Bạn đang đọc Tống Mạn Chi Thần Vương: Chương Q.8 – Chương 44: Chương Dài Nha
Hai ngày trước, M-21 chợt mất tích, theo lời của Regis nói lại thì cậu ta đã bị một nhóm người lạ mặt mang đi. Trước đó, cậu ta cũng đã nói ra một việc khiến cho vài cá nhân tức giận. Đó là M-21 thừa nhận mình trà trộn vào nhà của Hiệu Trưởng chỉ là để thực hiện một nhiệm vụ bí mật mà thôi.
Lời nói dối này của cậu ta quả thật quá dở rồi, có trách là trách Regis cùng Seira không hề biết gì về chuyện của M-21 nên tin tưởng lời này, thấy vậy hai người cũng không thèm ra tay cứu giúp M-21 làm gì.
Khi nghe hai người nói về chuyện này, phản ứng của ba người Diệp Phong khiến cho Regis rất bất ngờ. Ba người không hề tức giận, cũng không lo lắng, thậm chí Diệp Phong cười khẩy, điều này khiến cho cậu bé tự hỏi “chuyện này là sao đây?”
Không để ý đến Regis, Frankenstein, Rai cùng Diệp Phong tiến về phía ban công rồi thảo luận:
Frankenstein: “Cậu ta thật sự nói thế sao?”
Diệp Phong: “Còn nghi ngờ gì nữa? Dù là người ngu cũng biết cậu ta nói dối rồi! Có lẽ M-21 không muốn kéo Seira cùng Regis vào rắc rối này!”
Frankenstein: “Vậy chúng ta có nên ra tay?”
Diệp Phong không nói mà chỉ lắc đầu. Ngay khi Frankenstein định nói thêm, Rai im lặng từ nãy đến giờ đã lên tiếng:
“Diệp Phong không sai. Hay chờ một thời gian, hy vọng cậu ta có thể xác định được những gì mình muốn!”
Ba người, trong đó Rai và Diệp Phong đều cùng ý kiến, Frankenstein cũng không hỏi thêm làm gì nữa mà quyết định chờ vài ngày xem sao, nếu M-21 thật sự xảy ra chuyện thì mọi người cũng sẽ đến kịp thôi, Frankenstein tin tưởng thế.
Thật ra Frankenstein và Rai không hề biết là thần thức của Diệp Phong vẫn theo dõi M-21 từ khi nhận được tin cậu ta mất tích đến giờ, nếu M-21 thật sự phản bội thì Diệp Phong sẽ là người biết đầu tiên và ra tay xử lý mọi chuyện nhanh chóng.
Tối nay, đích thân Seira xuống bếp nấu bữa tối cho cả nhà. Nếu bất kỳ ai tại Lukedonia mà nhìn thấy cảnh này thì có khi người đó sẽ đánh rơi cằm mất, trưởng gia tộc mà phải đi nấu ăn cho người khác sao?
Nhìn cả bàn thức ăn thơm ngào ngạt bóc khói nghi ngút trên bàn Diệp Phong không khỏi than thở:
“Seira a! Không hổ danh là một người vợ chuẩn mực trong mắt ta, nếu ai lấy được nàng thì hạnh phúc ngất đi quá!”
Không biết đây là lời cảm khái hay là khoa trương, cơ mà thằng Diệp Phong này giống như cố tình nói lớn lên cho Seira nghe vậy. Hiểu được ý nghĩa giấu diếm trong lời này, Frankenstein hơi liếc Diệp Phong một lần rồi cũng cười khen Seira:
“Với tư cách là một người thầy, ta thật vinh dự khi có một học sinh tuyệt vời như Seira a!!!”
“….”
Đối với lời khen ngợi của cả hai, Seira không nói thêm điều gì, chỉ là hai đóa mây hồng mờ nhạt trên má nàng đã cho thấy nàng khá là thích thú khi được người khác khen ngợi.
Đột nhiên, trong mắt Frankenstein, Rai và Diệp Phong, Seira đang dọn thức ăn ra bỗng run rẩy, Frankenstein cảm thấy bất thường thì lên tiếng hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
“Liên kết giữa ta và Regis đã biến mất!”
Dù cố gắng tỏ ra bình tĩnh, Seira vẫn không giấu được sự lo lắng trong mắt nàng để cho Diệp Phong bắt được. Nhìn thấy những thứ này, Diệp Phong nhịn không được mà hơi ghen tỵ một chút, xem ra mình còn thua một đứa bé a.
Cảm thấy Frankenstein đang tỏ vẻ nghi hoặc, Seira liền giải thích:
“Giữa ta và Regis có một sự liên kết tâm trí, tuy không thể dùng nó để nói chuyện, nhưng hai người chúng ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của nhau, liên kết này chỉ biến mất khi một trong hai người chết hoặc bất tỉnh. Theo tình hình hiện giờ thì có lẽ Regis đã bị bất tỉnh rồi. Ta phải đi cứu cậu ấy!”
Nói xong Seira nâng tay lên đặt dưới ngực rồi cúi người giống y như một quản gia đích thực và nói:
“Mọi người hãy dùng cơm trước đi ạ! Ta sẽ đi cứu Regis!”
Vốn cho rằng Frankenstein và Rai đều bị chịu ảnh hưởng bởi Điều Khiển Tâm Trí của Regis, thế nên Seira không có chút lo lắng nào khi tiết lộ những điều này cho họ, đương nhiên đối với Diệp Phong thì nàng có lo lắng cũng thừa rồi.
Chứng kiến Seira quay đầu muốn xuất phát, Diệp Phong chợt lên tiếng:
“Ta đi cùng nàng!”
Nghe thấy lời này của hắn thì Seira hơi khựng lại một chốc, sau đó nàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Dù sao nàng không biết đối thủ là ai, nếu Diệp Phong giúp đỡ thì quá tốt rồi.
Dưới ánh mắt của Frankenstein và Rai, hai người Diệp Phong, Seira nahnh chóng biến mất dạng để lại cả hai đang trầm tư. Frankenstein định không muốn xen vào việc của giới Noble vì lo lắng tung tích của chủ nhân Rai của hắn bị bại lộ, thế nhưng khi nghĩ đến một chuyện, hắn không thể không báo cho Rai:
“Chủ nhân! Hình như bọn trẻ cũng đi với Regis!”
Nhắc đến bọn trẻ, biểu tình của Rai lập tức trở nên nghiêm túc, hai hàng lông mày của cậu nhíu lại với nhau, đôi mắt đỏ tươi kia bắt đầu tỏa ra sát khí nhàn nhạt, Rai tức giận rồi….. Chỉ thấy cậu ấy đứng lên và mở miệng:
“Frankenstein… Đi thôi!”
“Vâng thưa chủ nhân của ta!”
………………………………………….. ….
Trên bầu trời của thành phố này xuất hiện hai bóng người phóng qua từng tòa nhà cao tầng trong đêm, hai người này không phải ai khác ngoài Seira và Diệp Phong. Có vẻ như Regis đã tỉnh dậy nên sự liên kết tâm trí giữa nàng và cậu bé đã hồi phục chút đỉnh, đủ để lần ra vị trí của cậu bé ở đâu.
Chính vì vậy, Seira nhanh chóng di chuyển về vị trí kia, còn Diệp Phong biết mọi chuyện vẫn còn ổn thỏa nên không gấp rút mà cứ đi tà tà phía sau nàng.
Sau một thời gian chạy như bay, hai người chợt bị một kẻ lạ mặt chặng đường. Kẻ này có nước da màu đen, thân hình mập mạp mang trang phục khá giống người của quân đội, điều đáng nói là khuôn mặt của hắn ta, đôi mắt không có lông mày tỏa ra sát khí khiến cho Diệp Phong khá là khó chịu. Chỉ thấy hắn ta nhếch mép nhìn cả hai và tự nói:
“Chào? Hai người các ngươi là đồng bọn của thằng nhóc kia ư?”
Hắn nghĩ thế là vì đã từng nhìn thấy Seira và Regis đi cùng với nhau, và cả mái tóc màu trắng của Diệp Phong và Seira đều giống hệt với Regis, phải biết rằng người có tóc màu bạch kim bẩm sinh khá là hiếm có.
Vẫn lo lắng về an nguy của Regis, Seira không quan tâm nhiều đến kẻ này làm gì, nàng chuyển hướng né qua một bên định tiến về phía trước. Cơ mà mọi chuyện không như mong đợi, tên mập kia lập tức dịch chuyển chặng trước mặt Seira một lần nữa.
Cảm thấy ác ý từ ánh mắt của đối phương, Diệp Phong nhíu mày hỏi Seira:
“Là ta hay là nàng sẽ ra tay?”
Không hề trả lời Diệp Phong, Seira phóng về phía trước, hai từ ngữ bỗng được phát ra từ miệng của nàng:
“Cảm ơn! Cẩn thận!”
Gặp cảnh hai người này không quan tâm đến sự hiện diện của mình, tên mập bắt đầu nổi giận, thấy Seira định tiến về phía trước một lần nữa, hắn ta vừa muốn nhảy đến chặng nàng lại thì bỗng cảm thấy âm thanh xé gió vang lên bên tai.
“Bành!!!”
“Ầm!”
Tên mập cùng chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bên má mình đau té đái, cả thân thể hơn trăm kí lô của hắn ta bị đập thẳng xuống mái nhà khiến lớp bê tông phải vỡ ra một hố to. Trơ mắt nhìn Seira bỏ đi càng ngày càng xa, cảm thụ sự đau đớn trên má, tên mập liền nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt chết chóc:
“Ngươi dám đánh ta?”
Lúc này, sau khi đá tên mập một phát dọn đường cho Seira, Diệp Phong vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng cười cười:
“Còn biết cảm ơn rồi lo lắng cho ta, xem ra nàng có vẻ quan tâm đến ta rồi… Cơ mà ta làm sao dễ dàng vì người khác ra tay như thế? Nàng chuẩn bị trả công lần này cho ta đi! Hắc hắc hắc!”
Seira đang chạy đi ở phía xa không hiểu vì sao cảm thấy lạnh gáy khiến nàng không khỏi lo lắng:
“Chẳng lẽ Regis xảy ra chuyện?”
Nghĩ vậy, nàng vội vàng tăng tốc hơn nữa mà không hề nghi ngờ đến kẻ đang có ý đồ xấu xa phía sau.
…………………………………..
Không nghĩ đến Diệp Phong không thèm để mình vào mắt mà chỉ lo chăm chú quan sát con nhóc đã đi ra ngoài tầm mắt, tên mập đen thùi lùi cảm thấy sỉ nhục vô cùng, tỷ lệ nghịch theo cảm giác đó là cơn giận đã lên đến cùng cực của hắn ta, chỉ thấy hắn vung tay lên và hét:
“Chết!”
“Ầm!!!”
Một quả cầu màu đen được phóng về phía Diệp Phong, ngay khi nó chạm đến mặt đất dưới chân Diệp Phong thì bỗng phát nổ, sức công phá của nó không thua gì một khẩu súng chống tăng hiện đại khiến cả tòa nhà dưới chân hai người rung động.
Nhìn lớp khói lửa đan xen trước mặt mình, tên mập hừ lạnh một tiếng rồi cười khinh bỉ:
“Cứ tưởng gì ghê gớm, ai ngờ chỉ ăn may đánh trúng ta một cú!”
“Vậy sao?”
Một giọng nói âm trầm vang lên, dưới ánh mắt của tên mập, đống khói lửa dày đặc tại vị trí Diệp Phong vừa đứng lập tức bị thổi tan để cho tên mập chứng kiến rõ tình huống của Diệp Phong bây giờ, nhìn thấy Diệp Phong, tên mập hô lên:
“Không thể nào?”
Đứng trước mặt hắn, Diệp Phong không hề có một vết thương, cả quần áo của hắn cũng không có một vết bụi bận sau vụ nổ vừa rồi, điều này khiến cho kẻ luôn tự tin vào vũ khí của mình như tên mập phải bị đả kích dữ dội.
Nhếch mép nở một nụ cười bâng quơ, Diệp Phong nhìn tên mập vừa bước đi vừa nói:
“Ta không có nhiều thời gian chơi với ngươi… Vậy nên hãy biến đi trước khi đã muộn a!”
Thấy Diệp Phong không hề e ngại muốn bước đến trước mặt mình, tên mập tuy sợ hãi như không hề có ý bỏ trốn, nhất là khi thấy đối thủ khinh thường mình như thế. Chỉ thấy hắn ta bỏ một viên thuốc gì đó vào miệng mình, ngay sau đó làn da của hắn ta đã trở thành một màu xanh đậm cực kỳ quỷ dị, hắn vung hai tay liên tục, miệng gầm gừ:
“Là ngươi ép ta! Là ngươi ép ta đấy! Ta không tin ngươi có thể sống sót sau tất cả, giỏi thì tiếp hết những thứ này xem!”
Sau vài giây ngắn ngủi, tên mập đã ném cả trăm quả cầu như lúc nãy, không, thậm chí chúng còn có sức công phá lớn hơn quả cầu ban đầu vài lần. Dù vậy đi nữa, vẻ mặt của Diệp Phong vẫn bình thản, tốc độ bước đi vẫn bảo trì như cũ đi đến trước mặt của tên mập.
Lúc này, những quả bom kia đã bay đến trước người Diệp Phong, thế nhưng mọi chuyện không dễ dàng như tên mập tưởng tượng. Dưới ánh mắt khó tin của tên mập, tất cả các quả bom cứ tiến vào vùng không gian có bán kính nửa mét xung quanh Diệp Phong đều dừng lại và lơ lửng trong không trung, chỉ trong chốc lát mà đã có hàng trăm quả bom uy lực kinh người lơ lửng xung quanh Diệp Phong rồi. Còn tên mập…. Hắn quá ngạc nhiên, quá sợ hãi rồi, không hiểu vì sao mà thân thể của hắn không thể di chuyện một chút nào chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Phong đến gần mình. Nghĩ đến một cái tên, hắn không thể không hét:
“Ngươi…. ngươi là Noble? Điều khiển tâm trí sao?”
Không thèm để ý đến đối phương la hét, Diệp Phong đã bước đến trước mặt tên mập rồi. Nhìn tên mập, Diệp Phong mỉm cười, nụ cười này trong mắt tên mập không thua gì nụ cười đòi mạng của ác ma cả:
“Để ta cho ngươi thử cảm nhận cảm giác chết bởi vũ khí của mình nhé?”
Trong khi Diệp Phong nói chuyện, hàng trăm quả bom kia đã chuyển động bao trùm lấy thân thể của tên mập đang bất động, thậm chí còn có một quả bom chui tọt vào miệng hắn khiến hắn không thể nói được câu nào, chỉ là sự kinh hoảng, sợ hãi, cầu xin trong mắt hắn ta đã đủ thể hiện cảm xúc và những gì hắn ta muốn nói vào lúc này.
Thấy vậy, Diệp Phong cũng không hề mềm lòng dù chỉ một chút, hắn đã xuất hiện ở phía xa trong chớp mắt rồi mở miệng:
“Bái bai!”
“Uỳnh Uỳnh Uỳnh!”
Một trăm quả bom có uy lực như súng chống tăng phát nổ cùng một lúc, uy lực sẽ lớn đến mức nào chứ? Diệp Phong không nghĩ đến, chỉ cần biết tên mập kia chắc chắn sẽ chết mà không để lại mẩu thịt vụn nào là đủ rồi. Cũng may là hắn đã tạo một lớp kết giới bao quanh khu vực này, nếu không uy lực kia mà lan tỏa ra bên ngoài thì một phần không nhỏ của thành phố này sẽ bị hủy diệt mất.
Tạo nên một cơn cuồng phong dập tắt khói lửa cùng tro vụn còn lại từ vụ nổ, cũng không biết tro vụn này là từ thân thể tên mập hay là từ mảnh vụn của các quả bom nữa, hoặc cũng có thể là cả hai cũng nên. Dọn dẹp sạch sẽ không để lại dấu vết gì, Diệp Phong quay đầu phóng về hướng M-21 đang ở.
“Ồ! Rai và Frankenstein đã đến nơi rồi ư?”