Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng

Chương 26: Mê cung


Đọc truyện Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng – Chương 26: Mê cung

Lạc Vi Vi chạy tới bám sát vào lan can của ban công, cô hét lớn gọi anh : ” Triệt…”. Vốn tưởng rằng anh sẽ phát hiện ra cô, sẽ chạy tới và đưa cô đi nhưng không, Mộ Phong Triệt thậm chí còn không động mi mắt lấy một cái. Lạc Vi Vi bàng hoàng trước phản ứng của anh, cô lớn tiếng gọi thêm vài lần nhưng anh vẫn không nhìn về hướng cô. Lạc Vi Vi đột nhiên thấy lồng ngực đau nhói, cô quờ tay về phía trước, cao giọng gọi lần nữa, lúc này Lạc Vi Vi mới chợt nhận ra, trước mặt cô là một lớp kính trong suốt, nếu không để ý kĩ sẽ không phát hiện ra.

Lớp kính này bao phủ cả phần ban công, Lạc Vi Vi nhìn lên, phía trên cũng là một cái trần kín bằng kính trong suốt, tạo thành một phòng kính khép kín. Có lẽ chính vì lớp kính này mà anh không nghe thấy tiếng gọi của cô.

Lúc chiều, Mộ Phong Triệt đột nhiên nhận được một bưu kiện khẩn, bưu kiện này không để lại họ tên hay địa chỉ. Khi vừa mở ra xem, anh lập tức sửng sốt, là một lọn tóc của Vi Vi. Màu tóc của cô, cảm giác mềm mượt khi sờ vào, sóng xoăn nhẹ tự nhiên của chất tóc, thậm chí đến mùi hương vương trên đó cũng là của cô. Trong tấm bưu kiện còn có một bức ảnh,bức ảnh rất mờ, chỉ có thể thấy được loáng thoáng một bóng hình rất giống cô đang sợ hãi co mình ngồi một góc ở căn phòng xa lạ, phía sau ghi dòng chữ : ” Welcome.”

Đây chắc chắn là một lời khiêu khích, Mộ Phong Triệt tức giận đến tái mặt vò nát bức ảnh. Dù không dám chắc đó có phải một cái bẫy hay không, anh vẫn phải đến tìm cô, phàm là những chuyện liên quan đến Lạc Vi Vi, Mộ Phong Triệt sẽ không dám đem ra đánh cược.

Dù bưu kiện đó không để lại địa chỉ nhưng rất nhanh, anh đã tìm được nơi xuất phát của nó, quá trình này thuận lợi đến không tưởng. Việc đó khiến anh càng thêm nghi hoặc, anh không gọi cho Ryan mà trực tiếp đi tới địa chỉ kia. Trong vài ngày qua, anh và Ryan vẫn đang tìm kiếm cô trong từng ngóc ngách của thành phố New York, nhưng nơi này quá lớn, trong vài ngày mà vẫn chưa có được kết quả.


Địa chỉ Mộ Phong Triệt có trong tay là một căn biệt thự nhỏ ở trung tâm thành phố, nơi xa hoa, lộng lẫy nhất của New York. Khi anh đến nơi, cổng biệt thự đó đã rộng mở từ trước như để chờ anh đi vào. Không có ai ra nghênh đón, cũng không có ai ra chống đối dù có một người lạ xông vào căn biệt thự, mọi chuyện giống như đã được sắp xếp từ trước.

Mộ Phong Triệt một đường đi thẳng vào cửa chính của căn nhà, đèn đóm bên trong đều được bật sáng trưng. Bên trong phòng khách, chỉ thấy có một người đàn ông đang nhàn nhã ngồi vắt chân trên ghế sô pha, hắn mặc bộ âu phục phẳng phiu màu trắng tinh, tay còn cầm một ly rượu vang đỏ sẫm, điều đặc biệt là trên mặt hắn còn đeo một cái mặt nạ quỷ che mất nửa mặt trên.

Thấy có người lạ xông vào nhà mình, hắn cũng không hề có bất kì động tác gì, thậm chí còn không thèm nhấc mắt lên nhìn. Hắn lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, đưa lên mũi hít một hơi thật sâu rồi nhấp một ngụm, động tác vô cùng chậm rãi, nhàn nhã, hoàn toàn coi thường nguy hiểm ở trước mắt mình.

Mộ Phong Triệt bước tới trước mặt người đàn ông đó, cũng không hề khách khí mà ngồi xuống ghế sô pha đối diện hắn ta. Trên bàn đã để sẵn một ly rượu đỏ khác, không cần nói cũng biết là được chuẩn bị cho Mộ Phong Triệt.


” Nói vào việc chính.” Mộ Phong Triệt lên tiếng, anh biết chắc rằng Lạc Vi Vi là do tên này bắt giữ. Tạm thời chưa xác định được mục đích của hắn nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.

Người đàn ông kia cũng không hề lên tiếng, hắn lấy ra một cái điều khiển, bấm một cái. Tức thì, màn hình ti vi lớn treo trên tường sáng lên. Không hề có bất cứ âm thanh gì, chỉ thấy có hai bóng dáng đang dắt tay nhau chạy ngang dọc khắp nơi. Thực ra, căn biệt thự này diện tích không quá lớn, nhưng kiến trúc lại vô cùng đặc biệt, hành lang nối hành lang, vòng vèo khó đi, giống hệt một cái mê cung phiên bản nhỏ bị bịt kín, không hề có đường nào nối ra ngoài. Chỉ ai từng được xem bản thiết kế hay được chính người chủ của căn nhà chỉ điểm thì mới biết được rằng đường ra của căn biệt thự này nằm sau một cánh cửa. Nhưng tìm được cánh cửa đó cũng không hề dễ dàng, cả tầng hai rộng lớn vậy nhưng chỉ có duy nhất một phòng, đó là phòng Vi Vi và Jolie ở lúc trước, nhưng lại có đến vài chục cánh cửa xếp có trình tự trên các bức tường. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy tầng lầu này có thật nhiều phòng nhưng thực chất cánh cửa đó chỉ là hư ảo, mở ra thì sẽ nối sang một hành lang khác.

Jolie kéo Lạc Vi Vi quay lại theo đường cũ để tìm đường ra nhưng càng đi lại càng loạn, nhìn cánh cửa nào cũng giống cánh cửa nào, cuối cùng Jolie đánh liều mở một cánh cửa, lại thấy phía sau cánh cửa kia là một dãy hành lang khác. Cả hai người đều sửng sốt ngây ngẩn cả người, Jolie chạy đi mở đến cả chục cái cửa nối tiếp nhau, kết quả đều như nhau. Sắc mặt Jolie trắng bệch, bây giờ căn phòng kia còn không tìm nổi thì biết làm thế nào nữa. Đây hẳn là một mê cung thu nhỏ.

Lạc Vi Vi ngẫm nghĩ một hồi rồi dắt Jolie dò dẫm về con đường lúc trước hai cô đã đi qua. Mỗi khi đi tới đoạn giao nhau giữa hai hành lang, cô lại xé lấy một mảnh áo nhỏ đánh dấu vào con đường cô đi qua. Jolie thấy hành động của Vi Vi thì có chút khó hiểu nhưng đi thêm lúc, cô và Vi Vi lại gặp phải nơi có đánh dấu lúc trước.

Jolie nhìn thấy mảnh áo đánh dấu thì há hốc miệng kinh ngạc, từ nãy tới giờ hai người luôn tìm hướng mới để đi nhưng cuối cùng lại thành ra đi một vòng. Jolie lại thấy Vi Vi lẩm bẩm : ” Thì ra là thực sự có vật cản.”


” Vật cản gì ? ” Jolie khó hiểu.

Vi Vi không trả lời cô bé mà tiếp tục đi về phía trước, vừa rồi cô đã kết hợp cả hai cách phá mê cung thông thường là men theo tường để tìm đường ra và loại trừ những con đường đã đi qua, nhưng cuối cùng lại phát hiện là mình đã đi đúng một vòng. Vậy chỉ có hai khả năng, tường bao mê cung có hình tròn hoặc hình hộp khép kín. Nhưng nếu so góc dựng của các tường với nhau, đều cho thấy bức tường không đi theo một đường vòng cung mà đi theo một đường thẳng, nhưng cách tính toán này đôi khi cũng có thể không đúng.

Khi hai người đi tới một dãy hành lang dài, Lạc Vi Vi liền bảo Jolie đứng yên một chỗ, cô thì đặt tay lên bờ tường, men theo đó mà đi một mạch tới cuối dãy hành lang. Khi quay lại, thấy Jolie vẫn đứng nguyên ở đó, Lạc Vi Vi thở phào một tiếng, không phải mê cung hình vòng cung. Vậy là có thể loại trừ giả thiết đây là mê cung hình vòng tròn, vậy hẳn là hình hộp đi.

Hình hộp này hẳn là có một đường ra ở chỗ các cô từng đi qua nhưng bị vật cản nào đó che lấp lối ra, bây giờ chỉ cần tìm được vật cản đó và tránh nó ra. Cô men theo con đường theo một đoạn nữa, đột nhiên một bóng dáng cao lớn đập vào mắt cô, Lạc Vi Vi ngỡ tưởng mình bị hoa mắt mới có thể nhìn thấy anh ở nơi này. Cô nén nước mắt nhìn chằm chằm ảo ảnh phía trước. Nhưng càng nhìn càng thấy ảo ảnh này chân thực đến khó tin, càng ngày càng gần cô hơn, đến khi ảo ảnh này sừng sững hiện ra ngay gần sát cô, cô mới bừng tỉnh. Là anh, thật sự là anh đang ở đây, không phải ảo ảnh.

Lạc Vi Vi bước tới ôm chầm lấy người Mộ Phong Triệt, nước mắt cố nén nãy giờ bỗng như dòng suối tuôn ra không ngớt. Mộ Phong Triệt cũng vòng tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé thân thuộc xa cách vài ngày. Anh ôm chặt một cái rồi lập tức đẩy cô ra, nói : ” Mê cung này trong phòng chưa đến tám phút nữa sẽ đổi quy luật, chúng ta phải nhanh chóng tìm được đường ra, em có biết ban công ở đâu không ?”


Jolie đi sau đột nhiên thấy Mộ Phong Triệt xuất hiện thì giật thót mình, cô bé khá sợ người chủ này nên chỉ dám đứng khúm núm ở phía sau. Thấy anh hỏi về ban công, đầu cô bé đột nhiên lóe sáng một cái : ” Em nhớ đường tới ban công.” Khi nãy hai người bọn cô đi tới ban công quay lại có đánh dấu khá nhiều lối đi, cô bé lại thông minh nhớ được một vài ngã rẽ, liền kéo hai người quay trở lại phía ban công. Nhưng chưa kịp đi Lạc Vi Vi đã kéo Mộ Phong Triệt lại : ” Rốt cuộc là có chuyện gì ? Sao anh lại ở đây ? Còn nữa, ra ban công để làm gì, nơi đó không phải bị bao kín rồi sao ? “

Mộ Phong Triệt ôm lấy người Lạc Vi Vi, ra hiệu cho Jolie tiếp tục chỉ đường, vừa đi vừa nói : ” Ban công là lối vào của mê cung, đây là dạng mê cung theo một vòng cục bộ, nếu không tìm được lối vào thì sẽ không tìm được lối ra .”

Tên đàn ông kia chỉ nói với anh rằng chỉ còn tám phút để ra khỏi mê cung và ban công là lối vào. Mộ Phong Triệt dựa vào hình ảnh những con đường đã Vi Vi đi trên màn hình tivi và việc hắn nói tới ban công là lối vào, anh có thể đoán ra rằng lối vào này nằm bên trong lòng mê cung và tách rời hoàn toàn khỏi lối ra. Cái này anh đã từng đọc qua, phá mê cung như vậy chỉ có cách sử dụng thuật toán Pledge. *

Nhưng thực ra có một vấn đề anh vẫn chưa nói với Vi Vi, tên đàn ông kia nói rằng quá thời gian cho phép, nếu hai người không thoát khỏi mê cung thì hắn sẽ cho khởi động mọi thứ vũ khí ngầm bên trong mê cung, dù có là thần tiên đi chăng nữa cũng không thể giữ được mạng mà thoát khỏi nơi này…

( Uyển : Ờ, cái chương này hơi phức tạp, Uyển tìm hiểu mãi mới tìm ra được cách viết và quy luật của cái mê cung, có thể chương sau sẽ dễ hiểu hơn, nhưng nếu nàng nào không hiểu Uyển có thể có vài cách khác để giải thích cho các nàng )


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.