Tống Mạn Chi Thần Vương

Chương Q.8 - Chương 32: Noblesse????


Bạn đang đọc Tống Mạn Chi Thần Vương: Chương Q.8 – Chương 32: Noblesse????


Có vô số thế giới, hay còn gọi là vũ trụ tồn tại trên cõi đời này, và cũng có vô số các hành tinh giống nhau giữa các vũ trụ đó, Trái Đất cũng không ngoại lệ… Giờ phút này, tại Trái Đất trong một thế giới tiếp xúc với thế giới Fairy Tail, ngay vùng đất bí ẩn nằm ở trung tâm tam giác quỷ Bermuda, nơi mà các nhà khoa học còn chưa nghiên cứu hết đã xuất hiện một lỗ hổng Thời Không mini…
Đợi đến khi Lỗ Hổng này ổn định, một bóng người bước chân từ trong đấy ra…
“Ơ….!”
Ngay khi đặt chân đến thế giới mới này, Diệp Phong không khỏi vấp chân vì bất ngờ. Lý do là Trọng Lực ở đây hơn thế giới cũ gấp bốn lần khiến cho hắn không dùng đúng lực thích hợp trong tích tắc được. Đợi đến khi đứng vững, Diệp Phong quay đầu về phía sau thì giật mình phát hiện Lỗ Hổng Thời Không đã mất tích từ lúc nào, cơ mà hắn cũng không lo lắng mấy:
“Thôi kệ… dù sao mình cũng đã nhớ tọa độ cũ rồi!”
“Tính tang…. Chủ nhân Hệ Thống đã khám phá ra thế giới ẩn tiếp xúc với phó bản, mở ra các nhiệm vụ ẩn trong thế giới mới, Hệ Thống sẽ trao thưởng sau khi chủ nhân hoàn thành phó bản gốc (là Fairy Tail).”
Ngẩn người, Diệp Phong không nghĩ lại có chuyện thế này… Cơ mà thời gian ở Fairy Tail đang là thời kỳ nguy cấp, nếu hắn ở đây quá lâu có khi nào bỏ lỡ điều gì quan trọng không?
Mà nghĩ lại, dòng chảy thời gian của hai thế giới chênh lệch quá lớn, ba tháng ở đây chắc chỉ bằng một ngày ở Fairy Tail mà thôi… Nghĩ đến đây, Diệp Phong quyết định dạo chơi tại thế giới này một thời gian đã, sẵn tiện kiếm tý điểm tích lũy luôn, phải nói rằng hiện giờ hắn đang cực kỳ thiếu điểm để mua công pháp nha.
Nghĩ như thế, Diệp Phong liền lặng lẽ tỏa hết thần thức của mình ra để tìm hiểu thế giới này. Không biết thì thôi, biết thì Diệp Phong lại càng bất ngờ.
Trọng lực ở đây gấp bốn lần ở Fairy Tail nên việc có những thế lực siêu nhiên là không lạ, thậm chí họ còn có sức mạnh hơn thế giới Fairy Tail nhiều… Không chỉ thế, một số tồn tại còn khiến Diệp Phong cảm khái vì sức mạnh hiếm có của họ đủ để xưng bá thế giới Fairy Tail rồi, và một trong số đó lại ở rất gần hắn….
Nhìn lại xung quanh Diệp Phong, nếu mà người thường ở đây thì chắc sẽ ngất xỉu ngay và luôn khi chứng kiến cảnh này rồi. Chỗ này không khác gì một nghĩa địa với làn sương khói đỏ tươi lượn lờ, nhìn làn sương dày đặc này, Diệp Phong biết ngay các đám mây máu ở thế giới cũ chính là do chúng mà ra, cũng may Lỗ Hổng Thời Không có vẻ đã đóng lại sau khi hắn bước vào rồi.
Nói thật chứ dù có sức mạnh vô địch, nhưng đứng giữa nghĩa địa thế này làm Diệp Phong hơi ơn ớn, hắn nhanh chóng tìm đường đi ra ngoài. Ngay khi Diệp Phong rời khỏi khu vực nghĩa địa, biến cố đã xảy ra:

“Ai……..!??”
Một tiếng hô nghiêm nghị vang lên từ phía bên kia kéo Diệp Phong về tình hình hiện tại… Người vừa lên tiếng bước ra từ một bụi cỏ gần đó và nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt đề phòng. Chứng kiến có người, Diệp Phong không sợ mà lại cười:
“May quá…. Đúng lúc ta đang cần thông tin!”
Dứt lời, ánh mắt của hắn lóe lên, sau đó người đối diện lập tức ngất đi ngay lập tức… Thì ra Diệp Phong vừa sử dụng khả năng của mình để đọc trí nhớ của người kia rồi khiến hắn ngất đi để bớt ồn ào. Làm xong hai chuyện này, Diệp Phong lâm vào trầm tư:
“The Noble? Noblesse? Chúa Tể? Trưởng Gia Tộc? Sao quen thuộc thế nhỉ?”
Dù ký ức khắc sâu trong đầu Diệp Phong không bao giờ phai mờ nhưng nếu ít sử dụng thì chúng sẽ được cất vào một nơi sâu trong đống ký ức lộn xộn của hắn, mà khi cần nhớ đến thì hắn cũng phải mất một thời gian để lôi chúng lên…
Chẳng mấy chốc, Diệp Phong bỗng vỗ tay lên đùi một tiếng đét và tự nói:
“Chẳng phải là truyện Noblesse đây sao? Không ngờ ta lại đến thế giới này!”
“Keng Keng Keng Keng!!!”
Tiếng chuông bỗng vang lên trên vùng đất trung tâm Tam Giác Quỷ này, nghe thấy tiếng chuông, Diệp Phong có cảm giác không ổn…. Có vẻ là hắn bị phát hiện rồi, dù sao từ lúc nãy đến giờ hắn cũng không hề che giấu bản thân gì mà…
…………………………………..
Bên trong tòa lâu đài nguy nga nhất vùng đất này, trên ngai vàng của Chúa Tể, một người con gái đang mắng những người phía dưới:
“Ngươi nói cái gì? Có con người xuất hiện tại Lokedonia, lại còn tại Cấm Địa? Các ngươi canh gác kiểu gì mà lại để chuyện này xảy ra hả?”

Thì ra nàng ta chính là Chúa Tể của các Noble vào hiện giờ, và những người đang quỳ một chân dưới kia không ai khác ngoài các Trưởng Gia Tộc…. Cảm thấy Chúa Tể nỗi giận, một người đàn ông tóc vàng có vẻ nghiêm nghị ngẩng đầu lên tiếng:
“Hỡi Chúa Tể của ta.. Xin người hãy để ta đi giết chết con người để xoa dịu cơn giận của người!”
Nhìn người đàn ông đang rất thành khẩn này, không mấy người ở đây tin tưởng hắn ta không phá hủy mọi chuyện, bao gồm của Chúa Tể, chính vì thế mà nàng nhìn về phía một Trưởng Gia Tộc khác và ra lệnh:
“Seira….. Seira J. Loyard, con người mà có thể sống sót đi ra từ Cấm địa thì không bình thường… Ngươi hãy đến và bắt sống hắn về đây cho ta!!!”
“Vâng! Thưa chúa tể!”
Tiếp nhận mệnh lệnh, một người có vẻ nhỏ con gần đó cúi đầu rồi biến mất trong bóng đêm…..
………………………………………….
Đang bước đây tìm cách rời khỏi nơi này trước khi chuyện diễn biến lớn thêm, Diệp Phong chợt cảm nhận thấy một sức mạnh đang tiến đến bên cạnh mình…
Thở dài một hơi, Diệp Phong cảm khái:
“Sức mạnh này? Chẳng lẽ là một Trưởng Gia Tộc? Ta chi là con người a, sao các người lại nỡ lòng làm khó ta như thế a?”
Diệp Phong đã phát hiện ra mình, Seira cũng không thèm ẩn dấu nữa mà hiện thân dưới tình trạng cả gương mặt đều bị một chiếc mũ trùm đầu che mất. Nhìn bộ dạng của Diệp Phong lúc này, dù có lạnh lùng đến đâu đi nữa cũng khó ai mà không phản ứng, thế mà Seira lại không có chút nhúc nhích nào mới hay:
“Ta…. Seira J. Loyard, Trưởng Gia Tộc Loyard được lệnh của Chúa Tể đến bắt ngươi về quy án. Xưng tên đi con người kia!”
Có vẻ như đánh nhau thật rồi, Diệp Phong đành thể hiện vẻ mặt nghiêm túc và nói:

“Ta…. Diệp Phong, một người bị lạc đáng thương!”
“Dừng việc tấu hài của ngươi lại và đi theo ta đi!”
Ngay khi dứt lời, Seira lập tức xuất hiện tại phía sau Diệp Phong, dùng cánh tay như một thanh kiếm, nàng bổ nó vào cổ Diệp Phong với sức lực vừa phải nhằm đánh ngất hắn. Chỉ là nàng quá coi thường Diệp Phong rồi, cái nàng bổ trúng chỉ là tàn ảnh của Diệp Phong mà thôi… Còn hắn ở đâu ư? Nàng không thể xác định được.
“Mùi thơm này? Ngươi…. à không, nàng là con gái sao?”
Giọng nói của Diệp Phong vang lên, không để cho Seira phản ứng, Diệp Phong nhanh tay lật mũ trùm đầu của nàng xuống để lộ ra gương mặt của nàng.
Đẹp, rất đẹp…. Một mái tóc màu bạch kim khá giống mái tóc trắng của Diệp Phong, làn da mịn màng hơn cả da em bé, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm cùng với thân hình hấp dẫn càng khiến cho Diệp Phong cảm thán vẻ đẹp của nàng, hắn buộc miệng:
“Không ngờ một Trưởng Gia Tộc mà lại trẻ thế này! Ta cứ tưởng là bà lão nào chứ! Ai ngờ lại là một thiếu nữ có vẻ đẹp hiếm có!”
“Ngươi……!”
Bị hất mũ trùm đầu xuống, Seira tức giận, nàng cũng nhận ra Diệp Phong không phải tay vừa nên vung cánh tay bằng hết sức của mình về phía sau…
“Vù…..!”
Lại hụt… dù tung hết tốc độ nhưng Seira vẫn không chạm được Diệp Phong.
“Chậc chậc…. Đôi mắt kia có cái gì đó đượm buồn mà làm cho ta muốn an ủi nàng…. Có thể nói ta bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng mất rồi…..”
Chợt xuất hiện, Diệp Phong tự nói một câu nhẹ nhàng rồi nâng cằm của Seira lên. Vào giây phút ấy, Seira chợt ngưng thở, đứng hình không kịp phản ứng gì mặc cho Diệp Phong hôn lên đôi môi trong trắng của mình. Cơ mà Diệp Phong chỉ hôn nhẹ chứ không sâu, nụ hôn của hắn chỉ kéo dài có hai giây, sau đó Seira đã lấy lại tinh thần. Nhìn thẳng vào mắt người đàn ông vừa cướp đi “lần đầu tiên” của mình, nàng giận điên lên muốn giết hắn cho bằng được:
“Lưỡi Hái Tử Thần!”
“Uỳnh!”

Lưỡi Hái Tử Thần vừa xuất hiện, khu vực vài trăm mét quanh hai người lập tức bị chém thành trăm mảnh, không dừng lại, Seira muốn chặt hết tay chân của tên con người ở trước mặt mình mới chịu dừng lại… Đương nhiên là nàng vẫn nhớ yêu cầu “bắt sống” của Chúa Tể, nếu không thì nàng sẽ quyết giết Diệp Phong cho bằng được rồi.
“Uỳnh Uỳnh Uỳnh!”
Cứ mỗi nhát chém của nàng phát ra đều khiến địa hình gần đấy bị chém bay, bị đánh nát, thế nhưng vẫn chưa có đòn nào chạm vào người của Diệp Phong…. Vừa né tránh, Diệp Phong vẫn có thể mở miệng tán tỉnh:
“ta nói thật lòng đấy….. Ta rất muốn bảo vệ, an ủi nàng….!”
“Câm miệng!”
“Còn cố kìm nén sát khí của mình làm gì thế? Chẳng lẽ nàng không nỡ giết ta? Ha ha ha!”
………………………………………..
Nửa giờ sau trận chiến khủng khiếp của hai người, Seira và Diệp Phong xuất hiện trước lâu đài của Chúa Tể, nhìn dáng vẻ thì giống như Seira đang áp giải Diệp Phong vậy….
“Ngài Trưởng Gia Tộc Loyard… Người này là?”
“Chúa tể bảo ta mang hắn ta đến gặp người!”
“Vâng! Mời ngài qua!”
Bước vào bên trong lâu đài, dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Phong lập tức biến mất, thay vào đó hắn lại nhìn khắp nơi chung quanh, miệng lại cảm thán:
“Chả trách sao da những người ở đây trắng thể… Toàn sống trong bóng tối thế này… Cơ mà da của nàng vẫn rất đẹp Seira à!”
Dù Diệp Phong khen nhưng Seira không hề thèm phản ứng dù chỉ một chút, nàng chỉ biết dẫn hắnđến gặp Chúa Tể rồi mong ngài chém chết hắn càng nhanh càng tốt cho rồi đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.