Đọc truyện Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng – Chương 49: Sự thấu hiểu của mẹ
“ Mẹ.” Mộ Phong Triệt vui vẻ cất gọi, vừa vào nhà anh đã thấy người phụ nữ đoan trang, lịch sự đang ngồi trên ghế sô pha dùng trà. Trong cuộc đời anh, mẹ chính là người mà anh kính yêu nhất.
Thấy con trai, Katherine khẽ nhướng mày, đuôi mắt ẩn hiện nụ cười nhưng gương mặt bà vẫn trang nghiêm như cũ, không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc gì.
Katherine Thompson là con gái độc nhất của một thế hệ trí thức cũ của Anh, là một người được nuôi dưỡng theo kiểu tiểu thư quý tộc Anh, là một nhà học giả ngành địa lý chính cống. Năm 30 tuổi, trong một lần đi khảo sát ở Mỹ, bà đã gặp được Mộ Hiếu. Hai người có cảm giác mãnh liệt với nhau ngay từ lần gặp đầu tiên, sau đó lấy nhau, được hai năm thì có Mộ Phong Triệt.
Mộ Phong Triệt từ bé đã luôn quen thuộc với khuôn mặt nghiêm túc, đoan trang của mẹ, số lần anh thấy mẹ cười hở răng có lẽ được có 2,3 lần. Dù vậy nhưng Katherine luôn rất dịu dàng, yêu thương anh, chăm sóc anh từng ly từng tí.Ai không hiểu có lẽ sẽ thấy bà là người lạnh nhạt, vô cảm nhưng người hiểu bà đều biết bà là người ngoài lạnh trong nóng, tình yêu của bà cũng ấm áp, mãnh liệt như bất cứ ai, chỉ là bà không bao giờ biểu lộ ra ngoài.
Nhưng lại có một điều rất đặc biệt trong gia đình Mộ Hiếu, đó là mặc dù Katherine là người Tây Âu nhưng Mộ Phong Triệt lại không mang theo bất cứ một nét lai nào từ mẹ, gương mặt anh chính là gương mặt người Châu Á chính cống. Có nhiều người đã từng thắc mắc điều này nhưng lại thấy anh rất giống Mộ Hiếu, chỉ nghĩ có lẽ gien của Mộ Hiếu là gien trội, lấn át hết gien của vợ mình chăng.( Xem nàng nào đoán được huyền cơ ở đây :3)
“ Ừm, ngồi xuống đây nói chuyện với mẹ một lát.” Katherine nhẹ nhàng nói, gương mặt của bà mặc dù xinh đẹp sắc sảo nhưng cũng không thoát nổi dòng chảy của thờigian, những nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo của bà, mang lại một nét phúc hậu, hiền hòa quen thuộc ở những người đã có tuổi.
Mộ Phong Triệt ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lập tức đã có người hầu lên rót trà cho anh. Mộ Phong Triệt thầm cười khổ, cả nhà anh ai cũng thích uống trà, bố là người châu Á, thích trà đạo đã không nói làm gì, mẹ lại còn là một vị tiểu thư của Anh quốc, mỗi ngày đều không thể thoải mái nổi nếu thiếu mất những bữa trà chiều kiểu Anh.Anh đã sớm bị mấy thứ trà này dọa sợ rồi, cả ngày uống trà, có thể thay cơm được luôn ấy chứ.
“ Mẹ nghe nói bố sắp xếp một cô gái cho con.” Katherine chậm rãi lên tiếng, giọng nói đặc âm mũi đúng tiêu chuẩn của người Anh.
“ Mẹ…” Mộ Phong Triệt muốn nói lại thôi, thật chẳng biết phải nói gì, chẳng nhẽ nói thẳng trước mặt mẹ rằng cô gái đó đồng tính, con ghét cô ta sao ?
Katherine nhìn gương mặt khó xử của con trai, cũng đã hiểu được một phần, chỉ trách ông chồng bà nóng vội, ông kết hôn muộn, có con muộn, nênbây giờ chỉ mong sao được lập tức bế cháu.
“ Không sao hết,con biết nhà chúng ta vẫn không ép buộc mấy chuyện này mà.” Katherine chậm rãi nói.
Bà là một nhà trí thức cuồng công việc, khi xưa, để lấy được người thuộc giới hắc đạo là Mộ Hiếu, bà đã không biết phải trải qua bao nhiêu vất vả, do dự cùng khó xử, chưa kể đến cha mẹ bà đều là những bị giáo sư tiến sĩ có tiếng tại Anh, sao có thể để con gái độc nhất lấy một kẻ cầm đầu một tổ chức chuyên đi giết người thuê như Mộ Hiếu. Còn về lý do tại sao hai người vẫn lấy được nhau, đây là cả một câu chuyện dài khác.
Mộ Phong Triệt thầm thở phào, cảm thấy thật may mắn vì mẹ về kịp lúc, anh cười cảm kích nhìn người mẹ đáng kính trước mặt : “ Con cám ơn mẹ.”
“ Nói như vậy, con đã có người trong lòng ?” Katherine nhạy bén phát hiện ra điểm khác thường. Con trai rất giống tính bà – lạnh nhạt, thản nhiên. Nếu như là bình thường, nhắc đến chuyện này, anh sẽ chỉ cười nhạt, không quan tâm , nhưng giờ anh lại vì một sự thật rất hiển nhiên như vậy mà cảm kích cám ơn bà, hẳn là có điều kì lạ…
“Vâng…con đã…yêu một người.” Vì là nói với mẹ nên Mộ PhongTriệt có chút ngượng ngập, nhưng cái này sớm muộn gì cũng phải nói ra, anh đã xác định là yêu cô, vậy thì cũng xác định cô chính là người bên cạnh anh nửa quãng đời còn lại.
“ Được, vậy khi nào đưa cô bé về đây gặp mặt cha mẹ đi.” Katherine gật đầu, con trai là do bà nuôi dưỡng nhưng anh tự có cuộc đời của riêng mình, hạnh phúc hay đau khổ đều phải do chính anh tự mình chịu đựng, hơn nữa anh cũng đã trưởng thành rồi, đã tự biết suy nghĩ và cân nhắc đúng sai, vậy nên bà tôn trọng mọi quyết định và sự lựa chọn của Mộ Phong Triệt.
Hai mẹ còn còn đang nói chuyện được nửa chừng thì quản gia đã cung kính vào báo. “Phu nhân, thiếu gia, đến giờ dùng bữa rồi ạ, lão gia đã chờ sẵn trong phòng ăn.”
Lúc trước, khi Katherine về đến Mộ gia, nghe đến chuyện cô gái chồng sắp đặt cho con trai, bà không nói hai lời đã lập tức đuổi ông lên phòng, còn bà đích thân ngồi chờ con trai về hỏi chuyện, tránh cho ông chồng lại hồ đồ, làm mối quan hệ cha con hai người xấu đi.
Mộ Hiếu bực tức ngồi trên bàn ăn, cảm thấy ấm ức vô cùng, rõ ràng bản thân là chủ nhân gia đình, lại luôn thấy mình kém một bậc trước người vợ nghiêm trang, tức tới tức lui một hồi, cuối cùng tất cả hòa thành thở dài, ai bảo đó là vợ mình chứ.
Hai mẹ con Mộ Phong Triệt nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Mộ Hiếu lấy lại bộ dạng vui vẻ hỏi han về chuyến đi của vợ, Katherine tuân thủ phép tắc không nói chuyện khi ăn, thỉnh thoảng chỉ ậm ừ với ông một hai câu. Dù vậy nhưng Mộ Hiếu vẫn không cảm thấy bất mãn chút nào, tựa hồ như đã quen với sự lạnh nhạt này, ông vẫn rôm rả cười nói, trên cả bàn ăn đều là giọng nói vang dội của ông.
Đến giữa chừng bữa ăn, đột nhiên quản gia lại vào báo rằng Ân tiểu thư và Lily tiểu thư đã trở về. Mộ Hiếu vui mừng bảo quản gia đưa hai người vào, nhân tiện ông muốn giới thiệu Ân Liễu với vợ mình luôn. Con bé cũng là người đoan trang, dịu dàng, có lẽ vợ ông cũng sẽ rất thích cô bé như ông.
Bàn ăn rộng lớn lại xuất hiện thêm hai người, Ân Liễu vừa vào đã thấy một người phụ nữ Tây Âu ngồi đó, cô ta liền hiểu ra đây là ai. Lily thì tất nhiên là biết người này, có điều, dù Katherine rất dịu dàng nhưng Lily từ nhỏ vẫn luôn sợ dáng vẻ nghiêm túc đến cứng ngắc của bà.
“ Cháu là con gái của bố Ân Thiên – Ân Liễu, rất vui được gặp bác.” Ân Liễu chủ động chào hỏi trước, dáng vẻ đoan trang rất đúng chuẩn mực.
Mộ Phong Triệt thầm khinh thường cô ta, nhìn vẻ này thôi thì ai biết được cô ta là một “play girl” có tiếng, ăn chơi sa đọa thì khỏi nói, lại còn đồng tính nữa chứ, có điều, với tài năng diễn xuất này mà đi làm trong giới showbiz thì có khi lại trở thành một huyền thoại mới ấy chứ.
“ Chào cháu, bác là Katherine Thompson, bác cũng rất vui đươc gặp cháu.” Katherine đưa tay ra bắt tay với Ân Liễu, thầm đánh giá cô gái trước mặt, dù cử chỉ rất lịch sự, đúng mực, có vẻ như là được nuôi dưỡng cẩn thận từ nhỏ. Nhưng dường như bà lại cảm thấy có điều gì đó khác biệt ở cô gái này, cô ta không có vẻ thanh cao, thuần khiết đặc trưng của các tiểu thư đài các mà lại mang chút… phong tình, lẳng lơ.
Bữa ăn rất nhanh chóng lại tiếp tục, trên bàn ăn vẫn luôn vang lên tiếng nói chuyện rôm rả của Mộ Hiếu. Ông vô lo vô nghĩ không để ý xung quanh, chỉ mải nói chuyện với vợ mà không để ý tới hai cô gái trẻ. Nhưng Mộ Phong Triệt và Katherine không như vậy, đều là người nhạy bén, cả hai mẹ con đã phát hiện ra không khí kì quái giữa Lily và Ân Liễu. Mộ Phong Triệt thì tất nhiên hiểu là có chuyện gì, chỉ là không ngờÂn Liễu lại dám ra tay với người của Mộ gia, vì dường như trông Lily có vẻ rất như không tình nguyện.
Katherine vốn chỉ nghĩ hai cô gái trẻ có xích mích gì đó nhưng càng ngày lại càng bà lại càng thấy kì quái hơn, rõ ràng đó không phải không khí giữa hai người đối nghịch nên có với nhau, mà nó mang một chút ẩn ý, mờ ám khó tả. Katherine nghĩ đến một trường hợp có thể gây nên không khí này, tâm trạng bà bỗng trở nên không vui. Đối với người sống vì khuôn phép như bà, đồng tính khó có thể chấp nhận, hơn nữa còn là đồng tính nữ chứ.
Nhìn người chồng đang cười nói vui vẻ bên cạnh, bà bỗng thấy vừa tức vừa buồn cười, rõ ràng là ông chả hiểu gì hết, không biết cô gái kia đồng tính nên mới giới thiệu nhiệt tình như vậy cho con trai. Chính bản thân ông là con chiên ngoan đạo của Chúa, ghét giới đồng tính hơn ai hết…
— —— —— ——–
Lạc Vi Vi thất thần nhìn bức ảnh chụp chung của cô và Mộ Phong Triệt, cô vô cùng chăm chú, vậy nên không để ý tới hai người đang đứng trước cửa cũng đang chăm chú nhìn cô như vậy.
“ Danny…” Lạc Tố cất tiếng gọi, giọng nói mềm mại mang theo chút bất lực.
“ Anh hiểu, anh sẽ gọi tiểu tử kia tới.” Daniel cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.
Lạc Tố cười nhẹ nhìn chồng mình, bà biết sự bài xích của chồng và con trai đối với cậu bé kia là rất lớn, chẳng qua vì bà khuyên nhủ nhiều lần, lại thêm vẻ tiều tụy vì tương tư của con gái, ông mới miễn cưỡng chấp nhận cho con gái gặp Mộ Phong Triệt.
“ Nhưng anh nói trước, anh sẽ không để tiểu tử đó được sống yên đâu.” Dù đã đồng ý nhưng Daniel vẫn ôm một bụng tức, đó là người đầu tiên ông muốn giết mà không giết nổi, ai bảo con gái bảo bối của ông yêu cậu ta như vậy, nhưng dù không giết được thì cũng đừng hòng sống yên, cứ chờ tiểu tử kia đến, xem ông chỉnh cậu ta thế nào…