Đọc truyện Tòng Long – Chương 14: Rối bời
Bọn họ cùng nhau dùng cơm trưa, đến buổi chiều, Lục Đức Hải được phái ra bên ngoài cứu giúp thiên tai đã trở về, muốn đến xin gặp để tạ ơn. Chuyến này đi làm khâm sai quả thật rất khổ cực, mấy tháng vừa qua hắn dọc theo sông Ly Giang đi hết mười bảy châu quận, gặp mất mùa thì mở kho lương, gặp lưu dân thì khuyên bảo thu xếp, nhìn thấy lũ lụt trắng xóa cả một vùng mà nơi đó vốn nên là ruộng lương thực rộng lớn, lúa chín vàng rực rỡ đứng thẳng tắp. Mỗi lần trước khi mưa trời đều mang sắc đỏ như máu, mây đen ùn ùn kéo đến lấp kín bầu trời, rồi sau đó chỉ trong nháy mắt đã mưa như thác đổ. Mỗi ngày hắn đều lo lắng sợ hãi, sợ vỡ đê, sợ lưu dân bạo loạn, sợ lương thực không đủ, cũng sợ bị người ta ám hại. Nhưng hắn có lần cầm một chén cháo loãng, cứu sống một cô bé hơi thở yếu ớt, tiểu cô nương sau khi tỉnh lại đã nắm chặt ngón tay hắn mà mỉm cười, giây phút đó khiến cho cho hắn vừa yên lòng vui sướng lại vừa kích động khó nói nên lời, so với lúc thi trúng khoa cử cao trung đệ nhị cấp càng làm cho hắn thấy kiêu ngạo hơn. Hắn hợp tác với hai vị ngự tiền ảnh vệ, giết ba vị quan có chức cao, lại điều động quan binh áp chế phú thương gây chuyện nâng giá cắt cổ, kiên quyết vét lương thực từ trong miệng các vị thế gia giàu có kia để cứu tế cho vạn chúng dân đang gặp nạn. Ngày đó hắn đưa tiễn bách tính, người đứng trải dài hết cả con đê, hắn nhìn biển người đang quỳ lạy mình, nhìn những hương thân phụ lão xanh xao vàng vọt đã được từng chén cháo của hắn cứu lấy tánh mạng, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ cái gì gọi là thiên hạ chúng sinh, cái gì gọi là vì dân quên mình.
Hắn đứng ở bên ngoài đại điện, nhìn cỏ cây sum suê tươi tốt, không khác gì so với mấy tháng trước đây. Nhưng trong lòng hắn hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi. Chờ cung nhân xướng tên, hắn theo người vào trong ngự thư phòng hành đại lễ, thấy Thánh thượng vẻ ngoài cao lớn, lạnh lùng uy nghiêm, trong giây lát bỗng chốc hốc mắt ẩm ướt, trào dâng cảm giác biết ơn. Hắn rất cung kính quỳ mọp xuống tạ ơn, bẩm tấu mọi chuyện từ đầu, lại trình lên địa đồ, trình bày việc đổi đường thủy ở Ly Giang như thế nào, chỗ nào bị ách tắc, chỗ nào đã khai thông.
Dung Dận thấy hắn mặt mày đầy vẻ phong sương, cử chỉ đi đứng đã chững chạc hơn rất nhiều, y cực kỳ hài lòng, nhẹ nhàng khen thưởng hắn mấy câu. Ngay sau đó là một thánh chỉ ban cho hắn thẻ bài lẫn áo bào, thụ quan vào kinh lược đốc sự, cùng phụ trách việc trị thủy.
Lục Đức Hải được ưu ái vừa mừng vừa sợ, quỳ mọp xuống dập đầu liên tiếp mấy cái. Trong ngự thư phòng có hơn mười vị quan tham chính đang đứng chờ, người được Thánh thượng xem trọng, cho trực tiếp vào làm quan trong triều cũng chưa tới mấy vị. Hắn xuất thân khoa cử, không có tay trong tay ngoài, cũng không đút lót tiền của, vốn tưởng rằng sẽ phải chịu khổ trong ngự thư phòng chừng mười năm mới có cơ hội đổi vận, ai ngờ đâu vừa ra ngoài một chuyến đất trời đã đổi thay, trong chớp mắt đã nắm trong tay thực quyền.
Hắn bước ra khỏi ngự thư phòng, chóng mặt bước đi không vững, vẫn hoài nghi rằng mình đang nằm mơ. Mà dẫu cho hắn có đang nằm mơ thật thì giấc mộng này cũng quá đỗi đẹp đẽ để trở thành hiện thực. Hắn đi cùng với quan tham chính nhị phẩm, hai người vốn là đồng liêu cùng cấp bậc, gặp mặt cùng lắm chỉ gật đầu chào nhau một cái, bây giờ đối phương thế mà lại một tiếng đại nhân hai tiếng đại nhân, lễ phép chu đáo ân cần, dẫn hắn tới Đô sát viện đề tên. Chư vị thị trung thị lang ở Đô sát viện cũng từng người một chạy tới chúc mừng, có người còn sai cả tùy tùng mang lễ vật đến tặng. Quan tham chính trong ngự thư phòng không có thực quyền gì, hắn dựa vào bổng lộc mới có thể gắng gượng chi tiêu, lúc nào cũng nghèo rớt mồng tơi, lần này chẳng qua liều một mạng lại có thể nắm trăm lượng bạc trong tay, quả thật khác nhau một trời một vực.
Lại thêm vài ngày trôi qua, chờ đến lúc kinh lược đốc sự phát bổng lộc, hắn chuyển mình trở thành triều thần mặc áo đỏ. Xe ngựa, phục trang, tùy tùng, nhà cao cửa rộng lần lượt bày ra trước mắt, những quan viên mắt cao hơn đầu ngày xưa giờ đây mặt mày vui vẻ chào đón, chạy theo chào đón chăm sóc. Ngày đầu tiên đến kinh lược đốc sự làm nhiệm vụ, ngay cả quan lớn cũng tự đến chào hỏi hắn, phái thủ hạ chỉ dẫn cho hắn, mọi người ai ai cũng thân thiết, tận tâm tận lực giúp đỡ hắn làm quen với chính sự, đến tối còn tổ chức tiệc rượu để ăn mừng hắn lên chức. Sổ sách nặng trĩu trong tay hắn giờ đây chỉ cần đặt xuống thì toàn là triển khai ngân sách, chờ hắn phân phó. Từng khoản tiền phát sinh đều liên quan đến lợi ích của trăm vạn bách tính. Hắn hoa mắt choáng váng, ngập tràn nhiệt huyết không thể diễn tả bằng lời, lúc chấp chính công việc lặng lẽ đứng ở cửa hướng về phía Lan Đài Cung xa xa hành lễ, tạ ơn hoàng ân mênh mông, lại âm thầm thề với lòng nhất định phải nỗ lực hết sức, vì thiên hạ chúng sinh mưu cầu hạnh phúc.
Trong chớp mắt lại mấy tháng nữa trôi qua.
Đường thủy của Chu Thị đã mở, triều đình xuất tiền thu mua tơ tằm tồn đọng đã lâu của Chu Thị, lại đặt trước cả số lượng cho năm sau. Cứ như thế mà cứu sống nghề tơ tằm ở Hoàn châu, dân chúng vừa gặp nạn nơi đây hiện giờ cần nhất chính là cơm ăn áo mặc, khí thế ngút trời bắt tay nuôi tằm, chuẩn bị cho vụ mùa tơ tằm vào sang năm. Lũ mùa thu định kỳ vừa qua đi, nước sông Ly Giang đã bắt đầu hạ xuống, quan giám sát cùng với Tuần sát sứ lập tức đến Chu Thị, dọc theo bờ sông dựng lều, bắt đầu mướn thợ nạo vét lòng sông. Lần này triều đình ban ân, phát tiền công rất cao, dân chúng gặp nạn phải rời xa quê hương, không nhà để về nghe tin đều tập trung về đây cả.
Đến gần mùa xuân, Hoàng đế lại ban ngự chỉ tuyên bố khai thông đường thủy vốn đã bị cấm hàng trăm năm nay. Từ Nam chí Bắc xây dựng bến tàu cho phép thông thương vận tải biển. Trong phút chốc vận tải đường thủy Nam Bắc thông suốt, đời sống của cả chín bang cũng dần sung túc hơn.
Chớp mắt đã đến thời gian chúng thần từ bên ngoài trở về hoàng thành báo cáo công việc.
Chuyện báo cáo này cứ ba năm một lần lại diễn ra, tất cả các Bố chính sử được phái ra ngoài, quan lớn ở các địa phương, tướng quân tướng lĩnh đóng quân ở biên giới đều phải về hoàng thành gặp vua, tấu báo tình hình công việc, nghe vua khuyên răn. Lễ nghi khen thưởng, yến tiệc ăn mừng cũng sẽ diễn ra liên tiếp, kéo dài mãi cho đến lễ mừng năm mới, mấy tháng liên tiếp như vậy ngay cả chuyện ngủ cũng đừng hòng nghĩ tới. Triều thần đùa với nhau rằng những ngày này không dành cho các vị cao tuổi, ám chỉ rằng đây là Quỷ Môn Quan, những người lớn tuổi thể lực không tốt liên tục bị dày vò như vậy thể nào cũng mệt tới chết.
Năm mới cũng là khoảng thời gian khiến Dung Dận mệt mỏi nhất. Mỗi ngày phải mặc lễ phục nặng nề, triệu kiến quần thần hay lễ mừng gì cũng đều phải sẵn sàng tinh thần chủ trì. Có những lần điển lễ diễn ra từ sáng đến chiều, y phải thức suốt đêm để chuẩn bị. Hơn mười vị quan tham chính ở trong ngự thư phòng cũng ngày đêm không nghỉ, như ngựa không dừng vó bận rộn vô cùng. May sao có Hoằng đã ở trong ngự thư phòng lâu như vậy cho nên cũng thông hiểu nhiều chuyện, mọi việc có hắn chu toàn nhắc nhở giúp cho Dung Dận tiết kiệm được nhiều phần tâm tư sức lực.
Ai trải qua khoảng thời gian này cũng hoảng loạn, đón năm mới thật sự vất vả, đến lúc kết thúc các thể loại yết kiến thì lại còn phải mở tiệc chiêu đãi triều thần và chúng gia chủ, ngày ngày lên điện dự yến. Cũng may những trường hợp như thế này đều đã có sẵn văn từ chiếu thư, bề tôi yết kiến cũng lấy làm quen thuộc, bớt đi một phần gánh nặng cho Dung Dận. Đến lúc phải phong thưởng cho tướng lĩnh năm quân, y gọi Hoằng đi lấy lý lịch của các tướng lĩnh đến để xem thật kỹ.
Lần phong thưởng này chủ yếu là muốn khen ngợi những tướng lĩnh mới đã bộc lộ tài năng ở trong quân, lập được chiến công hiển hách. Những người này phần lớn xuất thân từ ngự tiền ảnh vệ, sau khi rời cung thì nhập ngũ, có xuất thân tốt, năng lực lại mạnh, bộc lộ tài năng suốt mấy năm liền thì được lên cầm quyền. Nhìn lại những người sau khi rời cung lựa chọn con đường làm quan tham chính hay dấn thân vào các đại thế gia, chưa phấn đấu được hai ba mươi năm thì đừng mong nhắc đến chuyện tiến thân. Bọn họ không giống như con cháu của các thế gia vốn có sẵn tài lực hùng hậu lẫn nhân lực chống lưng, thế nên dù cho năng lực có cao đến mấy thì cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, từ từ dựng xây căn cơ ổn định mới có thể tự đứng lên được, tuy nhiên một khi gót chân đã vững vàng rồi thì cơ hội so với việc nhập ngũ còn nhiều hơn.
Hoằng và các vị tướng lĩnh này năm đó đều là cộng sự của nhau, đã thông hiểu đối phương là người như thế nào, cho nên ưu điểm sở trường gì hắn đều có thể viết rõ ràng. Dung Dận xem qua từng mục một, rồi lại lật xem ghi chép của bọn họ ở Vô Hách Điện, năm mấy tuổi vào cung, được dạy dỗ như thế nào, tiếp thu hình thức giáo dục gì, thành tích biểu hiện ra sao, từ khi nào thì được thông qua tuyển chọn để trở thành ngự tiền ảnh vệ, tất cả đều được ghi chép cực rõ ràng và cụ thể. Lúc ở trong cung bọn họ đã làm gì, bằng cách nào mà được khen thưởng lên chức cũng ghi chép rất rõ, cuối cùng là nói về hướng đi sau khi rời cung, còn có lời bình thật dài của những người từng dạy dỗ, nhớ lại từng chút chuyện nhỏ của bọn họ, bày tỏ sự tự hào lẫn kỳ vọng tha thiết đối với đệ tử.
Dung Dận xem một lúc, đột nhiên tim đập mạnh, y muốn xem thử lý lịch của Hoằng. Y cho người gọi nữ quan hầu sách mang danh sách của những ngự tiền ảnh vệ hiện đang thi hành nhiệm vụ trong cung đến đây, hai chồng sổ thật dày, y lật qua hai lần nhưng vẫn không tìm được lý lịch của Hoằng. Mãi cho đến một trang cuối cùng mới tìm thấy, nhưng cũng chỉ có một tờ giấy viết mấy dòng ngắn ngủi, kẹp giữa một cuốn lý lịch thật dày của người khác. Dung Dận tính năm mới biết cuốn này hóa ra cũng chính là của Hoằng, mở ra xem thử nhưng rồi lại ngẩn người, bên trong cuốn lý lịch kia hễ nơi nào có tên họ cũng đều bị bôi mực đen, bôi thật vuông vức, che khuất tên họ.
Đây chính là vì hắn đã được đế vương ban tên cho, vậy nên tên cũ không được phép dùng nữa.
Dung Dận đau lòng, nhẹ nhàng sờ lên những vết mực đen nho nhỏ, mười mấy năm trôi qua, mực cũng đã sớm khô rồi.
Y đọc từ đầu chí cuối, thấy Hoằng từ nhỏ đã triển lộ thiên phú, luyện võ vỡ lòng cũng sớm hơn so với những người khác, không khỏi khẽ mỉm cười. Đến năm đủ tuổi để nghe giảng bài, từ năm thứ nhất, bất kể văn hay võ hắn cũng đều đứng đầu, thỉnh thoảng có vài môn học hơi kém, đến năm thứ hai hắn cũng đều theo kịp. Mấy năm về sau, hắn đứng đầu trên tất cả các phương diện, ngay cả nghi lễ khô khan nhất, nội quy cung cấm cũng đều học hành rất xuất sắc. Thêm một khoảng thời gian nữa, đại giáo tập tăng thêm khóa học cho hắn, giờ học võ so với người khác nặng nhọc hơn nhiều. Lúc rời điện, không một ai nghi ngờ, hắn khẳng định chính là người ưu tú nhất trong đợt tuyển chọn đó, bước khởi đầu cao hơn bất kỳ ai hết, trực tiếp được phong tước tam đẳng ngự tiền ảnh vệ.
Dung Dận lại lật sang một trang khác, ở trong này ghi chép chức trách và nhiệm vụ của Hoằng lúc làm ngự tiền ảnh vệ, bao gồm cả việc tiếp nhận huấn luyện lúc ban đầu lẫn thành tích học tập về sau. Đến lúc thành thạo rồi thì tiếp xúc với công việc, người phụ trách nhận ra ưu điểm của hắn, trực tiếp phân hắn đến hầu vua. Xuống một đoạn nữa, nội dung trong cuốn sổ bỗng ngừng lại, chỉ viết một hàng chữ nhỏ, ghi lại tháng đó năm đó, hắn thừa ân ở điện nào đó.
Không có chức quyền công trạng, cũng không có lời bình của người hướng dẫn, đến đây chấm dứt, phần sau hoàn toàn trống rỗng.
Dung Dận nhìn nửa tờ giấy trắng, ngồi thẫn thờ cả buổi trời.
Người khác ai ai cũng có sổ ghi ghép thật dày suốt mười năm, đến lúc sắp rời cung còn được người dạy dỗ tiến cử, kỳ vọng tha thiết. Sau khi rời khỏi nơi đây thì ngoài kia chính là đất trời bao la đang chờ đợi, huy hoàng hơn cả thi ca.
Nhưng đường đời của Hoằng, vào sáng sớm của mười mấy năm về trước đã chấm dứt mất rồi.
Hắn ưu tú như thế, lý tưởng cao rộng như thế, tài năng võ nghệ tuyệt diệu đến vậy, khổ cực trả giá bao nhiêu năm, tất cả giờ đã trôi theo dòng nước, không còn ai quan tâm, không còn ai cần đến. Hắn bị hằn in ký hiệu thành vật thuộc sở hữu của đế vương, giá trị cuộc sống đánh cược lên việc có thể lấy lòng Hoàng đế hay không, hắn muốn điều gì, muốn làm gì cũng chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa, chỉ là thứ nhỏ nhặt không đáng kể.
Hắn là người trầm lắng dễ xấu hổ biết bao, gan lại nhỏ như vậy, đột nhiên gặp phải kinh biến, bạn bè xa lánh, không biết đã sợ hãi tuyệt vọng đến nhường nào.
Nhất định là hắn cũng đã từng có hùng tâm cao rộng và ước mơ huy hoàng, mai kia thành tướng, tiền đồ rực rỡ. Đáng tiếc con đường tương lai sáng ngời chỉ vừa mới mở ra trước mắt đã lập tức bị vùi lấp hoàn toàn.
Ngọc quý phủ bụi. Chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua.
Mà đời người thì có được bao nhiêu lần mười năm!
Dung Dận lòng đau như cắt, tràn đầy áy náy lẫn khổ sở, y cầm lý lịch của Hoằng xem thêm một lần nữa rồi mới gấp lại đặt vào trong rương.
Ngày hôm sau chính là ngày khen thưởng cho tướng lĩnh năm quân, thiên tử ban yến tiệc. Dung Dận ung dung ngồi trên cao, nhìn lễ quan đọc sắc dụ phong thưởng. Y nhìn thấy những vị tướng lĩnh trẻ tuổi kia gương mặt sáng ngời, lòng ngập tràn ước ao đối với tương lai, hùng tâm dạt dào. Bọn họ đồng sanh cộng tử, nắm lấy sinh mạng lẫn nhau, dốc toàn lực tin cậy và ủng hộ bề trên, hiến thân hết mình cho lý tưởng, mang trong mình vinh dự của người võ giả kiêu ngạo.
Nhưng Hoằng của y thì lại không có gì cả.
Phong thưởng xong, tiếp đến là phần chúng tướng tạ ơn. Vào lúc này, lẽ ra y phải nên hiền hòa động viên vài câu, thuận tiện nhận mặt những người này, tương lai có thể trở thành rường cột của nước nhà. Sau đó kể một vài chuyện xưa, lôi kéo người mới, đồng thời vẽ ra tương lai sáng ngời cho bọn họ, giúp cho căn cơ thống trị của y thêm vững chắc.
Nhưng bây giờ y chẳng còn chút tâm trạng nào nữa rồi.
Y cho người dâng rượu lên, cùng chúng tướng thưởng thức lễ nhạc trong cung. Nhìn những vị tướng lĩnh tiền đồ rực rỡ đang ngồi ở đó, trong lòng chỉ muốn Hoằng của y.
Thì ra chính y là kẻ đã khiến cho hắn lỡ cả một đời!
Trong lòng Dung Dận khổ sở, ban thưởng thật sớm rồi rời khỏi, trên đường về gặp được ngự tiền ảnh vệ đang đổi ca, thấy đêm nay toàn là những người mới trẻ tuổi đang làm nhiệm vụ. Các vị tướng lĩnh trở về từ biên cương hiện vẫn còn đang ở trong Vô Hách Điện mở tiệc tưng bừng, những ngự tiền ảnh vệ cũ vốn đều là người quen của họ cho nên đã đổi ca cùng với người mới, chuẩn bị cho một đêm không say không về.
Dung Dận trở về Noãn Ninh điện, lại thấy Hoằng đang ngồi ở trong điện chờ mình. Hắn vốn chịu trách nhiệm những chuyện bên ngoài Vô Hách Điện, hôm nay hai điện đều có lễ mừng cho nên có rất nhiều việc, hơn nữa hiện giờ lại còn có tiệc đêm, Dung Dận tưởng rằng hắn hôm nay sẽ không trở về, cho nên lúc này thấy hắn ngồi đây có chút bất ngờ, hỏi: “Không phải Vô Hách Điện có tiệc đêm hay sao? Tại sao ngươi đã trở về rồi?”
Hoằng vừa giúp Dung Dận cởi lễ phục nặng nề xuống, vừa đáp: “Mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, không cần thần lo nữa.”
Dung Dận nói: “Hôm nay ở đó toàn là người quen cũ của ngươi, ta cứ nghĩ là ngươi sẽ ở lại hàn huyên.”
Hoằng khẽ lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Là người quen cũ… Cũng không thân thiết.”
Dung Dận nói: “Bạn đồng môn gặp lại hẳn cũng nên tụ tập chứ.”
Hoằng vốn cũng đang do dự, thấy bệ hạ nói như vậy, đồng ý một tiếng, đáp: “Được, vậy thần đi ngay.”
Thấy hắn vô tư đồng ý, Dung Dận bất ngờ đứng sững sờ. Nhìn Hoằng đang thay quần áo muốn đi, vội vàng đưa tay ngăn lại nói: “Ta cũng chỉ tùy ý nói một câu…”
Y đứng đối mặt với Hoằng, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt, thấp giọng hỏi: “Ta bảo ngươi đi thì ngươi sẽ đi sao?”
Y vừa hỏi xong đã hiểu rõ, không thân thiết chẳng qua chỉ là kiếm cớ, Hoằng không đi chính là vì phải lưu lại trong điện hầu hạ y. Dù cho muốn đi cũng không dám nói.
Dung Dận phút chốc không nói nên lời. Những khoảnh khắc nhỏ lúc hai người ở bên nhau bỗng ngập tràn trong đầu y, từng chuyện từng chuyện đều vô cùng hợp ý. Y suy đi nghĩ lại, vậy mà lại không thấy có lần nào Hoằng làm trái ý mình, cũng chưa từng thấy hắn bộc lộ ý kiến của bản thân.
Lúc nào cũng luôn thuận theo ý của y.
Mà y, ngay cả Hoằng thích cái gì cũng không biết!
Không biết hắn thích ăn món gì, không biết hắn thích làm gì, không biết hắn có biết bao hoài bão và lý tưởng, cũng không biết hắn… có thích mình hay không.
Trong thoáng chốc, Dung Dận cảm thấy cả người mệt mỏi không nói nên lời, cũng không chờ Hoằng đáp lại, xoay người đi vào trong phòng tắm.
Hoằng không hiểu lắm, đứng ở sau lưng Dung Dận hỏi: “Bệ hạ rốt cuộc có muốn thần đi hay không?”
Dung Dận lạnh lùng nói: “Tùy ngươi.”
Y vào phòng tắm, chỉ khoác áo trong chìm vào làn nước, nước trong bồn rung động, hơi nóng dần bốc lên chung quanh cơ thể, âm ấm tản mát mùi thơm của gỗ tùng. Dung Dận lòng không yên vẩy nước, bất tri bất giác mà nhớ tới lần đầu tiên Hoằng đặt chân vào nơi này, rõ ràng trong lòng không thích nhưng lại bị y mạnh mẽ lôi xuống nước, còn bị té lộn nhào.
Khi đó, Hoằng không hề muốn như thế.
Bộ dạng sợ hãi như vậy. Chỉ cần vừa đến gần đã khiến hắn lộ vẻ muốn chạy trốn nhưng lại không dám. Lúc ấy y chỉ cảm thấy vui, hoàn toàn không đặt ở trong lòng.
Ép buộc hắn. Bắt hắn phải tiếp nhận. Biết rõ hắn không thích để lộ thân thể, thế mà lại không cho hắn mặc quần áo.
Hoằng vẫn luôn chịu đựng, chưa từng nói một câu oán hận nào. Y chỉ đứng từ một phía mà nhịn nhận, cảm thấy Hoằng cũng vui vẻ. Y khiến Hoằng lỡ cả một đời người, chôn vùi tiền đồ của hắn, hại hắn bị đại giáo tập ghét bỏ, cô đơn một mình sống suốt mười mấy năm qua.
Vậy mà một chút bất mãn cũng không thấy Hoằng để lộ ra.
Vĩnh viễn vâng lời. Vĩnh viễn giữ nét mặt tươi cười. Vĩnh viễn cũng không thật lòng.
Tất cả mọi người đều hầu hạ y theo cách như vậy. Cung kính. Vâng lời. Dò xét tâm tư, chiều theo sở thích của y, trong mọi chuyện đều đặt việc lấy lòng y lên hàng đầu. Từ lâu y đã có thói quen thích gì làm đấy, muốn gì được nấy, cũng lười để ý xem trong lòng người khác đang nghĩ cái gì.
Thế nhưng bây giờ nhìn Hoằng cũng như vậy… Y lại trở nên vô cùng, vô cùng lưu tâm.
Dung Dận nhịn không được thở dài. Y nghe đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân, biết là Hoằng đang tiến vào, nhưng cũng không quay đầu lại.
Hoằng đứng bên cạnh bồn tắm, bởi vì đã tắm rồi cho nên cũng không muốn thân thể bị ướt nữa. Hắn thận trọng vòng qua chỗ nước đọng, ngồi chồm hổm xuống bên cạnh Hoàng đế.
Dung Dận rõ ràng đã biết tỏng hắn không muốn xuống nước, vậy mà vẫn nhúc nhích ngón tay, cố ý nói: “Xuống.”
Hoằng chỉ đành biết trượt vào bồn tắm, dựa sát vào thân thể Hoàng đế mà ngồi xuống.
Dung Dận nhếch khóe miệng, nhàn nhạt cười một tiếng.
Nghe lời đến thế. Dù có ra sao cũng sẽ không tức giận. Không để lộ suy nghĩ cũng không nhắc đến sở thích, lúc đối mặt với y, mãi mãi là một khuôn mặt bình thản khôn khéo.
Rất muốn hỏi hắn, có phần nào là thật lòng không.
Muốn biết hắn có nguyện ý ở bên cạnh mình hay không. Không cầu mong hắn thích. Chỉ hy vọng hắn không ghét bỏ.
Rõ ràng đã biết câu trả lời, thế nhưng Dung Dận vẫn mang theo đôi chút hi vọng, nghiêng đầu nhìn lọn tóc rủ xuống trên chóp mũi của Hoằng, nhẹ giọng hỏi: “Đã lâu như vậy… Ngươi vẫn nguyện ý ở bên cạnh ta sao?”
Hai người bọn họ áo quần ướt đẫm, lại ngồi dính sát vào nhau, lúc này Hoàng đế dịu dàng hỏi, Hoằng ngay lập tức hiểu sai ý, trong lòng giật bắn, bất chợt từ đỉnh đầu đến gót chân đỏ bừng bừng, lúng túng không thể ngẩng đầu lên được, nhìn mặt nước nói: “Nguyện ý.”
Dung Dận khẽ cười, hỏi: “Lúc ban đầu có nguyện ý hay không?”
Hoằng thành thật đáp: “Thần không được phép lựa chọn.”
Đây cũng là câu trả lời thật lòng.
Dung Dận cũng không biết rõ mình là đang thất vọng hay hài lòng, y đứng dậy khoác trường bào lên người, không nói một lời quay về tẩm điện.
Dung Dận nửa tựa vào đầu giường, đợi một lúc thì thấy Hoằng bước vào. Hắn mặc một chiếc áo khoác tơ tằm mỏng tang, nhẹ nhàng nhảy lên giường, lập tức chui vào trong chăn lông, giấu cả đầu lẫn mặt mũi. Hắn nằm trong chăn cựa quậy hồi lâu rồi từ từ vươn cánh tay, nắm lấy áo khoác tơ tằm, thả lỏng tay ném xuống đất, sau đó vội vàng rụt tay về, cẩn thận dùng chăn bọc mình lại hệt như một con thú nhỏ, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn vào Dung Dận.
Lồng ngực Dung Dận bỗng chốc sôi trào tình cảm nóng bỏng, lập tức nhào đến kéo Hoằng vào trong ngực mình. Y cảm thấy trong lòng cực kỳ nóng, nóng đến căm ghét, căm ghét cái người đang ở trong lồng ngực mình không chịu để lộ một chút thật lòng nào, nhưng cũng yêu hắn, yêu đến mức máu thịt cũng mãnh liệt rung động, so với lúc đói bụng còn gấp gáp vội vã hơn. Y luồn tay vào trong thảm, ra sức xoa nắn vuốt ve da thịt trần trụi của Hoằng, ngoan cố đến mức khiến Hoằng cuộn tròn người lại, chống cự kêu lên thành tiếng vẫn chưa chịu buông tha, dứt khoát lôi Hoằng từ trong chăn ra ngoài, đè lên xương bả vai và sống lưng hắn không nặng không nhẹ cắn loạn xạ.
Hoằng “Á” một tiếng, sau lưng tựa như đang bị một đốm lửa nhỏ thiêu đốt. Chỗ bị Hoàng đế cắn bỗng chốc có cảm giác tê dại lẫn run rẩy kịch liệt, trong phút chốc càn quét hắn. Hắn thất kinh hoảng hốt giãy giụa, thật khó khăn mới có thể thoát ra khỏi lồng ngực của bệ hạ, tức khắc vùi mình vào trong chăn lông. Hắn nằm trong chăn che giấu thân thể đang run rẩy, co quắp cả người, bên dưới cũng nổi lên phản ứng, thật lâu vẫn không thể lắng xuống.
Thật lâu sau, Hoằng mới chậm rãi trở mình, gỡ chăn ra ngượng ngùng nhìn Hoàng đế.
Dung Dận đã quay lưng lại, kéo chăn che quá đầu mình.