Bạn đang đọc Tổng hợp truyện ngắn hay – Chương 12: Tên của một người
Tôi chăm chú xem xấp ảnh nghệ thuật của Phước. Anh muốn nhờ tôi chọn một số ảnh đem về Sài Gòn giới thiệu đăng trên các báo. Anh chuyên chụp ảnh phong cảnh và các loài hoa ở Ðà Lạt. Những tấm ảnh đó có góc chụp đẹp và lạ. Phước muốn ghi giữ lại những tia nắng lung linh trên những giọt sương ở đầu lá thông, những tia nắng lung linh trên mặt hồ Xuân Hương vào buổi sớm mai… Lẫn trong xấp ảnh đó, tôi thấy tấm ảnh chân dung một cô bé ôm bó hoa dã quì vàng rực để sát vào cằm. Tôi rất thích đôi mắt của em. Ðôi mắt mở lớn như đang cười dù em không nhếch môi. Tôi đưa tấm ảnh, hỏi Phước :
– Ai vậy?
– Dã Quì, học sinh lớp 12 trường Quang Trung.
– Dã Quì là tên tấm ảnh hay tên cô bé?
Phước bật cười, vừa lúc đó có người đẩy cửa hiệu ảnh của anh, bước vào. Một cô gái đội mũ len màu xanh lá cây, khăn quàng cổ màu rượu chát và chiếc áo gió màu vàng rực như hoa dã quì. Phước giới thiệu tôi và quay sang định giới thiệu cô gái thì tôi nói cắt ngang :
– Dã Quì.
Cô gái tròn xoe mắt nhìn tôi.
– Sao ông gọi em tên đó?
Phước cười chỉ tấm ảnh chân dung tôi còn đang cầm trên tay.
Tôi nói :
– Không phải nhờ tấm ảnh đâu. Nhờ chiếc áo gió màu vàng rực em đang mặc đó.
– Vậy em tên Kim Châm. Màu vàng này cũng là màu hoa kim châm.
– Kim châm dễ khiến người ta liên tưởng đến kim chích, tên đó chẳng hay tí nào.
Cô bé che miệng cười :
– Ðọc truyện của ông thấy ông thường mô tả ăn uống rất thú vị. Vậy ông có thể giúp em biết sự thú vị đó không?
Phước cú nhẹ vào đầu cô gái :
– Nhỏ “bắt địa” giỏi lắm.
Kinh nghiệm cho tôi biết, trong khi ăn uống người ta dễ cởi mở và thân thiện nên tôi đứng dậy nói :
– Sẵn sàng. Tôi rất “thú vị” được đi ăn với em. Rồi quay qua Phước tôi nói : Mời cậu cùng đi ăn cho vui.
Phước lắc đầu :
– Tôi bận coi cửa hiệu, có khách hẹn đến chụp hình. Hai người cứ đi ăn tự nhiên. Miễn đừng “ăn” nhau là được.
o0o
Sau khi làm một bụng bánh xèo no ứ hự, cô gái tiếp tục “hướng dẫn” tôi đi ăn xôi gà ở một quán gần đó. Kinh nghiệm cho biết khi ăn quá no, người ta sẽ làm biếng nói chuyện và chỉ muốn ngáp nên tôi nói :
– Chúng ta đi lòng vòng cho tiêu bánh xèo đã. Xôi gà, cháo vịt sẽ thanh toán sau, đồng ý?
Cô gái gật đầu bước đi và tôi bước theo. Ði bên em, tôi chọn đi trên vỉa hè và để em đi dưới lòng đường. Chẳng phải tôi sợ xe tông mà vì em cao hơn tôi nửa cái đầu. Ði như vậy, người ngoài nhìn vào thấy chúng tôi rất “cân xứng”.
Trời vừa nhá nhem tối. Gió kéo lướt thướt qua những lá dã quì xanh thẳm ở bên đường. Dưới ánh đèn cao áp trắng nhạt, một vài chiếc lá nhỏ mải chạy đuổi bắt đã xô vào đôi giày vải jean của cô gái. Em nhấc chân lên để chiếc lá khô tiếp tục cuộc chơi chạy về nơi vô định. Tôi khẽ rùng mình, cài hột nút áo sát ngay cổ và hỏi :
– Gió mùa Ðông Bắc phải không em?
Cô gái vuốt ngược mái tóc lòa xòa trước trán về phía sau lưng và trả lời :
– Ông thấy lạnh không?
– Lạnh.
– Vậy là đủ rồi. Bộ ông phải biết tên ngọn gió đó, ông mới cảm thấy lạnh à?
– Tôi muốn biết đích xác tên của nó, để khi viết truyện tôi có thể mô tả rõ ràng.
– Truyện của ông luôn luôn dở ở điểm đó.
– Ðiểm nào?
– Rõ ràng. Người đọc chẳng còn tìm thấy gì sau những dòng chữ viết của ông.
Tôi im lặng tìm hiểu ý nghĩa sau những lời nói của em. Thấy tôi cứ cúi đầu im lặng bước đi, em bật cười nói :
– Ông giận à? Ðây, em bắt đền cho ông.
Cô gái móc túi áo gió, đưa cho tôi một nhúm hạt. Tôi hỏi :
– Hạt bí rang?
– Không. Rõ ràng là hạt hướng dương. Ông thấy đó, khi biết sự việc rõ ràng, người ta thường được biết thêm là mình… sai. Như vậy chẳng thú vị tí nào.
Ði loanh hoanh một hồi, em dẫn tôi vào con đường không có vỉa hè, cỏ mọc tràn ra mép đường. Tôi chỉ đứng đến cằm em nên mỗi lần nói chuyện, tôi cứ phải ngẩng đầu lên mỏi muốn… gãy cổ. Em cắn hạt hướng dương vừa hỏi :
– Người ta nói “có tài là có tật”. Vậy ông có thể bật mí cho em biết ông có tật gì?
Tôi bỏ một nhúm hạt hướng dương vào miệng, nhai nhuyễn nhừ rồi nuốt luôn đỡ phải cắn lôi thôi.
– Tôi đâu có tài mà có tật.
– Ông đừng khiêm tốn. Nếu ông không có tài, em đã không đi ăn chung với ông.
– May phước! Tôi có tài chút chút nên cũng có tật chút chút thôi. Khó thấy lắm.
– Tật gì?
– Nói xạo!
Cô gái bật cười.
– Còn em không có tài mà cũng có tật.
– Tật gì đâu. Tôi thấy mặt mũi, tay chân em đẹp hơn bình thường mà.
– Em có tật là dễ tin vào những lời nói xạo.
Tôi muốn hôn vào trán vồ của em để thưởng một câu nói thông minh. Nhưng nghĩ lại chiều cao của mình, chỉ có thể hôn vào… vai em như thế rất dễ bị hiểu sai ý nghĩa. Tôi lắc đầu than thầm số phận “lùn” của mình. Nhưng tôi tự an ủi :
Trời cho cái này nhưng lấy đi cái khác. Nhờ được “lùn” nên tôi chẳng bao giờ té bị chảy máu đầu mà chỉ bị u sơ sơ. Vì khoảng cách giữa đầu tôi và mặt đất chưa đủ tiêu chuẩn làm “đổ máu”. Còn em nếu trượt chân té, chắc chắn sẽ bị vỡ đầu. Vậy “cao” mà làm chi em!
– Sắp đến nhà em rồi. Thôi chúng ta chia tay.
Tôi vội nắm tay em. Cô gái rút tay ra và nói :
– Em hết hạt hướng dương rồi.
– Tôi không yêu hạt hướng dương. Tôi yêu…
Cô gái bịt miệng tôi và nói ngay.
– Em không thích rõ ràng.
Khi em buông tay ra, tôi vội hít thở những hơi dài. Lúc nãy vô tình em đã bịt chặt mũi tôi. Tôi muốn lặp lại rõ ràng “Tôi yêu Ðà Lạt đêm nay vô cùng”. Nhưng sợ em buồn vì đã lầm nên tôi im lặng.
– Chúc ông mai về Sài Gòn bình an.
– Dã Quì, em có thể cho tôi biết tên thật của em?
– Ông đừng hỏi tên thật của em. Bởi khi trở về Sài Gòn, ông sẽ chỉ nhớ cái tên còn con người em thì ông lại quên.
o0o
Như đã nói, tôi là người vốn thích mọi chuyện rõ ràng. Nên sau một hồi tra vấn Phước, tôi đã biết tên thật của em. Chắc các bạn cũng muốn biết cái tên đó để làm quen? Dễ thôi mà. Tên thật em trùng với tên người đang đọc truyện này.