Tống Mạn Chi Thần Vương

Chương Q.8 - Chương 37: Cảnh Cáo Nhẹ Nhàng


Bạn đang đọc Tống Mạn Chi Thần Vương: Chương Q.8 – Chương 37: Cảnh Cáo Nhẹ Nhàng


Phía tầng dưới của tòa nhà, M-21 và M-24 đang phải đối mặt với Frankenstein và Rai, tình hình giữa hai phe khá là chênh lệch về phía Rai. Đứng trước Frankenstein đang bộc phát sức mạnh của mình, M-21 cảm thấy khó mà chiến thắng đối thủ trước mắt mình, huống chi còn có một kẻ bí ẩn đứng bên cạnh Frankenstein mà chưa tỏ vẻ gì. Nhưng dù đang ở thế yếu, M-21 vẫn mạnh miệng:
“Cuối cùng cả hai người các ngươi cũng đã đến, không uổng công ta bày ra kế hoạch này!”
Nhếch mép, Frankenstein trả lời:
“Vậy sao??? Vậy ngươi còn định làm gì? Ngươi cảm thấy mình có đủ sức mạnh làm gì được ta sao?”
Vừa dứt lại, Frankenstein lại tỏa ra thêm sức mạnh hơn nữa khiến khó người nào nhận ra được giới hạn của hắn là ở đâu.
Cảm thấy nếu kéo dài quá lâu thì phe mình sẽ bất lợi, M-21 chợt thúc giục đồng đội M-24 bên cạnh:
“Lên!!!!”
“Ừm!”
“Bang!!!!”
Dồn sức vào hai chân, cả hai bật mình về phía trước, M-21 tập trung vào Frankenstein, trong khi M-24 thì nhắm vào Rai. Nhìn về chỗ cũ thì ta có thể thấy mặt đất đã bị nứt vỡ bởi lực chân của hai người, đây không phải là sức mạnh mà người bình thường có thể chống lại.
Cơ mà Rai và Frankenstein là người bình thường ư? Không hề! Nhìn M-24 dồn hết sức đấm về mình, Rai không hề tỏ vẻ gì mà chỉ từ từ nhấc cánh tay của mình lên.
“Ầm!!!!”
Va chạm rồi, cú đấm của M-24 đã được phóng ra, sức gió từ đòn đánh này thậm chí còn tạo ra một cơn gió cuốn bụi mù xung quanh đây bay lên…. Rất tin tưởng vào sức mạnh của đồng đội, M-21 nhếch mép nói với Frankenstein:

“Không lo cho bạn của ngươi à? Nói về sức mạnh thì M-24 còn vượt xa ta đấy!”
Chỉ là hắn không ngờ rằng Frankenstein không thèm trả lời, trái lại Frankenstein còn nhìn chính bản thân M-21 bằng ánh mắt cười nhạo khiến cho hắn phải bất an không thôi. Cảm thấy có điều bất thường, hắn ta vội vàng quay sang bên cạnh và rồi bị cảnh trước mắt hù suýt té ngã.
Nắm đấm của M-24 nổi tiếng với sức công phá kinh khủng đã bị chặn lại, thậm chí hắn ta còn không thể chạm vào một ngón tay của Rai, giữa hai cánh tay của họ giống như có một tấm màng vô hình đang tồn tại, dù rằng đã cố hết sức, M-24 phát hiện mình vẫn không thể tiến lên hay lùi về dù chỉ một chút.
Không quan tâm đến vẻ kinh ngạc của đối thủ mình, Rai ra lệnh một cách lạnh lùng:
“Quỳ xuống!!!!”
“Rầm!!!!!”
Điều khiến cho M-21 lẫn M-24 không ngờ là ngay khi nghe lời nói của Rai, M-24 lập tức quỳ ngay trên mặt đất, vẻ thống khổ trên mặt hắn ta lại chứng tỏ bản thân hắn không thể điều khiển được cơ thể của mình nữa rồi.
“Chết tiệt… Có vẻ hắn ta mới là tên lợi hại nhất! Phải nhanh chóng kết thúc tên tóc vàng rồi giúp M-24 thôi!!!”
Nghĩ như thế, M-21 chợt tăng tốc lao thẳng đến Frankenstein, mười ngón tay của hắn đều đã biến thành mười chiếc móng vuốt sắc bén..
“Chết!”
Ngay khi M-21 tiếp cận Frankenstein chỉ còn 20 cm, Frankenstein run nhẹ một cái. Cái run này không hề bình thường, dùng ánh mắt của M-21 vẫn không thể phát hiện ra động tác này của Frankenstein là ý gì. Chỉ thấy M-21 xuyên qua người Frankenstein, trên mặt hiện lên vẻ khó tin trong khi đối thủ của hắn vẫn mỉm cười như vừa làm một chuyện cỏn con.
“Á á á!”
Cảm nhận cơn đau thấu tận tim gan truyền đến từ hai cánh tay của mình, M-21 không thể không hét lên thảm thiết. Trên cánh tay của hắn đã xuất hiện sáu vết thương từ lúc nào, mà những vết thương đó vẫn đang tỏa ra luồn khói màu tím tà ác.
“Ba ba ba!”

Tiếng vỗ tay chợt vang lên, sau đó là một giọng nói quen thuộc truyền vào tai của cả bốn người:
“Đánh rất đẹp… Rai, Frankenstein, cả hai không hổ danh là cường giả nha!”
“Hừ!”
Ngẩng đầu lên thấy người đi xuống là Diệp Phong, Frankenstein hừ một tiếng rồi châm chọc:
“Đương nhiên… ta cũng không vô dụng như ngươi, để cho hai tên tiểu tốt này chộp lại!”
Không ngờ Frankenstein lại mang chuyện này ra chọt mình, Diệp Phong cười khan… Không nhìn rõ Diệp Phong làm động tác gì, chỉ là trong mắt của M-21, Diệp Phong vốn đứng trên cầu thang đã xuất hiện ngay bên cạnh Frankenstein từ lúc nào…. Lúc này, M-21 mới mở miệng với giọng điệu khó tin:
“Ngươi??? Ngươi đã bị ta đánh ngất rồi cơ mà??? Sao lại chẳng có vết thương nào thế kia? Chẳng lẽ….. ngươi lừa bọn ta!!!”
Đảo mắt qua M-24 đang quỳ gối và M-21 cùng với vết thương trên tay, Diệp Phong cười khẽ:
“Khá may cho hai người các ngươi là không ra tay với bọn Shinwoo, nếu không thì đừng nghĩ sống sót rời khỏi nơi này!”
Vừa nói, vừa ấn một ngón tay vào giữa ngực M-21, không nhìn đối phương, hắn liếc về Frankenstein rồi bất mãn:
“Ngươi thật ác độc, gây ra cho tên này nhiều vết thương như thế, lại còn ở vị trí dễ lộ ra, thế này thì người ta còn mặt mũi nào mà ra đường chứ!”
“Á á á á!”
Dứt lời, M-21 còn không biết Diệp Phong đã làm gì, thế nhưng cơn đau từ các vết thương của hắn chợt bộc phát một lần nữa, đáng nói là lần này còn đau hơn lúc nãy gấp vài lần. Dưới ánh mắt khó tin của người xung quanh, các vết thương giống như chịu sự điều khiển của Diệp Phong rồi bắt đầu di chuyện về giữa ngực M-21, nơi đang bị ngón tay Diệp Phong ấn vào.

Một vài giây này thôi mà khiến cho M-21 cảm thấy như vài chục năm trôi qua vậy, đến khi Diệp Phong buông tay ra thì cơn đau kinh khủng kia mới chịu chấm dứt, lúc này ánh mắt của M-21 nhìn về Diệp Phong tràn đầy sự sợ hãi lẫn thù hận.
Bị thù hận thì sao chứ? Diệp Phong gặp vấn đề này không ít, thậm chí nhiều người còn mạnh hơn M-21 nhiều nữa cơ. Không thèm để ý đến việc này, Diệp Phong vỗ vai của M-21 rồi lạnh lùng nói:
“Đến đây thôi… Đừng bao giờ để ta thấy các ngươi lần nữa, cũng đừng hòng động đến bọn trẻ, nếu không thì mọi chuyện sẽ không nhẹ nhàng thế này đâu!”
Dứt lời, Diệp Phong quay lưng bước đi, giống như đã thỏa thuận từ trước, Rai cũng đến sóng bước cùng hắn, đương nhiên là cậu ta không quên ra lệnh cho Frankenstein đang định “diệt cỏ tận gốc”:
“Chúng ta đi thôi!”
Không hề hiểu lý do tại sao chủ nhân mình muốn bỏ qua cho hai kẻ này, thế nhưng Frankenstein cũng không hề tỏ vẻ chống lại mệnh lệnh của Rai, hắn ta chỉ nhìn hai người M-21 bằng ánh mắt uy hiếp rồi bước đi. Có lẽ không cần nói thêm gì nữa rồi, dù cho có mạnh hơn gấp đôi hiện giờ đi nữa thì M-21 cũng không dám chọc đến bọn họ nữa đâu.
……………………………..
Ba người bỏ đi khiến cho áp lực ở chỗ này giảm nhiều, lúc này M-24 cũng đã cử động lại được. Thấy vậy, M-21 liền hỏi:
“Chuyện gì vừa xảy ra với cậu vậy?”
“Không biết! Chỉ một câu nói mà hắn ta đã khiến cho thân thể ta tự chuyển động….!”
“Chẳng lẽ là……?”
Nghĩ đến một cái tên, hai người không kìm chế được mà rùng mình… Chợt nhớ đến điều gì đó, M-21 vội vàng cởi áo ra. Đập vào mắt của hai người là ngay ngực của M-21 xuất hiện một vết thương đang rỉ máu, và vết thương này còn có hình thù của chữ “Chết” giống như được cố ý vẽ lên.
Lúc này, cả hai mới hiểu rõ rằng đối phương thật sự tha chết cho bọn mình, nếu họ muốn thì cả hai đã chết ngay khi đối mặt rồi.
……………………………………
“Bọn trẻ thế nào rồi?”
Đi được một đoạn, Rai chợt mở miệng hỏi Diệp Phong. Với một người ít nói như cậu, việc mở miệng nói trước quả thật là vô cùng hiếm có, huống chi lại là vì hỏi thăm người khác, đủ để thấy cậu ta rất quý trọng bọn Shinwoo. Cười cười nhìn Rai, Diệp Phong nói:

“Yên tâm! Cả ba đều đã được đưa về nhà của Yuna an toàn! Ta cũng đã thay đổi ký ức của ba người về việc này!”
“Phew!”
Thở dài một hơi, Frankenstein giống như trút được gánh nặng, nếu quả thật để cho ba người nhớ mọi chuyện thì quả thật không ổn, có nhiều việc mà người bình thường không nên biết, biết chỉ càng làm hại bản thân mà thôi.
………………………………………..
Một thời gian ngắn sau đó, cuộc sống của Diệp Phong, Rai và Frankenstein đã trở lại bình thường, chỉ là thỉnh thoảng cả đám Shinwoo lại tụ tập ở nhà Hiệu Trưởng Frankenstein để ăn chơi khiến ột người coi trọng sự ngăn nắp, sạch sẽ và yên tĩnh như Frankenstein muốn phát điên. Nếu không phải Rai thích thú với việc này thì có lẽ hắn ta đã dạy cho ba người Shinwoo, Yuna, Ik-Han một bài học ra trò về vấn đề giữ gìn vệ sinh chung rồi.
Thế nhưng tất cả đều không hề biết rằng, một rắc rối đang sắp sửa xảy ra đến với họ.
Tại một căn chung cư không hề có gì đặc biệt trong thành phố này, M-21 cùng M-24 đang gặp khó khăn khi phải nghênh đón hai kẻ mới đến từ Tổ Chức của mình. Có vẻ như họ đã nói chuyện từ vài chục phút trước rồi.
“M-21, vết máu trên ngực ngươi là sao?”
Đứng trước M-21 là hai người có vẻ ngoài khá lạ đối với người phương đông. Một người đàn ông cao lớn có mái tóc đỏ, làn da xanh xao như có bệnh, điều đáng chú ý nhất là ánh mắt của hắn ta, nó toát ra dấu hiệu của sự độc ác, nhỏ mọn và kiêu ngạo đến cực kỳ. Bên cạnh hắn ta làm một người phụ nữ tóc xanh, dáng vẻ khá bình thường, cô ta cũng là người vừa lên tiếng chất vấn M-21.
M-24 vừa định mở miệng trả lời thì M-21 đã đáp:
“Chúng ta bị một đám người vây đánh, có vẻ như bọn chúng đã được huấn luyện có hệ thống!”
Ngạc nhiên vì M-21 nói dối, nhưng M-24 nhanh chóng hiểu rõ lý do, hắn cũng không hề phản đối việc này, dáng vẻ của hai người trước mặt khiến hắn ta cực kỳ bất mãn.
Nhận được đáp án này, người đàn ông kia rít một hơi thuốc lá rồi cười khẩy:
“Cũng không quá ngạc nhiên, cả hai người các ngươi quá vô dụng, bị người thường gây ra thương tích là bình thường!”
Dừng một chút, người đàn ông này chợt quay lưng bước đi, hắn không quên nói:
“Tốn một thời gian dài mà cả hai không thu được bao nhiêu tin tức có ích, chúng ta đành tự mình điều tra vậy… từ giờ cả hai cứ việc trốn chui vào góc nào đó mà chờ đợi đi nhé!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.