Đọc truyện Tổng Giám Đốc Và Người Tình Hung Dữ – Chương 9
“Lượng Trúc, thời tiết hôm nay thật ấm áp rất thích hợp để tắm nắng đó.”
Đỡ Thừa Lượng Trúc vào trong vườn hoa, Tang Á Ly ngồi xuống phiến đá, cô mặc một chiếc quần Gucci, đôi chân đặt lên đá vũ hoa (một loại đá tròn sáng, có vân, màu sắc sặc sỡ)
Cầm một quả táo đưa cho Thừa Lượng Trúc, Tang Á Ly cười nói:”Lấy táo mát-xa lên mặt, bảo đảm sắc mặt cô sẽ đỏ giống như trái táo này, chúng ta cùng nhau làm.”
Cô để táo lên mặt rồi xoa lên mặt để mat-xa da mặt.
Trong một tháng từ khi Tuyên Hách biến phòng dành cho khách thành phòng bệnh đặc biệt, Lượng Trúc không được ra vườn hoa này vì sợ hệ miễn dịch cô yếu dễ bị nhiễm khuẩn, chỉ hôm nay mới được vào.
Tang Á Ly biết nhiệm vụ của mình là đến trò chuyện với cô ấy, để cô ấy vui lên, nằm ở bệnh viện lâu cũng làm cho người ta trở nên u buồn, Lượng Trúc chính là ví dụ rõ nhất.
Hái một bông hoa xạ cúc cho Lượng Trúc, Tang Á Ly cười nói:”Nơi này đều là do Tuyên Hách trang trí, thật đoán không ra nha!”
“Điều này chứng minh anh Tuyên Hách rất thích cô.” Giọng nói yếu ớt chứa đựng cả sự hâm mộ.
“Không phải như vậy! Đừng quên, anh ấy bây giờ là chồng sắp cưới của cô nha, không phải của tôi.” Tang Á Ly khoanh tay trước ngược tỏ vẻ ghen tuông.
Thấy vẻ mặt đó của Tang Á Ly, Thừa Lượng Trúc khẽ cười, cô đã quen với kểu trêu đùa của Á Ly rồi.
Kéo tay Á Ly, trong lòng Thừa Lượng Trúc tràn đầy cảm kích cùng áy náy nói: “Á Ly, cám ơn cô, vì tôi mà cô phải chịu thiệt.”
“Đừng nói vậy, tôi không cảm thấy thiệt thòi gì cả.” Tang Á Ly nháy mắt.”Nếu như cô bảo tôi là người tình xinh đẹp nhất có lẽ tôi sẽ rất vui.”
“Cô cùng anh Tuyên Hách đúng là một đôi trời định, anh ấy thích cô mà cô cũng thương anh ấy. . . . . .”
Thấy trong đôi mắt Thừa Lượng Trúc đượm buồn, Tang Á Ly đoán cô ấy lại nghĩ đến người đàn ông kia rồi.
Tình yêu thật là làm cho người ta đau khổ, giống như cô dù mỗi ngày đều được gặp Tuyên Hách nhưng mỗi khi anh đi làm là cô lại nghĩ đến anh. . . . . .
“Đúng rồi, cô khát không, tôi vào pha cô tách trà uống nha.” Quyết định thật nhanh cố để Lượng Trúc phân tâm.
Nếu như ở đây mà Lượng Trúc vẫn buồn phiền thì Tang Á Ly thiên sứ vui vẻ này đúng là vô dụng rồi!
“Chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
Tang Á Ly vội vàng vào nhà pha trà, thấy trên bàn có táo liền nảy ra ý định làm một ly táo ép cho Lượng Trúc để sắc mặt cô ấy trở nên khá hơn.
Cô mở tủ lấy sáu quả táo ra để cả hai cùng uống.
Tiếng máy ép hoa quả rầm rầm vang lên, lát sau hai ly nước ép táo đã được làm xong.
Nếm thử một ngụm mùi nước ép thơm dịu làm Tang Á Ly hài lòng cười.”Ừm, không tệ.”
Định mang hai ly nước ra ngoài nhưng nhìn từ cửa sổ ra, sân sau được che phủ bởi hoa hồng nở kiều diễm, nếu như trong ly nước táo này có thêm một chút phấn hoa, cánh hồng sẽ có cả hương thơm của hoa hồng, nó sẽ làm cho không một người phụ nữ nào cưỡng lại bởi màu sắc vừa hương thơm của ly nước này.
Sau khi hái hoa về, cô rửa thật sạch từng cánh hoa rồi thả vào trong hai ly nước táo, cánh hoa hồng nổi lên trên mặt.
“Không ngờ thay đổi thật đẹp.” Đem hai ly nước táo lên cao, Tang Á Ly nhìn vào trong ly thủy tinh, nụ cười trên môi càng tươi hơn.”Lượng Trúc chắc chắn sẽ thích.”
Hôm nay hai người phụ nữ uống trà chiều nhất định sẽ rất vui vẻ nha.
. xs8. cn
Khi Tang Á Ly cầm khay chuẩn bị ra vườn cùng uống trà chiều với Lượng Trúc thì nghe ngoài cửa có tiếng nói, hình như là giọng nói của Đốc Tuyên Hách, cô đang thắc mắc sao hôm nay anh lại về sớm thế thì lại nghe thấy một giọng nam xa lạ——
“Đúng là em ở đây! ?”
Tang Á Ly không nhận ra được là giọng nói của ai, chỉ là theo suy đoán thì người đó là người Lượng Trúc thích.
“Em định lấy anh ta thật sao?”
Cô định ra ngoài mắng cho anh ta một trận nhưng nghe được những lời này thì chân rụt trở về.
Ban đầu để Lượng Trúc tới đây ở, một mặt là để cho ba mẹ Tuyên Hách xem, mặt khác chính là muốn nếu người đàn ông này đến tìm Lượng Trúc, sẽ dùng cách này để anh ta thấy Lượng Trúc muốn lấy Tuyên Hách, làm anh không quay lại tìm Lượng Trúc nữa.
Như thế thì cô không thể đi ra làm hỏng kế hoạch được, nếu cô xuất hiện sẽ làm cho anh ta sinh nghi.
Nhưng khoảng cách quá xa, cô nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì.
Để hai ly nước xuống, cô đi vào phòng khách núp sau rèm cửa, lén nghe trộm.
“Bây giờ thì anh đã thấy rồi, Lượng Trúc tôi sẽ chăm sóc cô ấy, xin anh không tới đây quấy rầy chúng tôi nữa.”
Núp sau rèm cửa, Tang Á Ly nhìn ra ngoài thấy Đốc Tuyên Hách ôm Lượng Trúc vào lòng, tuyên cáo với người đàn ông kia.
Mặc dù biết rõ anh chỉ giả vờ trước mặt người kia nhưng thấy anh ôm người con gái khác, tim cô vẫn thắt lại.
Mặc dù trong lòng cô tự giễu: Tang Á Ly, ngươi sao vậy lại đi ghen với Lượng Trúc, ngươi không cảm thấy đáng cười lắm sao?
Không đè nén được cảm giác chua xót, trong lòng cô nặng trĩu.
Trong vườn hoa lại truyền tới giọng người đàn ông kia, hình như anh ta hỏi Lượng Trúc: “Anh hỏi em lần cuối, em quyết định kết hôn với người đàn ông này?”
Lượng Trúc cúi đầu không dám nhìn anh ta, hình như rất sợ anh ta.
Cô sợ sệt trả lời:”Em. . . . . . em muốn lấy anh Tuyên Hách, anh ấy. . . . . . anh ấy là. . . . . .”
Lượng Trúc còn chưa nói hết câu thì người đàn ông kia không nói lời nào, tuyệt tình quay người bỏ đi. Chớp mắt đã không thấy bóng dáng anh ta đâu nữa.
Tang Á Ly kinh ngạc nhìn người đàn ông kia lạnh lùng bỏ đi, sau đó lại nhìn Lượng Trúc khóc trong ngực Đốc Tuyên Hách.
“Anh Tuyên Hách. . . . . .”
“Đừng buồn, em còn có chúng ta, bọn ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em.”
Mắt thấy người ta ôm nhau trong lòng Tang Á Ly gợn sóng, có lẽ cô nên để Tuyên Hách cho Lượng Trúc, nhìn thấy tình cảnh trước mắt cô hiểu, Lượng Trúc cần Tuyên Hách chăm sóc hơn cô.
Buông rèm cửa xuống, cô buồn bã đi ra khỏi phòng khách.
. xs8. cn
Đốc Tuyên Hách đang bàn giao lại chức vụ tổng giám đốc lại thì một đám đông mặt tươi cười đến chúc mừng anh, trong lòng anh có chút phức tạp.
Theo lý thuyết, anh đã định giao lại chức vụ rồi. Bỏ xuống chức tổng giám đốc anh còn vui vẻ hơn vì có thêm thời gian ở trên giường với Á Ly, nhưng —— mọi người đều chúc mừng thì thật ngoài dự đoán của anh.
Thực ra anh đoán tình huống phải là mọi người ôm anh khóc lóc rồi hi vọng anh ở lại. . . . . .
Trong lúc đi toilet thì anh cố gắng nhớ lại từ lúc xây dựng công ty đến giờ có làm chuyện gì khiến cấp dưới căm ghét mình đến tận xương tủy không?
Đến lúc rửa tay đi ra ngoài, điều duy nhất anh nghĩ ra là, năm ngoái anh ra quyết định thưởng ba mươi tháng tiền thưởng, chẳng lẽ họ cảm thấy anh quá lãng phí sao?
“Tổng giám đốc, chúc mừng anh, tôi. . . . . . tôi không ngờ anh lại tốt bụng như vậy.” Thư ký đi tới, thái độ đầy kính nể.”Đi theo anh bấy lâu tôi vẫn cho là anh. . . . . . anh là người đào hoa, không ngờ, anh thật khiến người ta kính nể.”
“Tôi tốt bụng, tôi làm người ta kính nể?” Đốc Tuyên Hách nhún nhún vai, điều này không thể giải thích được.”Có lẽ tôi nên đi!”
“Tổng giám đốc, vì cô Thừa mà anh từ bỏ chức tổng giám đốc sao?”
“Cô Thừa?” Đốc Tuyên Hách nhíu mày.
“Là người bạn thanh mai trúc mã mà anh định kết hôn a Thừa Lượng Trúc, tổng giám đốc anh cũng thật kín tiếng, chuyện như vậy mà anh không cho bọn tôi biết.”
“Đợi. . . . . . đợi một chút, ai nói tôi muốn kết hôn với Thừa Lượng Trúc?” Chân mày nhíu lại, cảm thấy có chuyện lớn rồi.
“Anh chưa xem báo sáng nay sao? Trên báo có đăng một bài viết, nói anh sắp kết hôn với Thừa Lượng Trúc người có bệnh máu trắng, hơn nữa mẹ anh còn chủ động nói cho báo chí biết. Tổng giám đốc, anh thật là xấu nha, trước đó cũng không nói cho chúng tôi biết —— tổng. . . . . . tổng giám đốc!”
Thư ký còn muốn khen anh, ai ngờ còn chưa nói xong thì thân hình cao lớn của anh giống như bão lớn đã bay đi mất.
“Tổng giám đốc, anh thật là một người đàn ông tốt.” Nhìn bóng dáng cao lớn của anh biến mất nơi khúc cua, thư ký vẫn không ngừng nói.
. xs8. cn
“Bố Khả, đưa báo hôm nay cho tôi.”
Vừa ngồi vào xe, sắc mặt Đốc Tuyên Hách cứng đơ nhận tờ báo từ tài xế riêng đưa cho, sau khi xem qua nội dung, sắc mặt anh càng trở nên tồi tệ hơn.
Mẹ anh thật nhiệt tình rồi!
Chuông điện thoại vang lên, thấy trên màn hình hiện lên——”Liệt”, sắc mặt của anh càng nặng nề thêm.
Liệt là bạn tốt của anh, giờ này gọi điện thì chắc chắn là định “thăm hỏi” rồi.
“Hách, nói cho cậu nghe một chuyện kỳ lạ, hôm nay tôi vừa mới nhặt được lương tâm của cậu trên báo đấy.”
“Vậy thì tốt, cho cậu luôn, dù sao cậu cũng cần thêm “lương tâm”, nếu cần phẫu thuật thì tôi sẽ ưu đãi cậu 8%, nhưng hiện nay tôi đang rất bận không rảnh để giúp cậu.”
Tắt máy, anh đang muốn gọi để trấn an Á Ly, chuông điện thoại lại reo, lần này là một người bạn khác “Uy Nhật”
“Hách, có thể đến đây không? Viện trưởng kiêm tổng giám đốc, bà xã ở bệnh viện còn tình nhân thì ở công ty, thật khâm phục! Chỉ là, cậu còn một chỗ chưa sắp xếp, chiếc xe ba trăm vạn kia chưa có người trông coi?”
“Không dám. Tôi đang chờ cậu mở miệng hỏi, phiền cậu giữa trưa phái một người giúp việc xinh đẹp kia cùng chiếc xe đó trình diện.”
Nói xong, anh chỉ nghe thấy một tiếng mắng cắt đứt quan hệ rồi.
Được, hiện tại anh không có tâm trạng trêu đùa với bọn họ.
Cầm điện thoại di động lên, anh tìm số của Á Ly gọi nhiều lần nhưng không ai nghe, anh liền gọi về nhà như cũng không có ai nghe.
“Bố Khả, vòng qua bệnh viện.”
Á Ly không có ở nhà, nếu không cô ấy sẽ nghe máy, nếu như không ở nhà thì chắc cô ấy đến bệnh viện rồi.
Đốc Tuyên Hách đến bệnh viện nhưng cũng không thấy bóng dáng Tang Á Ly đâu, ba mẹ anh và chị Vương lo lắng cùng đi vào phòng viện trưởng với anh.
“Một tiếng trước, cô Tang có tới bệnh viện, cô ấy vào phòng của cô Thừa khoảng nửa tiếng, sau đó đưa cô Thừa đi.” Chị Vương nói.
“Cô ấy dẫn Lượng Trúc đi đâu được chứ?” Trong lòng Lữ Uyển Nghi nóng như lửa đốt, trên mặt hiện rõ sự bất an.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con nghĩ là Á Ly đưa Lượng Trúc về nhà thôi.” Vẻ mặt Đốc Tuyên Hách chìm hơn.”Chị Vương, làm phiền chị mang tập tài liệu này đưa cho bác sĩ để lát nữa hội chẩn.”
Anh đưa tài liệu cho chị Vương, đuổi khéo cô ra ngoài.
“Vâng”
Chị Vương đi khỏi, Đốc Tuyên Hách nhíu mày, nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ.
“Mẹ, tại sao mẹ lại thông báo với báo chí chuyện con sẽ kết hôn với Lượng Trúc?”
“Không phải con muốn kết hôn với Lượng Trúc sao?”
“Con. . . . . . đúng là con có ý định ấy nhưng mẹ cũng không cần phải nói cho báo chí biết.”
“Con đừng có trách mẹ con, chuyện này là cả bố và mẹ quyết định.” Đốc Vũ ra mặt bênh vực vợ mình.
“Chính miệng con nói đồng ý cưới Lượng Trúc nhưng không có hành động nào hết nên mẹ nói cho phóng viên để Lượng Trúc có thể yên tâm.” Lữ Uyển Nghi vẫn kiên quyết cho việc mình làm là đúng.”Dù sao con cũng lấy nó, mẹ không thấy mẹ làm sai chỗ nào.”
“Mẹ, mẹ làm như vậy thì Á Ly phải làm sao?” Đốc Tuyên Hách hỏi ngược lại bà.
Nhắc tới Tang Á Ly, trên mặt Lữ Uyển Nghi hiện ra sự áy náy.
“Mẹ thừa nhận chuyện này đối với Á Ly là không công bằng, mẹ đã nói chuyện với nó mấy lần rồi nhưng Á Ly không muốn bỏ con thì mẹ phải làm sao? Mẹ cũng nghĩ, nếu Lượng Trúc không để tâm thì mẹ sẽ coi Á Ly như con dâu của mình.”
“Mẹ, mẹ. . . . . .”
“Mẹ cũng thích Á Ly nha, nhưng chúng ta phải có trách nhiệm chăm sóc Lượng Trúc.”
Thở dài một tiếng, Tuyên Hách cảm thấy giờ là lúc nên nói chuyện của mình rồi.
“Cha, mẹ, con có chuyện muốn nói, con sẽ không lấy Lượng Trúc, người con muốn kết hôn là Á Ly.” Đối mặt với cha mẹ mình, anh quyết tâm nói:”Á ly mới là con dâu tương lai của nhà họ Đốc chúng ta.”
“Con đang nói gì vậy?”
“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, nghe con nói hết có được không?” Anh đỡ mẹ mình ngồi xuống.”Con thừa nhận là con đã nói dối mọi người nhưng con nói dối là để bố mẹ không ép con lấy Lượng Trúc nữa.”
Anh nghiêm túc ngồi đối diện với ba mẹ mình.
“Ba mẹ có nghĩ tới chuyện này sẽ gây áp lực cho Lượng Trúc không?”
“Mẹ chỉ muốn tốt cho Lượng Trúc . . . . . .” Lữ Uyển Nghi phản bác.
“Mẹ, con hiểu mẹ chỉ là quan tâm tới cô ấy nhưng mẹ dùng sai phương pháp rồi. Mẹ muốn Lượng Trúc lấy con nhưng trong lòng cô ấy đã có người mình yêu rồi.”
Đốc Tuyên Hách quyết định nói rõ việc “cưới giả”, sự oan ức của Á Ly và cả tâm sự giấu kín của Lượng Trúc với ba mẹ mình một lần để họ hiểu rõ mọi chuyện.
Nghe con trai nói xong, vợ chồng Đốc Vũ á khẩu không được gì chỉ nhìn nhau, một lúc sau, Lữ Uyển Nghi run run nói:”Sao. . . . . . tại sao lại như vậy chứ?”
“Mẹ, con biết mẹ chỉ muốn bù đắp cho Lượng Trúc nhưng chúng ta có rất nhiều cách mà, đâu nhất thiết phải. . . . . .”
“Mẹ hiểu rồi, hiểu rồi.” Lữ Uyển Nghi thẩn thờ gật đầu.”Thật là oan ức cho Á Ly rồi, mẹ. . . . . . mẹ nghĩ sẽ tìm lúc nào đó đến nhận lỗi với con bé.”
Đốc Vũ vỗ vỗ lên tay vợ trấn an.”Chúng ta chỉ nghĩ làm sao để bù đắp cho Lượng Trúc mà quên đi suy nghĩ của bọn trẻ.”
“Đúng vậy a, may mà Á Ly rộng lượng.” Trên nét mặt áy náy của Lữ Uyển Nghi hiện lên nụ cười.”Có một người con dâu hiền thảo như vậy, nhà họ Đốc chúng ta thật có phúc.”
Đốc Tuyên Hách ngồi đối diện khẽ ho nhẹ hai tiếng, đắc ý nói với mẹ mình: “Đó là người mà con trai mẹ chọn nha!”
“Nhìn con kìa!” Lữ Uyển Nghi cười.”Đúng rồi, con gọi xem Á Ly có đưa Lượng Trúc về nhà không.”
“Con gọi ngay đây.”
Điện thoại cầm trên tay anh bấm số gọi, tuy gọi được nhưng không có ai nghe máy.
“Thế nào?”
“Có thể là. . . . . . chưa về đến nhà!” Đốc Tuyên Hách đoán bừa.”Có thể Á Ly định mua gì đó nên chắc về trễ.”
“Á Ly. . . . . . con bé có nói với con là đưa Lượng Trúc về nhà không?” Lữ Uyển Nghi sốt ruột hỏi.
Đốc Tuyên Hách dừng lại, thành thật trả lời: “Không ạ.”
“Con bé. . . . . .”
“Mẹ, mẹ định nói gì?” Đốc Tuyên Hách nhíu mày. Nhìn vẻ mặt mẹ khẩn trương như vậy anh có thể đoán được điều mẹ anh nghĩ đến.
“Mẹ. . . . . . mẹ nghĩ, có phải Á Ly đọc báo hôm nay liền tức giận rồi dẫn Lượng Trúc đi. . . . . .” Lữ Uyển Nghi lo lắng đoán.
“Đi đâu?” Đốc Tuyên Hách cười.”Có phải mẹ định nói, Á Ly muốn hại chết Lượng Trúc để cô ấy có thể lấy con phải không? Mẹ, có phải mẹ nghĩ quá nhiều không?”
“Dĩ nhiên không phải mẹ muốn nói Á Ly sẽ hại người, nhưng. . . . . .” Lữ Uyển Nghi càng nói càng cảm thấy vô cùng bất an.”Mẹ có dự cảm không tốt.”
“Đừng suy nghĩ quá nhiều!” Đốc Vũ đưa tay ôm lấy vợ mình an ủi.”Có lẽ đúng như Tuyên Hách nói, chắc bọn trẻ chỉ đi mua gì đó rồi sẽ về nhanh thôi.”
“Như vậy tốt rồi, ba mẹ về trước, nói không chừng trên đường lại gặp được họ đang trên đường về cũng nên.” Để tránh mẹ anh ngồi một chỗ rồi lại suy nghĩ linh tinh, Đốc Tuyên Hách muốn họ về nhà trước.”Mặt khác, con sẽ qua mấy quán café mà Á Ly hay qua tìm xem, biết đâu cô ấy phấn khích lên lại dẫn Lượng Trúc vào đó ngồi một lát.”
“Như vậy cũng tốt.” Đốc Vũ cũng đồng ý làm như vậy.
“Con sẽ bảo Bố Khả đưa bố mẹ về.”
Đốc Tuyên Hách đang định gọi thì điện thoại anh liền kêu.
“A, Á Ly? Em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Em cứ từ từ nói. . . . . .”
“Cái gì? Không thấy Lượng Trúc sao? Em nói cho anh biết bây giờ em đang ở đâu. . . . . . Được rồi, trước tiên em đừng hoảng hốt, anh lập tức tới đó.”
“Sao vậy? Con nói không thấy Lượng Trúc, rốt cuộc là thế nào?” Lữ Uyển Nghi sốt ruột khóc.
“Mẹ, giờ không có thời gian giải thích, con cũng không rõ lắm, tóm lại giờ con sẽ tới đó xem thế nào đã.”
“Mẹ cũng đi cùng con.”
Đốc Tuyên Hách không từ chối, thay vì để bà ấy ở lại đây lo lằng thì để mẹ anh đi cùng sẽ tốt hơn.”Vậy chúng ta đi luôn thôi!”
***********
Đốc Tuyên Hách cùng bố mẹ mình vội vã tới nơi Á Ly nói —— một ngọn núi nhỏ hẻo lánh.
Vừa xuống xe đã thấy toàn thân Á Lý đầy bùn đất, tóc bị gió thổi làm rối tung, vẻ mặt bất lực ngồi trước ngôi mộ.
“Á Ly.” Nhìn thấy cô, Đốc Tuyên Hách bước thật nhanh đến.
“Tuyên Hách. . . . . .” Nhìn thấy anh, khuôn mặt Tang Á Ly hoang mang sợ hãi đứng dậy, đầu gục vào ngực anh tìm cảm giác an toàn.
“Em làm sao vậy? Toàn thân đều là đất.” Anh vừa hỏi vừa phủi bùn đất trên người cô.
“Em tìm Lượng Trúc. . . . . . Lượng Trúc không thấy cô ấy đâu cả, không thấy đâu. . . . . .em vừa rồi ngã một cái. . . . . .” Tang Á Ly hoảng sợ người run lẩy bẩy.
Lữ Uyển Nghi chạy phía sau, vừa thấy cô liền hỏi:”Á Ly, cháu nói không thấy Lượng Trúc đâu, sao lại không thấy nó được?”
“Bác Đốc. . . . . . Lượng Trúc cô ấy không tìm thấy. . . . . .”
“Á Ly, đừng sợ, em nói cho anh biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Ôm cô thật chặt, Đốc Tuyên Hách hạ giọng nói: “Em đưa Lượng Trúc đến đây làm gì?”
“Á Ly, bác biết con chịu nhiều ủy khuất, bác biết sau khi con đọc báo hôm nay sẽ buồn nhưng. . . . . . Lượng Trúc vô tội. . . . . .” Lữ Uyển Nghi lo lắng cầu xin cô.”Bác sẽ không bảo cháu rời xa Tuyên Hách nữa, bác sẽ đồng ý cho Tuyên Hách lấy cháu. . . . . .Cháu hãy dẫn Lượng Trúc ra đây có được không?”
Nhìn Lữ Uyển Nghi, Tang Á Ly phân tích lời bà nói, lúc sau cô mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói đó——
“Bác Đốc, ý bác là cháu. . . . . .” Cô không dám tin nhìn mọi người bên cạnh.
Cô bị cả nhà anh nghi ngờ là cô đã giấu người sao?
Cô nhìn Đốc Tuyên Hách, phân tích biểu hiện trên khuôn mặt anh xem là anh tin cô hay cũng giống cha mẹ anh, nghi ngờ cô?
“Mẹ, Á Ly sẽ không làm chuyện như vậy đâu!” Đốc Tuyên Hách kiên quyết phủ nhận sự nghi ngờ của mẹ anh.
Nghe vậy, Tang Á Ly thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, anh hiểu và tin cô, có anh ở bên khi cô hoang mang sợ hãi, cô tin anh sẽ giải quyết mọi chuyện giúp cô.
“Mẹ. . . . . . nhưng tại sao cháu lại đưa Lượng Trúc tới đây? Nơi này hẻo lánh thế này, ngộ nhỡ. . . . . .”
Bên cạnh cô có ánh mắt tin tưởng và cả cái nắm tay thật chặt từ người đàn ông bên cạnh, giống như anh muốn nói với cô, đã có anh ở đây cô cứ từ từ mà giải thích.
“Bác Đốc, hai bác nhìn xem, đây là nơi yên nghỉ của ba mẹ Lượng Trúc, hôm nay làn ngày giỗ của họ.”
Tang Á Ly nói xong thì Đốc Vũ lại gần xem. Vừa rồi họ chỉ quan tâm xem Lượng Trúc ở đâu mà không để ý tới trên bia mộ khắc tên ai, bây giờ nhìn kỹ lại họ sững sờ khóc trước mộ.
Họ vẫn muốn biết người bạn của mình được chôn cất ở đâu nhưng Lượng Trúc quá yếu không thể dẫn họ tới đây được.
“Trí Quần. . . . . .” Xa cách bao lâu giờ gặp lại thì âm dương cách biệt, nước mắt Đốc Vũ lăn dài trên má.
Đứng ở phía sau họ, Đốc Tuyên Hách nâng mặt u buồn của Á Ly lên nói: “Tại sao không nói với anh, anh sẽ đưa hai người đi.”
“Em nghĩ hôm nay anh bận bàn giao chức tổng giám đốc lại nên không nói cho anh biết —— hơn nữa Lượng Trúc nói muốn ngồi một mình yên tĩnh bên mộ ba mẹ cô ấy, không muốn nhiều người đến đây.”
“Á Ly, tại sao cô ấy nói gì thì cháu liền nghe theo vậy, cháu cũng biết bệnh của nó, dù Tuyên Hách không đi được thì ít ra cháu phải báo cho bọn ta biết để mọi người cùng đi, có lẽ chuyện không thấy Lượng Trúc đâu sẽ không xảy ra!”
“Bác Đốc, cháu thật xin lỗi.” Tang Á Lycúi đầu, khóe mắt ửng hồng.
“Mẹ, đừng trách Á Ly, Á Ly không sai.”
“Mẹ không phải trách Á Ly.” Lữ Uyển Nghi kéo tay Tang Á Ly.”Bác Đốc rất lo, không thấy Lượng Trúc ở đây, ngỗ nhỡ con bé đi lạc rồi ngất xỉu sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.”
“Cháu hiểu. Thật xin lỗi.” Điều cô có thể làm cũng chỉ là nói xin lỗi.
“Á Ly, nói cho anh biết sao lại không thấy Lượng Trúc vậy?” Đốc Tuyên Hách nghiêm túc hỏi cô.”Mẹ anh nói không sai, nếu như Lượng Trúc lạc đường rồi ngất đi như vậy sẽ nguy hiểm tính mạng.”
Anh càng nói thế cô càng khổ sở và áy náy.
“Lượng Trúc nói cô ấy muốn yên tĩnh một mình, cô ấy ngồi đây.” Tang Á Ly chỉ vào bên cạnh tảng xi măng.”Em nghĩ không nên quấy rầy cô ấy nên em liền qua chỗ dừng xe bảo lái xe taxi chờ bọn em thêm chút nữa, sau đó đi lòng vòng quanh đây. . . . . . khoảng mười lăm phút sau quay lại đây thì không thấy Lượng Trúc đâu nữa.”
“Tài xế taxi đó đâu rồi?” Đốc Tuyên Hách nhìn quanh nhưng không thấy chiếc taxi nào.
“Anh ta đi tìm xung quanh đây rồi cũng không thấy Lượng Trúc, em mượn điện thoại của anh ta để gọi cho anh, anh ta nói đến giờ giao xe rồi, em thấy anh ta rất lo lắng, em nghĩ chắc anh sẽ tới đây nhanh thôi nên bảo anh ta đi trước, anh ta có để lại danh thiếp, trước khi đi có bảo sẽ báo với cảnh sát giúp em.”
Tang Á Ly nói xong thì có xe cảnh sát tới.
Hai người cảnh sát hiểu tình hình thì bảo sẽ giúp.
“Bố Khả, anh ở lại tìm thêm lần nữa, tôi đưa bố mẹ và Á Ly về trước.”
Sau khi dặn dò xong, Đốc Tuyên Hách đưa ba người về nhà trước.