Tống Hồ Nhập Lang Khẩu

Chương 27


Đọc truyện Tống Hồ Nhập Lang Khẩu – Chương 27

“Đúng vậy, ngươi nhất định không được tha cho hắn, hắn hại Tiểu Tinh như vậy, phải đày xuống mười tám tầng địa ngục.” Kim Cát nắm chặt tay, nhếch miệng lộ ra răng nanh.

Hắc Trạch sờ mái tóc hồng của hắn, cười nói: “Được rồi, chuyện đã giải quyết xong, ngày mai bảo Kim Hồ trở về chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta.”

“Nhanh như vậy sao?” Chớp chớp đôi mắt hồ ly to tròn.

Hắn còn chưa có ý nghĩ mình sẽ thành thân a, hơn nữa đại ca và nhị tỷ cũng chưa có thành thân, sao lại đến phiên em út nhỏ tuổi nhất như hắn chứ?

“Nhanh sao? Bổn vương hận không thể lập tức thú cưng, chẳng lẽ cưng không muốn gả cho bổn vương sao?”

Y yêu hắn yêu muốn chết rồi, lúc này danh bất chính ngôn bất thuận ở với nhau, cũng có nhiều điều bất tiện, Tiểu Cát Cát không để ý nhưng y không thể để hắn chịu chút ủy khuất nào.

“Ta đều là người của ngươi rồi, như thế nào lại… Chỉ là, không biết cha nương nghĩ như thế nào… ” Đỏ mặt, Kim Cát quay lưng qua, ngượng ngùng vò góc áo.

“Thì ra cưng lo lắng chuyện đơn giản này hả, không phải bổn vương cùng cưng quay về ra mắt nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân là được sao?” Cười lớn một tiếng, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hôn lên đôi môi xinh đẹp của hắn một cái.

“Hảo a, hảo a!” Kim Cát vô cùng vui vẻ vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt cười tươi như hoa.

Thật sự hắn sợ cha nương trách cứ, cũng sợ tộc nhân chê cười, nhưng nếu Hắc Trạch về cùng hắn, hắn còn gì phải sợ đây?


“Tiểu đệ, chuyện gì mà cười vui như vậy?” Kim Hồ nâng màn trướng đi vào, nhìn tiểu đệ vui vẻ như vậy cũng nở nụ cười.

“Kim Hồ, ngươi tới thật đúng lúc, chuyện mị hương đã điều tra xong, vốn là yêu hồn dở trò, ngày mai ngươi về được rồi.” Từ khi tra ra chuyện của Tiểu Tinh, Hắc Trạch không có giam lỏng Kim Hồ.

“Thật ư? Khó trách hồi nãy ta nghe một trận quỷ khóc lang gào… Lang Vương quả là danh bất hư truyền, vừa ra tay mọi chuyện đã giải quyết được rồi!” Trong mắt Kim Hồ tràn đầy kính nể.

“Quá khen, quá khen, ngày mai ngươi về trước, bổn vương mang Kim Cát qua ngay.” Hắc Trạch mỉm cười chắp tay.

“Oh… Lang Vương muốn đi đến Hồ tộc?” Kim Hồ không hiểu.

“Đúng vậy, bổn vương muốn đích thân qua đấy cầu hôn, ha ha!” Cười to hai tiếng, yêu thương nhìn Kim Cát, lang mục lộ vẻ vui sướng.

“Thì ra là vậy, từ nay tiểu đệ giao lại cho Lang Vương chăm sóc rồi.” Mập mờ nhìn Kim Cát, Kim Hồ vui vẻ cười thầm.

“Đó là dĩ nhiên, ha ha!”

“Ca, ca khi dễ ta… ” Kim Cát ngượng ngùng xoắn góc áo, liếc Kim Hồ một cái.

“Không dám, không dám, đệ có hậu thuẫn lớn như vậy, ta nào dám a?” Ngón tay hướng thân người to lớn chỉ chỉ.

“Hừ… không để ý ca nữa!” Hất hàm xoay người qua, Kim Cát không thèm nhìn hắn nữa.

“Kim Hồ, có một chuyện, yêu hồn trên người Tiểu Tinh dù bị đuổi đi rồi, nhưng nàng còn rất nguy hiểm, chờ ta và Tiểu Cát thành thân xong, sẽ thả nàng ra, được không?” Hắc Trạch chỉ vào Tiểu Tinh đang hôn mê bất tỉnh.

“Như thế cũng được, nếu mọi chuyện đã rõ ràng rồi, ta về trước, sớm báo tin mừng cho cha nương.”

“Đi đường bình an, không tiễn.”

Đưa mắt nhìn Kim Hồ rời đi, đồng thời bọn thị vệ cũng kéo Tiểu Tinh ra ngoài, Hắc Trạch mới thật sự thở ra nhẹ nhõm, cúi đầu sát vào người Kim Cát, tủm tỉm cười.

“Bổn vương xử lí mọi chuyện xong rồi, cưng tính thưởng cho bổn vương thế nào đây?”

“Thưởng? Ngày hôm qua không phải đã bồi thường rồi sao?” Nghe như y có ý định khác a, Kim Cát ngượng ngùng đẩy mặt y ra.


“Cưng cũng nói rồi đó thôi, hôm qua là bồi thưởng, hôm nay là thưởng a, hai cái khác nhau à.” Mặt Hắc Trạch vốn dĩ dày ở mức độ không bình thường, mặt cứ dán trên người Kim Cát, không chịu nhích ra.

Bàn tay to trượt trên cặp đùi thon dài non mềm của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve…

“Bổn vương chờ mong phần thưởng của cưng a!” Bàn tay to không an phận cách lớp quần áo xoa nắn cặp mông căng tròn.

Hai gò má Kim Cát vốn dĩ trắng noãn xinh đẹp, nay nhanh chóng đỏ bừng, thẹn thùng không dám nhìn y, hai tay cứng ngắc đặt ở hai bên sườn.

“Muốn tiếp tục sao?” Y luồn tay vào vạt áo trên, dùng hai đầu ngón tay kẹp chặt hạt châu nổi lên trước ngực hắn.

Kim Cát hận không thể tìm một cái động để chui vào, trong ngực như có lửa đốt, nóng như thiêu đốt người.

“Ah… ”

Hắc Trạch nhịn không được cúi xuống hôn cái miệng nhỏ nhắn hé mở của hắn, vừa xong lại trượt sang ngậm vành tai xinh đẹp, dùng lực hút một cái.

“Đừng… ” Hắc Trạch thành thạo khơi gợi dục vọng trong hắn.

“Trạch…” Hắn không nhịn được, rụt cổ lại. Đôi môi y làm hắn ngứa ngáy khó chịu.

Bất mãn vuốt ve cặp mông cách lớp quần áo, y thuận tay xé rách lớp vải, thân thể xinh đẹp lồ lộ ra bên ngoài, đôi tay trực tiếp tìm kiếm tiểu huyện phấn hồng…

“Ách…” Hắn mở to đôi mắt, trừng Hắc Trạch.


“Cưng không thích ta làm như vậy sao?” Giờ phút này trong mắt Hắc Trạch không phải là tinh quang bình thường, mà là hỏa dục say mê cháy bỏng ──

“Thích.” Vô thức rên rỉ, hắn chủ động mở rộng hai chân để lộ tiểu huyệt mê người.

“Đẹp quá… ” Nhìn tiểu huyệt phấn hồng, Hắc Trạch thở hắt ra, ba ngón tay tiến vào dò xét, chuẩn bị thật kĩ lưỡng.

“Ah…”

Tay hắn muốn che đi nơi thẹn thùng giữa hai chân, lại bị Hắc Trạch bắt lấy kéo lên đỉnh đầu, hồng anh trước ngực cũng bị mút liếm.

“Trạch… Nhẹ…”  Ngực hắn phập phồng không ngừng, bây giờ lại thêm ngứa ngáy khó nhịn.

Tình dục thôi thúc làm hắn giãy giụa, đầu lưỡi Hắc Trạch không ngừng quấy rối hồng quả.

Hồng quả bị mút cứng lên, làm cho y thích đến mức mở rộng miệng, muốn một hơi nuốt tất cả vào.

“Ách…” Trên ngực một trận tê dại làm người hắn run rẩy không thôi.

đầu v* vốn bị Hắc Trạch mút dính đầy nước miếng, vừa tiếp xúc với không khí, lập tức dựng đứng lên, sưng đỏ lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.