Đọc truyện Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng – Chương 18: Nhẫn giả ?
Đèn phòng khách được mở lên, đập vào mắt Mộ Phong Triệt là gương mặt nhỏ nhắn đầy máu của cô, hai dòng nước mắt tuôn như suối đã gột rửa bớt máu bên hai má cô, nhưng vết máu lem ra nhìn còn kinh khủng hơn, chưa kể đến vệt máu lớn ở trên trán cô.
Mộ Phong Triệt xem xét kĩ lưỡng thì thấy trán phải của cô có một vết rách khá lớn, nhưng vết rách đã được xử lý quá, hơn nữa máu cũng đã được cầm lại. Mộ Phong Triệt biết thể trạng của Lạc Vi Vi, cô bị bệnh máu khó đông, dù là một vết cắt rất nhỏ thôi nhưng nếu không được chữa trị kịp thời thì có thể bị chảy máu tới khi cạn máu . Anh nghĩ có thể là do trong lúc vật lộn với hai kẻ kia thì cô bị thương, trốn được vào phòng ngủ thì trong phòng ngủ có thuốc cầm máu, cô đã tự xử lý được vết thương của mình.
Lại thấy Lý Liên bên cạnh lên tiếng : “ Lạc tiểu thư, sao cô lại bị thương như vậy, rõ ràng lúc trước không có bị làm sao.”
Mộ Phong Triệt nghe thấy câu nói này của Lý Liên thì kinh ngạc, quay sang nhìn bà ta hỏi : “ Cái gì? Cô ấy bị thương sau khi vào phòng sao.” Lý Liên đang mải lo lắng cho Lạc Vi Vi, không nhìn Mộ Phong Triệt mà nói luôn : “ Đúng vậy, lúc tôi đẩy cô ấy vào phòng ngủ thì rõ ràng còn không có làm sao. Hơn nữa cô ấy không biết tự chăm sóc cho vết thương của mình, trong phòng ngủ lại không có thuốc, lần nào cũng vậy… mất nhiều máu như thế này…”
Câu nói này khiến Mộ Phong Triệt nổi lên chút nghi hoặc, nhưng anh lập tức dẹp ý nghĩ này đi. “ Trước tiên chúng ta đi khỏi nơi này đã.” Nói rồi anh bế xốc Vi Vi lên rời khỏi căn hộ, Lý Liên cũng vội vã chạy theo phía sau.
Vừa vào xe, Mộ Phong Triệt định đặt Vi Vi ngồi sang ghế bên cạnh nhưng cô bám chặt lấy anh nhất định không chịu buông. Mặc cho anh dụ dỗ kiểu gì cô vẫn ôm anh không chịu buông, giống như chỉ cần buông ra thì anh sẽ đi mất, sẽ bỏ cô lại trong thế giới tăm tối đáng sợ của mình. Mộ Phong Triệt hết cách, đành một tay ôm cô, một tay lái xe về phía biệt thự của mình.
Cổng biệt thự vừa mở ra đã thấy ông quản gia đứng chờ sẵn ở trước cửa. Ông thấy Mộ Phong Triệt trên tay bế một người con gái, nhìn kĩ mới phát hiện đó là Lạc tiểu thư , thấy trên mặt cô còn đẫm máu tươi thì hoảng hốt, không cần chờ Mộ Phong Triệt lên tiếng đã lập tức cho người đi mời bác sỹ, còn phải chuẩn bị luôn cả nhóm máu O dương tính. Dư âm từ làn trước vẫn còn khiến ông quản gia hoảng hồn.
Mộ Phong Triệt bế Lạc Vi Vi lên thẳng phòng mình, đặt cô lên giường, định đi lấy khăn lau mặt cho cô thì phát hiện cô vẫn bám dính lấy người anh không chịu buông, lần này thì đúng thật là gỡ thế nào cũng không ra,anh đành phải bế cô lên vào phòng tắm, một tay đỡ lấy người cô, anh thấy cô nhẹ xọp như một em bé thì nhíu mày, sức khỏe yếu như vậy mà cơ thể cũng không khá hơn là bao nhiêu, sau này còn nhất định phải vỗ béo cô.
Mộ Phong Triệt cầm khăn mặt đã dấp nước ấm của mình đưa lên lau vết máu trên mặt cô. Cô đã nín khóc, nhưng trên gương mặt nhỏ bé lem đầy máu tươi vẫn là sự hoảng sợ,kinh hãi đến tột cùng, tay bám chặt áo anh chưa hề lơi lỏng một chút nào. Hôm nay cô hẳn là đã bị dọa rồi. Anh biết cô mắc nhiều chứng bệnh tâm lý, sự việc hôm nay đến người bình thường còn bị dọa đến phát hoảng chứ đừng nói đến người yếu ớt như cô.
Sau khi làm sạch cho gương mặt cô, Mộ Phong Triệt bế Lạc Vi Vi đến bên giường, cùng nằm xuống với cô, ôm cô dỗ dành cô vào vào giấc ngủ : “Mau ngủ đi.” Lại nghe thấy giọng cô hỏi : “ Anh sẽ không bỏ mặc em chứ ?” khi hỏi câu này, mặt cô tràn ngập vẻ lo lắng sợ hãi, sợ rằng anh sẽ lại bỏ đi như khi cô bốn tuổi, như khi anh đỡ thay cô cái bình hoa giáng xuống, rồi sau đó liền biến mất, mang đi cả sự ấm áp cuối cùng của cô.
Mộ Phong Triệt nghe câu hỏi của cô mà buồn cười, cô nàng này hẳn là bị dọa tới choáng váng đầu óc rồi, anh ghé vào tai cô thì thầm : “ Có anh ở đây rồi, anh sẽ không đi đâu cả, em mau ngủ ngoan.” Giọng nói của anh chứa đầy vẻ dịu dàng, yêu chiều. Lúc này Lạc Vi Vi mới an tâm một chút, nhắm mắt lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Mộ Phong Triệt thì không thể ngủ được, anh muốn chờ cô ngủ say rồi sẽ đi giải quyết vài việc nhưng cô ngủ thực bất an, dù trong giấc ngủ nhưng cả người luôn run rẩy, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên khó chịu. Mộ Phong Triệt sau khi xác định cô đã ngủ say thì mở đèn ngủ lên, gọi quản gia cho người mang đồ sơ cứu lên. Dưới ánh đèn mờ mờ, vết thương của cô hiện lên rất rõ ràng, một vết rách khá lớn đã được cầm máu nhưng miệng vết thương chưa khép hẳn, lộ ra một mảng đỏ hồng, xung quanh vết thương là cả một mảng bầm tím đến đáng sợ. Vết bầm lan ra khá rộng nhưng lại không đều, giống như bị đập nhiều lần.
Mộ Phong Triệt nhớ là người phụ nữ kia đã nói khi vào phòng thì cô vẫn không sao, nhưng sau khi ra khỏi phòng lại có vết thương này, hơn nữa trong phòng không có thuốc, dù có phỏng đoán là cô tự xử lý vết thương của chính mình nhưng anh lại nghĩ trong tình huống ấy, người như cô sẽ không thể bình tĩnh mà biết tự sơ cứu cho mình. Vậy thì vết thương ở đâu ra, ai đã sơ cứu cho cô ? Điều này dường như tương tự với lần bị gắn bom ở trên xe ô tô của anh kia. Cô bị bật ra khỏi xe ô tô đang đi với vận tốc nhanh như vậy, rơi thẳng xuống nền đất, dù có lớp cỏ đi chăng nữa thì thương tích cũng không thể nào nhẹ như vậy, hơn nữa khi anh đến nơi thì những vết thương bị chảy máu của cô cũng đã được xử lý.
Điều này chứng tỏ mỗi khi cô bị thương thì sẽ có một người bảo vệ, chăm sóc cô. Nhưng đó là ai? Và việc đó làm như thế nào ? Trong đầu anh chợt hiện lên một thứ : Nhẫn giả (ninja đó). Nhưng điều này có thực hay không chỉ có thể chờ cô tỉnh lại mới biết được.
Mộ Phong Triệt sau khi sơ cứu vết thương của cô thêm một lần, lại mớm thêm cho cô chút nước có pha thuốc an thần, lúc này mới an tâm đắp chăn cho cô, đứng dậy đi ra ngoài. Quản gia đã đứng sẵn bên ngoài, thấy anh đi ra thì cung kính cúi chào một cái : “ Người phụ nữ đi cùng tôi kia đang ở đâu.”
Lý Liên ngồi trong phòng khách Mộ gia có chút mệt mỏi, bà dựa vào thành ghế sô pha thiếp đi. Đến khi một tiếng gọi khiến bà tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, Lý Liên liền nhìn thấy người mà bà mong nhớ trong mộng bấy lâu nay… Lý Liên ngỡ rằng mình còn đang ở trong mộng, nhưng tiếng gọi của Mộ Phong Triệt lần nữa vang lên khiến bà bừng tỉnh.
Bà nhìn người đàn ông trước mắt với ánh mắt khó tin, nhưng lại dường như ngộ ra điều gì đó, sau đó lại là một mảng đau thương đến tột cùng, cuối cùng là nhìn Mộ Phong Triệt với ánh mắt phức tạp.
Mộ Phong Triệt khó hiểu nhìn một loạt biểu tình của người phụ nữ trước mắt nhưng hắn cũng không để tâm nhiều, hắn ngồi xuống hỏi bà về mọi việc xảy ra ngày hôm nay.
Hàng ngày, Lý Liên vẫn đến căn hộ của Lạc Vi Vi để dọn dẹp, nấu bữa tối. Như thường lệ, hôm nay đúng bốn giờ chiều bà đến, nhưng vừa mở cửa ra, bà liền bị một bàn tay to lớn bịt miệng, nhốt vào phòng vệ sinh. Lý Liên phản ứng nhanh lập tức hiểu ra lad có người muốn hại Lạc tiểu thư. Bá cố gắng cậy mở cửa phòng vệ sinh mà để hai tên kia không biết. Vẫn may là tay nghề trước đây của bà vẫn không hề thuyên giảm, bà nhanh chóng phá được khóa của phòng vệ sinh. Chờ tới khi Lạc tiểu thư vừa về, bà liền xông ra đánh lạc hướng hai gã kia, đẩy Lạc tiểu thư vào phòng ngủ, nơi có hệ thống bảo an tốt nhất cả căn nhà.
Hai gã kia phát hiện mình bị lừa, nhưng phá kiểu gì thì cửa phòng ngủ vẫn kiên cố sừng sững ở đó. Hai gã tức giận quay ra đánh đập, trả thù Lý Liên. Rồi sau đó thì Mộ Phong Triệt tới, và giờ mọi người đều đang ở đây.
Mộ Phong Triệt nghe Lý Liên kể xong thì khuôn mặt dần trở nên lạnh lùng. Chợt từ trên phòng vọng xuống một hết gào thét : “ Triệt…Triệt…anh ở đâu….A…..!!!” kèm theo đó là một loạt tiếng động mạnh như có gì đổ vỡ. Mộ Phong Triệt biến sắc, vội vàng chạy lên phòng ngủ của mình.