Tống Nhược Cốc cuối cùng cũng mở lời vàng ngọc. Cậu ta nói: “Cậu có muốn thử một chút không?”
Dây thần kinh của tôi hơi ngắn, bây giờ lại đang trong trạng thái khẩn trương, hoàn toàn không kịp phản ứng xem cậu ta nói có ý gì.
Thế là tôi như chú chó Huski ngốc nghếch quay đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt ham muốn học hỏi.
Tống Nhược Cốc sờ sờ đầu tôi, động tác vô cùng dịu dàng, khiến tôi sợ hãi. Cậu ta dí sát mặt tôi, nói nhỏ bên tai tôi: “Rốt cục tôi có bệnh không tiện nói ra hay không, cậu có muốn thử không?”
Cậu ta cố ý thấp giọng, giọng nói êm ái lại quyến rũ, thực sự có cảm giác rung động. Đầu tiên tim tôi đập mạnh một cái, sau đó mới phản ứng, hiểu được ý tứ lời nói của cậu ta. Có lẽ hô hấp của cậu ta quá nóng, thở vào vành tai tôi, cho nên tôi cảm thấy nóng ran từ đôi tai đến hai má.
Trên mặt Tống Nhược Cốc nở nụ cười, có thể đoán được là vô cùng hài lòng, nụ cười của cậu ta tỏa ra mùi vị nhẹ nhàng mà rực rỡ, khiến cho người nhìn cũng cảm thấy vui vẻ.
Tôi sờ đôi má ửng đỏ, nhìn bóng cậu ta rời đi. Chờ nhiệt độ trên mặt tan hết, tôi mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng: Tôi bị tên nhóc này đùa giỡn.
Hơn nữa phản ứng của tôi thật không có tiền đồ, quả thực Đúng như mong muốn của cậu ta.
Trong messenger của weibo có tin mới, tôi mở ra xem, là Tống Nhược Cốc. Cậu ta gửi tới một dãy mặt cười, là một dãy, chứ không phải một, có thể thấy người này hài lòng biết bao nhiêu.
Từ nay về sau, trừ bên ngoài “Biến thái”, Tống Nhược Cốc lại được tôi tăng thêm một biệt danh “Man show[2]”. Hơn nữa tôi phát hiện, người đàn ông càng kín tiếng thì càng có nội hàm. Thế giới này thật đáng sợ.
[2] Man show: bắt nguồn đầu tiên ở Trung Quốc, Hồng Kông, Ma cao. Ngày này được sử dụng phố biến trong giới trẻ. Man show được sử dụng cho người bình tĩnh, im lặng và trưởng thành về suy nghĩ. Những người như vậy không dễ dàng thể hiện cảm xúc và cảm xúc, nhưng trong những tình huống hoặc những môi trường nhất định, thường cư xử bất ngờ. Tần suất có thể thỉnh thoảng, nhưng ở một mức độ nào đó cũng phản ánh đời sống nội tâm của cá nhân. Như vậy, đến một mức độ nhất định, Man show có thể hiểu để khen ngợi những người trầm tính.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.