Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 2: Bùng nổ


Bạn đang đọc Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh: Chương 2: Bùng nổ

Tuy không quan tâm bản thân bị người ta coi là tấm bia đỡ đạn, nhưng tôi vẫn quan tâm đến danh tiếng, đặc biệt là chuyện liên quan tới nào là tiểu tam, nào là bao nuôi, nào là vung đao đoạt tình. Buổi tối, bạn cùng phòng luôn nhìn tôi với ánh mắt né tránh, muốn nói lại thôi, vì thế tôi rất đau buồn. Tôi lo lắng tiếp theo có thể sẽ bị cô lập, bị khinh bỉ, bị chỉ trỏ. Dù sao con gái ghét nhất chuyện gì, hẳn mọi người đều biết.
Không được, tôi phải nghĩ cách ngăn cản xảy ra tình huống ác ý này.
Nếu như tin đồn là nguyên nhân xảy ra mọi chuyện, vậy không bằng lấy độc trị độc, tôi tạo cho họ một chuyện càng điên cuồng hơn, không phải là được sao.
Chỉ là, chuyện gì mới có thể khiến mọi người càng điên cuồng hơn đây.
Qua hai ngày, “câu chuyện tình yêu” của tôi và Tống Nhược Cốc, đều đã được mọi người biết hết. Hôm đó là một buổi chiều âm u, tôi nhìn thấy Tống Nhược Cốc ngồi xổm ở góc tường, lặng lẽ rơi nước mắt. Trên mặt cậu ta có dấu tay hồng hồng, gương mặt còn bị người ta hất cafe. Cậu ta khóc rất đau khổ, khóc đến tuyệt vọng. Thế nên, một thanh niên tốt của chế độ xã hội chủ nghĩa, có tinh thần đoàn kết, tương thân tương ái, đồng cảm với người khác, tôi mua cho cậu ta khăn giấy và nước, đồng thời an ủi cậu ta vài câu, Tống Nhược Cốc nắm lấy tay tôi kể khổ, hóa
ra cậu ta thất tình…
Còn chuyện thất tình, thì thuộc về phạm trù bí mật riêng tư, thứ lỗi cho tôi không thể nhiều lời.
Tóm lại là tôi ở bên cạnh vừa nghe, vừa an ủi cậu ta, Tống Nhược Cốc nghĩ tôi rất rất đẹp trai, rất có phong thái người đàn ông đích thực, khiến người ta có cảm giác an toàn. Khụ khụ, à không phải, cậu ta nghĩ tôi dịu dàng, hiền lành, khiến cho người ta bình tâm lại, cho nên cậu ta muốn thử hẹn hò với tôi
Thế là ngày hôm sau, vẻ mặt Tống Nhược Cốc tươi tắn chờ tôi ở dưới ký túc xá.
Tuy rằng câu chuyện có trăm ngàn sơ hở, tuy rằng câu chuyện tình yêu của Tống Nhược Cốc khiến người ta không thể tưởng tượng được, thế nhưng hình ảnh giáo thảo (nam khôi) ngồi xổm ở góc tường yên lặng rơi nước mắt, cũng đủ khiến trái tim của mấy cô gái hay buôn chuyện đập loạn nhịp, chẳng còn ai quan tâm nó là thật hay không.
Hình tượng của tôi trong chốc lát, từ hồ ly tinh thành đức mẹ Maria của giáo thảo.
Sáng thứ bảy có tiết học. Tống Nhược Cốc đương nhiên tự giác chạy tới đưa tôi đi học, chẳng qua sắc mặt của cậu ta hiển nhiên cũng không được tốt. Tôi chỉ có thể giả ngốc, vừa rung chân vừa hát.
Tống Nhược Cốc đột nhiên nói: “Tay.”
“???” Tôi nghĩ rằng bản thân đã nghe nhầm, tay là sao?
Cậu ta đưa tay về phía sau, kéo tay tôi đặt bên hông. Tôi hiểu ra, vòng tay quanh hông cậu ta, rồi cậu ta yên lặng.
Tôi hơi mất tự nhiên, dù sao chủ động đùa giỡn và bị đùa giỡn, bản chất hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa cậu nhóc này, hai hôm trước không phải lúc nào cũng giống cô vợ nhỏ kiên quyết bảo vệ trinh tiết hay sao, cậu ta thích nghi nhanh thật đấy.

Tống Nhược Cốc không biết trong lòng tôi đang đấu tranh kịch liệt, cậu ta lại nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi từ sau năm tám tuổi đã không khóc nữa rồi.”
Xong đời!
Tôi biết là cậu ta sẽ đến tìm tôi vấn binh hỏi tội, vì thế tôi kiên quyết phủ định, “Chuyện này không phải do tôi nói!”
Két!!!!!!!!!! Một tiếng phanh chói tai vang lên, xe đạp dừng lại. Tống Nhược Cốc chống xe bằng chân sau, quay đầu nhìn tôi, gằn từng chữ: “Nói cái gì?”
Tôi giờ mới tỉnh ngộ, biết bản thân tự chui đầu vào lưới, bèn vuốt mũi nhìn trời, nói: “Tôi đói bụng, tôi muốn ăn tiểu long bao, tôi muốn uống canh trứng cà chua.
Tống Nhược Cốc cũng không lật tẩy tôi, lại nhanh chóng đưa tay xoa đầu tôi, động tác này, không hề giống động tác cưng chiều bạn gái chút nào, ngược lại còn giống cách đối xử với con chó cưng khổng lồ.
Tôi mặc kệ cậu ta chà đạp, chờ cậu ta chơi đủ, liền đạp xe đến căn tin. Khi cậu ta nhìn tôi, vẻ mặt co quắp, mắt giật giật, như là đang nín cười.
Mặc dù không thể hiểu được suy nghĩ của cậu ta, nhưng tôi mỗi ngày đều dùng lý do “mạch máu não không bình thường” để giải thích mọi chuyện, thì tôi cũng bình thường trở lại.
Lúc vào lớp, tôi bị ánh mắt mọi người vây quanh, tôi nghĩ rằng bản thân đang là nhân vật chính trong tin đồn, nên không để ý. Chỉ là không hiểu tại sao giảng viên ở trên bục giảng đã hơn bốn mươi tuổi cũng nhìn tôi như thế, không biết là có ý gì, chẳng lẽ ông ấy đột nhiên thấy tôi xinh sao?
Sau khi tan học tôi đi tìm Sử Lộ, hai người bọn tôi hẹn nhau đi dạo phố. Thế nhưng Sử Lộ vừa nhìn thấy tôi đã kinh hãi, tôi không hiểu lý do, cậu ta liền móc từ trong túi ra một cái gương tinh xảo đưa cho tôi, tôi vừa nhìn vào trong gương, lau lau, yêu quái ở đâu thế!
Trong gương là khuôn mặt quen thuộc của tôi, chỉ là mái tóc kia, thực sự giống như là bị sét đánh, giống như cây cỏ muốn chạy trốn mặt đất, hướng về phía mặt trời.
Tôi đặt cái gương xuống, cố gắng cào tóc, nghiến răng nhớ lại tại sao thành như thế. Chẳng bao lâu sau, tôi liền nhớ tới buổi sáng, Tống Nhược Cốc xoa loạn trên đầu tôi, đôi tay còn dùng sức, còn gương mặt nhịn cười đến mức nội thương, thế là mọi chuyện không cần nói cũng biết.
“Tôi muốn trả thù.” Tôi nắm bàn tay, cắn răng cắn lợi nói. Tôi kích động nhìn Sử Lộ, muốn cậu ta có thể đáp lại lời của tôi, cho dù là an ủi cũng được.
“Ngày hôm nay tôi mới thực sự nhìn thấy cái gì là “bùng nổ.” Sử Lộ cũng rất kích động.
““ Có người bạn thân như thế, tôi cảm thấy thật bất lực.
Trước khi báo thù, tôi nghĩ phải đổi một kiểu tóc khác ình. Tóc tôi vốn cứng lại còn ngắn, cho nên dễ bị biến dạng, thảo nào Tống Nhược Cốc có thể dễ dàng thực hiện được ý đồ như thế.
Thế nên tôi quyết định đi đổi một kiểu tóc mới, chấm dứt hậu họa này.

Sử Lộ hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của tôi, cậu ta kéo tôi tới một salon tóc, vỗ ngực đảm bảo rồi chỉ tên một thợ cắt tóc cho tôi.
Vậy nên tôi ở salon tóc hơn một tiếng, anh thợ mới nói đã hoàn thành. Lúc tôi mở mắt nhìn kiểu đầu nhím phổ biến ở thành phố trong gương, tôi đã trở thành người Sparta[1]. Có thể là anh thợ không có em trai cho nên mới chấp niệm lên đầu khách hàng như thế.
[1] Sparta nằm trong vùng đồng bằng Laconia là thành bang Hy Lạp nổi tiếng nhất bán đảo Peloponnesus, người Dorian đến định cư ở đây vào khoảng năm 110 trước công nguyên. Xứ Sparta theo chủ nghĩa quân phiệt và thành bang này chẳng khác gì một trại lính, với những chiến binh hết sức tinh nhuệ. Ngày xưa, Nhà nước quân phiệt khắt khe Sparta là một trong hai cường quốc hùng mạnh nhất trên lục địa Hy Lạp, cùng với Nhà nước dân chủ Athena. Trải qua nhiều cuộc chiến tranh và bị hủy diệt nhiều lần, các di tích ở đây không được tìm thấy nhiều. Khi đại quân Ba Tư xâm lược Hy Lạp, thành bang này nổi tiếng với cuộc tranh đấu và hy sinh của vua Leonidas I và cả thảy 298 chiến binh của ông trong trận đánh tại Thermopylae (480 trước Công Nguyên). Hiện tại Sparta là một đơn vị hành chính nhỏ, thủ phủ của vùng Laconia, Hi Lạp.
Thế mà tên nhóc Sử Lộ sau khi nhìn xong vẫn có thể nói là đẹp, thợ tóc cũng mặt dày hỏi tôi có muốn nhuộm luôn hay về nhà tự nhuộm
Shit! Anh ta đã gặp người nào chặt đứt tay mình rồi còn kêu gào chặt nốt chân sao!
Sửa mái tóc thành như thế, ý chí báo thù sục sôi của tôi chẳng khác nào bị tạt gáo nước lạnh.
Sử Lộ còn lôi kéo tôi đi mua một đống quần áo, giày dép đủ kiểu. Có trời mới biết, bây giờ tôi muốn bóp chết cậu ta bao nhiêu lần. Bóp chết cậu ta đi.
Trải qua một ngày nghĩ lại mà thấy ám ảnh như thế, buổi tối tôi mang tâm sự, khó khăn đi vào giấc ngủ. Tôi mong muốn tất cả chuyện đã xảy ra hôm nay chỉ là một cơn ác mộng, chờ ngày mai khi tôi tình lại, thế giới lại bình thường như trước.
Nhưng mà tôi sai rồi, sai toàn phần.
Bởi vì cuộc chiến chân chính chỉ vừa mời bắt đầu­­ Tôi muốn ở trên chiến trường trực tiếp giao đấu với Tần Tuyết Vi, đây chính là khảo nghiệm ý chí và ứng phó linh hoạt.
Hôm nay là chủ nhật, bầu trời quang đãng. Mới sáng tôi đã nhận được tin nhắn không thể hiểu được, nói muốn tôi cùng người đó tham gia bữa tụ tập sinh nhật bạn, nhưng số điện thoại này tôi chưa từng thấy bao giờ, tôi liền nhắn lại: Ai thế?
Một lát sau, người bên kia nhắn tin lại: Bạn trai cô.
Chuyện này xấu hổ quá, xấu hổ quá đi mất, đến bây giờ tôi vẫn còn chưa có số điện thoại của Tống Nhược Cốc. Đoán được chắc là cậu ta không vui, nên đã gửi đến một dãy dấu chấm lửng.
Tôi còn đang suy nghĩ nên bào chữa thế nào, Tống Nhược Cốc đã không nhịn được hỏi: Rốt cục cô có đi không?
Tôi nhìn kiểu tóc ở trong gương, trong lòng đau xót, bây giờ tôi chỉ hận không thể ở trong phòng vĩnh viễn, không cần phải gặp người khác, cậu ta còn muốn tôi đi tham gia tụ tập, chuyện này thật tàn nhẫn làm sao?
Vì thế tôi liền chọn một góc độ, chụp một kiểu ảnh đặc biệt tàn bạo gửi cho cậu ta, sự thật thắng hùng biện, không cần nói gì cả, cậu ta nhất định sẽ hiểu.

Tống Nhược Cốc quả nhiên hiểu ngay, cậu ta nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi, nói dứt khoát:
“Đi thôi, đi làm tóc trước”.
Nói thừa, tôi cũng muốn thế chứ, nhưng sinh hoạt phí của tôi không phải là lấy trứng chọi đá sao?
Cậu ta dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, rất quan tâm bổ sung một câu: “Tôi có thẻ hội viên của XX.”
Khi tôi đi ra ngoài với kiểu tóc của người thường, tôi mới phát hiện ra tên nhóc này vẫn còn có chỗ đáng khen.
Tống Nhược Cốc vuốt cằm bình luận: “Tạm được.” Cậu ta đưa tôi đến một Club cách trường học không xa.
Người sinh nhật tên là Lão Lục, cũng không biết ở nhà cậu ta là thứ mấy. Lão Lục và Tống Nhược Cốc khá thân thiết, theo quan sát của tôi, hôm nay tới chúc mừng sinh nhật cậu ta hơn nửa là bạn cùng lớn lên, số còn lại là bạn học tương đối thân, đều là một hội. Tống Nhược Cốc hôm nay dẫn theo “bạn gái mới” đến ra mắt mọi người một chút, cho dù sự thật là gì, tôi và đám bạn này cũng có khoảng cách, hơn nữa tôi cũng phát hiện ra có một vài người không thích tôi, dù sao Tần Tuyết Vi mới được họ công nhận là bạn, cũng có thể còn là bạn gái thực sự của Tống Nhược Cốc.
Tôi rất muốn nói với bọn họ, tôi cũng cho rằng như thế.
Cho nên hôm nay tôi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tống Nhược Cốc, đóng vai một con thỏ trắng, thỉnh thoảng liếc một ánh mắt đưa tình.
Thế nhưng kế hoạch của tôi bị Lão Lục làm cho rối loạn, bởi vì cậu ta liếc một cái liền nhận ra tôi:”Cậu là Kỷ Nhiên.”
Tôi rất buồn bực, vị bạn học này, tôi xác định là chưa từng thấy cậu nha.
Lão Lục cười nói: “Tôi từng thấy cậu rồi, danh sách sinh viên thành phố B thi đấu tennis, cậu đánh không tồi.”
Bị cậu ta khen như thế, trong nháy mắt tôi cảm thấy xấu hổ, “À, thực ra tôi biểu hiện không tốt lắm, có chút mất bình tĩnh.”
“Thế là tốt lắm rồi, cậu rất có thiên phú.” Cậu ta dừng lại một chút, sau đó nói thêm, “Mấy ngày trước Cốc tử cướp BLX sword từ tay tôi, không phải là để lấy lòng cậu chứ?”
Ách, hóa ra lai lịch của cây vợt tennis lại phức tạp như thế. Cũng đúng thôi, cây vợt tennis thì có thể mua được, nhưng ký tên thì nào dễ cho như thế. Vì thế tôi ngượng ngùng nhìn cậu ta, “Hóa ra vợt tennis là của cậu, tôi còn tưởng là “
Cậu ta phất tay, “Không có gì, không có gì, mang bảo kiếm tặng anh hùng mà, huống hồ Cốc tử lấy từ chỗ tôi nhiều thứ, thêm cái này có đáng gì.”
Lời này bị Tống Nhược Cốc nghe thấy, thế là cậu ta mặt không biến sắc nói: “Phải, tôi lấy của cậu một, cậu cướp lại mười.”
Lão Lục bĩu môi, khinh thường nói: “Lòng dạ hẹp hòi”.
Thấy Tống Nhược Cốc kinh ngạc tôi cũng rất vui vẻ, nghĩ đến chuyện ký tên, liền hỏi Lão Lục là sao lại có thể khiến Roger Federer ký tên rồi vẽ thêm khuôn mặt cười.

Lão Lục không hiểu: “Khuôn mặt cười cái gì?”
Tôi lấy điện thoại ra, đưa một kiểu ảnh cho cậu ta xem, “Chính là cái này.”
Lão lục lắc đầu, “Anh ấy không vẽ khuôn mặt cười này.” cậu ta suy nghĩ một chút, cười xùy một tiếng, “Cái này chỉ sợ là người nào đó thêm vào đi.”
Tôi không dám tin nhìn về phía Tống Nhược Cốc, “Thực sự là cậu vẽ thêm sao?” Không thể tưởng tượng được, sao lại có người thoải mái vẽ thêm khuôn mặt cười ở dưới chỗ ký tên hai bên như thế?
(ai không nhớ chi tiết ký tên, mời xem lại chương 1)
Tống Nhược Cốc cũng không phủ nhận, “Không phải cậu cũng thích sao?”
Tôi rất thích, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi không biết chân tướng!
Tôi nổi điên nhưng không tiện phát tác, cục tức ở trong lòng không thể không đè xuống, nhưng Tống Nhược Cốc lại cố ý đổ thêm dầu vào lửa sờ sờ đầu tôi, vừa xoa vừa nói từ buồn nôn: “Ngoan.”
““ Tôi rất muốn nắm lấy tay cậu ta lên vai rồi đánh ngã một cái, thế nhưng khi tôi nhìn thấy người nào đó từ bên ngoài đi vào, tôi rất nhanh liền hiểu được dụng ý của Tống Nhược Cốc.
Hóa ra cậu ta không trúng tà, chỉ là đang thể hiện cho Tần Tuyết Vi xem mà thôi.
Bây giờ đang là tấm bia đỡ đạn nên tôi cố gắng phối hợp, nhất trí hướng nòng súng ra ngoài, thế nên tôi cầm lấy tay Tống Nhược Cốc lắc lắc, vừa nũng nịu vừa nói: “Ai da, cậu thật đáng ghét, cậu đáng ghét, đáng ghét quá đi…” Nói thật kinh nghiệm làm nũng của tôi là con số không, vì thế tôi cũng không biết thế đã được chưa.
Tống Nhược Cốc bóp trán, rít từng chữ từ trong kẽ răng: “Câm miệng.”
Xem ra không đạt.
Tôi buông tay cậu ta, ngồi ngay ngắn uống một ngụm nước trái cây, vừa nghiêng đầu lại thấy Lão Lục há to miệng khiếp sợ nhìn tôi. Tôi chỉ có thể cười nhạt với cậu ta, “Nhìn cái gì chứ, chưa từng thấy ai làm nũng à?”
Lão Lục dùng sức gật đầu, nghiêm túc nói: “Đã mở rộng tầm mắt.”
Lúc này, Tần Tuyết Vi đã đi tới, cô ấy đưa cho Lão Lục một hộp, nói “Sinh nhật vui vẻ”. Trong phòng bao không khí có chút xấu hổ, dù sao bạn gái cũ và bạn gái hiện tại khó có thể ở cùng một chỗ, tình huống cũng đủ cẩu huyết.
Vai nam chính cẩu huyết lại rất bình tĩnh, cậu ta chỉ liếc mắt Tần Tuyết Vi, rồi quay đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Nữ chính cẩu huyết lại càng bình tĩnh, cô ấy thậm chí còn chưa từng nhìn bọn tôi, trực tiếp coi hai đứa tôi là không khí.
Chỉ có bia đỡ đạn cẩu huyết không được bình tĩnh, tôi nói này hai người có thể biểu hiện một chút ghen tuông hay nhớ mãi không quên được không, như thế tôi mới có thể sớm kết thúc công việc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.