Tổng Giám Đốc Và Người Tình Hung Dữ

Chương 1


Đọc truyện Tổng Giám Đốc Và Người Tình Hung Dữ – Chương 1

“A a a a vướng. . . A!”

Liên tục mấy âm thanh cao vút, cuối cùng “một âm thanh kinh khủng, tiếng va chạm mạnh, bỗng nhiên im bặt.

Xong rồi!

Chết!

Hỏng rồi!

Tang Á Ly ngồi ở vị trí lái, hít một hơi sâu, rồi thêm một hơi nữa sâu hơn, cô không dám nhìn vào tình cảnh trước mắt, nhưng thầy giáo của cô đã nói, phải dũng cảm đối mặt với sự thật.

Được rồi, cô quyết định nhìn thẳng vào sự thật, đem đôi mắt long lanh như nước mùa thu hướng về bên phải, từ từ di chuyển, không ổn rồi, trái tim cô sắp ngừng đập.

“Trời ạ!”

Khẽ kêu một tiếng, cô dũng cảm mở cửa xe đi xuống.

Mặc dù Tang Á Ly cô mới ra ngoài xã hội chưa được nửa năm, nhưng cô tuyệt đối là một thanh niên có trách nhiệm, không, phải sửa lại, là nữ thanh niên.

Vừa xuống xe, thấy đầu xe bị bẹp dúm, cô không kiềm chế nổi ngửa đầu kêu.”Ái —”

Chẳng lẽ ông trời không thể nhìn ra cô là một nữ thanh niên tuổi còn trẻ, phù hộ cho cô lái xe bình an, không để bị đâm vào xe người ta —— chết tử tế không xong, đâm vào xe còn chưa tính, còn đụng vào một chiếc xe thể thao mui trần mà trị giá thấp nhất cũng phải mấy trăm vạn.

Đứng ở nơi hai xe “giao nhau”, cô khóc không ra nước mắt.

Cô mở chiếc xe giao hàng của tiệm hoa Wizard Of Oz, đằng trước có một vết lõm sâu, chiếc xe thể thao mấy triệu bên cạnh, ở phần đuôi xe có một thứ bị đâm vào lủng liểng sắp rơi ra.

Hôm qua cô mới lấy được bằng lái, vẫn còn vui mừng vì có thể giúp giao hàng cho ông chủ tiệm bán hoa, có thể tiền lương của cô sẽ được thêm một chút, ai biết ngày đầu tiên ra đường, tiền lương còn chưa vào túi, có thể vì sự cố không may này, không những bị chủ tiệm hoa đuổi việc, mà có thể tiền dành dụm nửa năm của cô cũng không còn vì phải bồi thường ——

Đều do vừa rồi tránh xe quá nhanh, không ngờ bẻ tay lái quá đà, nên mới có thể đâm vào xe đậu ở ven đường; nhưng mà, điều này cũng phải trách chủ nhân chiếc xe thể thao kia, không có việc gì hay sao mà mang chiếc xe quý giá này ra đường hại người, va chạm này, không biết cô phải bồi thường bao nhiêu đây.

Khuôn mặt tang thương, cô đưa tay muốn nâng phần đuôi xe sắp rơi ra kia về chỗ cũ, không đụng vào không sao, vừa động vào, nó liền rụng hẳn xuống, rơi xuống đất leng keng ——

Nhìn chằm chằm vào vật rơi trên mặt đất như cố ý đối nghịch với cô, trên trán của cô hiện ra ba hắc tuyến, đúng lúc cô vẫn còn đang suy tính phải xử trí như thế nào này với cái vật không chịu hợp tác đó thì tiếng nhạc vang lên, là tiếng chuông điện thoại của cô ——

“Alô, ông chủ —— ách, cái đó, tôi. . . . . . kẹt xe, đúng, rất nghiêm trọng, vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức giao hàng , lập tức, ông yên tâm!”

Cúp điện thoại, cô nhìn xung quanh, người đi trên đường không có người nào nhìn giống như chủ nhân của chiếc xe thể thao này cả, cô sốt ruột, ông chủ vừa gọi giục cô giao hàng, mà cô không thể không chịu trách nhiệm với chiếc này ——

Suy nghĩ một chút, cô lấy giấy bút trong xe ra, trên giấy viết cô là người đã đâm vào xe, cũng ghi luôn số điện thoại lên đó, sau đó để tờ giấy đó lên ghế lái.

Cô là một thanh niên tuổi trẻ tài cao, là lỗi của cô, nhất định cô sẽ chịu trách nhiệm.

Không biết ông trời có thể rủ lòng thương cô hay không, khiến cho chủ nhân chiếc xe đó thấy cô thành thật có trách nhiệm, không truy cứu trách nhiệm cô, dĩ nhiên, quan trọng nhất là không bắt cô bồi thường một xu nào.

Nuốt nước mắt, Tang Á Ly vào xe, vội vàng lái xe đi giao hàng.

Nhưng nhìn qua gương chiếu hậu, cô mới phát hiện lực va chạm vừa rồi quá mạnh, mấy chậu hoa gốm sứ bên trong, nứt, vỡ ra. . . . . .

Bây giờ, thật sự là cô khóc không ra nước mắt.

. xs8. cn

“. . . . . . Muốn lái chiếc xe nhà tớ, chở bạn gái cậu đi du lịch? Liệt, nếu như cậu chỉ còn chút hơi thở, tớ sẽ suy xét cho cậu mượn.” Từ trong salon tóc của nhà thiết kế nổi tiếng đi ra, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với bạn của anh —— Hành Liệt “Đúng, không sai. Ăn cơm? Được, không thành vấn đề, tớ. . . . . .”

Đi tới bên cạnh xe thể thao của mình, anh nhìn thấy trong xe có một tờ giấy, cầm lên vừa nhìn, gương mặt tuấn tú của anh thay đổi ngay lập tức.

“Ách, tớ. . . . . .”

Đi ngược lại vài bước, nhìn phần đuôi xe bị đâm đến thê thảm, sắc mặt anh tái lại.

“Liệt, chuyện ăn cơm, hôm nào nói tiếp, giờ tớ phải xử lý chuyện lớn hơn!”

Dứt lời, cúp máy, chân mày anh cau lại, nhìm chằm chằm vào đuôi xe.


Xem ra, anh cần làm một việc, chính là đổi người cắt tóc. Anh còn nhớ rõ hai giờ đồng hồ trước, thợ cắt tóc còn nói với anh, sẽ tạo kiểu tóc đem lại vận tốt cho anh, nhưng thực tế hình như ngược lại.

Đem mẩu giấy bị vò nát mở ra, sắc mặt của anh lúc này vô cùng khó coi.

Chờ một chút anh và một cô người mẫu định cùng ăn bữa trưa, với tình hình này xem ra, anh không thể lái chiếc xe thể thao này đi đón người đẹp được rồi.

“Tang Á Ly!” Mặt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào cái tên trên tờ giấy, anh gầm gừ.

Lấy điện thoại di động ra, anh gọi cho tài xế.

“Bố Khả, biết chỗ tôi đang ở chứ? Trong vòng nửa giờ, đem cho tôi một chiếc xe thể thao khác tới đây.”

Sau khi lệnh cho tài xế, trong thời gian chờ mang xe tới, anh thử gọi tới số điện thoại trên tờ giấy ——

Mặc dù người này rất thành thực, rất có trách nhiệm, lưu lại tờ giấy, nhưng vì cô tự nhiên đâm vào nên phải chịu trách nhiệm.

Nếu như thật sự biết lỗi, anh sẽ xem xét xử lý nhẹ.

Bấm dãy số điện thoại trên tờ giấy, anh kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đáp lại lại là ——

Người đầu dây bên kia không nghe. . . . . .

Lần thứ hai, lần thứ ba, thứ tư, kết quả cũng giống nhau.

Nhìn thật kỹ chữ viết trên tờ giấy —— anh, Đốc Huyên Hách bị chơi xỏ 

Anh nghĩ, cái tên Tang Á Ly này, có lẽ cũng là tên giả, làm cho anh muốn được gặp mặt một lần cái người phụ nữ thành thật này, là người như thế nào!

Tắt điện thoại, trong lòng anh đang rủa thầm, nếu để cho anh biết ai là người đụng vào xe anh, nhất định anh sẽ không bỏ qua cho người đấy!

Đâm hỏng xe người khác rồi chạy đã đáng giận rồi, lại còn để lại số điện thoại giả chọc tức người, đúng là người độc ác, nhất định người đó sẽ gặp báo ứng!

. xs8. cn

Run run lo sợ lái xe chở các chậu hoa bị vỡ, đưa đến khu đất phía sau, trong lòng Tang Á Ly thấp thỏm bất an chuẩn bị lái xe trở về tiệm bán hoa, chịu sự giáo huấn của ông chủ.

Cô nghĩ, phải cố gắng không để ông chủ quá tức giận nếu không, sẽ đuổi việc cô ngay.

Trong lòng anh đã tính toán đến điều tệ nhất, dũng cảm đối mặt sự thật, thì một tiếng phịch ——

Xong rồi!

Chết rồi!

Hỏng rồi!

Ô, hôm nay là vận đen của Tang Á Ly, luôn đụng vào xe của người khác!

Đạp lên phanh xe, hai tay cô nắm chặt, không thể tin được ông trời có thể đối đãi với sự cố gắng của cô.

So với những người bạn học của Tang Á Ly, người giống như cô tuổi còn trẻ, lại nghiêm túc làm việc, công việc còn có chút nặng, cô còn muốn làm những việc nặng dành cho đàn ông, chuyển đồ, chọn gạch, …

Chỉ là, với tình hình như hôm nay thế này thì xem ra, cô không thích hợp với nghề lái xe này.

Mười ngón tay ngọc chậm rãi rơi xuống, định thần nhìn lại, trái tim của cô thiếu chút nữa bị dọa chết cứng.

Không thể nào? Lại là xe thể thao!

Ông trời thật là chiếu cố cô, vào ngày đầu tiên cô cầm bằng lái xe, đã để cho cô đâm vào hai chiếc xe thể thao.

Điều này là có ý gì? Là ông trời muốn cô từ nay về sau không nên lái xe sao? Cô không thể trả lại bằng lái, lại đi tìm người huấn luyện viên đòi lại học phí được?

Hoặc là đây là thể hiện cô Tang Á Ly là nữ tài xế phá hoại, đấy là kiếp nạn của hôm nay, do ông trời giáng xuống cho Tang Á Ly, là một thử thách sao?


Ý tứ của trời, cô không đoán được, nhưng ngược lại cô có thể biết xác định, cộng cả hai lần sửa xe, không, cộng thêm một khoản bồi thường cho cửa hàng hoa nữa, tổng cộng ba khoản tiền sửa xe, sẽ làm cô gánh một khoản nợ lớn, khó trả hết!

Cửa sổ thủy tinh bị gõ hai cái, cô hạ cửa xe xuống, đứng bên cạnh chiếc xe thể thao là một khốc nam đẹp trai làm cho người ta lóa mắt.

Đáng tiếc giờ mà có một người dù đẹp trai cỡ nào đứng ở trước mắt cô, cô cũng không lòng dạ nào thưởng thức.

“Tiểu thư, có thể xuống xe nói chuyện một chút không?”

Người đàn ông đứng ở ngoài xe, thấy lái xe chính là một cô gái da trắng hơn tuyết, xinh đẹp làm mắt người ta sáng lên, một khắc, anh ngây người, nhưng là. . . . . .

Trong một ngày, hai chiếc xe thể thao liên tục bị đụng, là đàn ông, cho dù ai cũng sẽ nhớ đến Tam Tự Kinh.

Hiện tại trong lòng của anh chính là người đẹp bên cạnh, Tam Tự Kinh ở giữa.

. xs8. cn

“Tôi nghĩ, đây không phải lỗi của tôi!” Đốc Huyên Hách không kiêu ngạo không tự ti, thái độ lại hết sức kiên định.

Đuôi xe thể thao của anh đã đi vào chỗ dừng xe rồi, thật sự không biết là cô lái xe thế nào, mà còn có thể đụng vào đầu xe của anh.

“Thật xin lỗi, là lỗi của tôi.” Cô biết, không muốn giải thích nhiều.

Thấy cô vừa xuống xe liền nói xin lỗi, không giống mấy người phụ nữ khác sẽ cậy vào vẻ ngoài của chính mình, cho là tất cả đàn ông sẽ mềm lòng nếu họ làm nũng.

Thái độ chịu nhận lỗi của cô, đã để lại một ấn tượng tốt cho anh.

Anh dùng ánh mắt từng trải của mình nhìn cô, đột nhiên thấy người phụ nữ này xinh đẹp, trên mặt không có bất kỳ chút phấn son nào, nhưng có thể hấp dẫn ánh mắt của đàn ông, vóc người —— anh nhìn qua, nhanh chóng nhận xét cô có dáng người gần như hoàn mỹ cũng phải được tầm, 95 điểm.

Gần hai năm qua, đây là vóc người mà anh cho điểm số cao nhất.

Càng nhìn cô, tâm tình của anh càng lúc càng hảo. Đầu xe có một chút xây xước do bị đâm, bị đụng phải cũng đáng, ít nhất, để cho anh tìm được một người phụ nữ 95 điểm.

Chỉ là, sự tốt bụng của anh duy trì không tới hai giây, sau khi nghe tiếp cô nói, mọi thứ trở về con số không.

“Thật xin lỗi, tôi tên Tang Á Ly, tôi là người giao hàng của tiệm hoa Wizard Of Oz, chỉ là, có thể sẽ không còn như vậy nữa rồi. . . . . . nhưng anh đừng lo, nhất định tôi sẽ chịu trách nhiệm . . . . . .”

“Có thể lặp lại một lần nữa, tên cô là gì không?” Ánh mắt tinh nhuệ, giọng nói như hung ác hơn.

“Tôi? Tang Á Ly.” Cho là anh không nghe rõ, cô còn giải thích.”Tang là dâu tằm, á là châu á, ly là thủy tinh.”

“Trùng hợp như thế?”

“A!” Chẳng lẽ trong số bạn bè của anh ta, cũng có người cùng tên với cô sao?

Đốc Huyên Hách liếc nhìn cô thật lâu, chợt từ trong túi móc ra một tờ giấy bị anh vo lại, anh đem cục giấy mở ra, đưa cho cô xem.

“Tên cô có phải viết như thế này không?”

Tang Á Ly mặt buồn bực nhìn tờ giấy trong tay anh, cảm thấy chữ viết trên tờ giấy như vẽ bùa, thậm chí có điểm nhìn quen mắt ——

Cô nghiêm túc ngẫm nghĩ, cô không có cho rằng anh và cô nhàm chán cho nhau số điện thoại, nhưng, chữ viết này, càng nhìn càng cảm thấy là do cô viết không sai a!

Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, xác nhận trước khi đâm vào xe của anh, không có gặp qua khuôn mặt này, trừ khi anh đi phẫu thuật chỉnh hình, nếu không thực sự, cô chưa từng gặp anh.

“Xin hỏi, tờ giấy này từ đâu mà anh có vậy?” Cô khiêm tốn hỏi.

“Cô quên! Hay là giả bộ ngu?”

“Tôi nghĩ, tôi. . . . . .có thể là quên.” Cô có cho số điện thoại của mình cho một vài khách hàng nữ, nhưng khách hàng nam . . . . . .hầu như không có, trừ phi anh là bạn của một khách hàng nữ.


Nhưng là, cũng không đúng a, điện thoại này không phải là của cô, hai số cuối khác nhau.

Trong đầu cô rối tinh lên, buồn bực nghĩ, trong tình huống nhầm lẫn nào đó, nhất định cho đối phương tên của cô cùng số điện thoại, nhưng lại viết sai số điện thoại. . . . . .

Đây thật là một chuyện đau đầu!

“Cô còn muốn đùa bao lâu nữa?” Lúc nãy cô vừa xuống xe liền nhận lỗi làm cho anh có ấn tượng tốt, nhưng đã sớm bị anh vứt ra ngoài vũ trụ rồi.

“Tôi không có đùa? Anh không thấy tôi rất nghiêm túc đang suy nghĩa sao?” Không nghĩ ra! Cô thực sự không nghĩ ra, không ngờ Tang Á Ly tuổi còn trẻ, nhưng lại mắc chứng mau quên. “Tôi không muốn đoán, anh hãy nói cho tôi biết, tại sao anh lại có tờ giấy này?”

“Tờ giấy này là cô viết không sai chứ?” Anh trầm giọng hỏi.

Cô cẩn thận nhìn lại một lần nữa.”Ừ, đúng là do tôi viết không sai.”

Trên tờ giấy này dù chữ như con gà bới, nhưng đối với cô mà nói, giống như là nhìn mẹ ruột của mình, bảo cô phủ nhận cũng khó khăn.

“Số điện thoại trên này, cũng là của cô sao?”

“Cái này. . . . . . có chút giống nhưng…, nhưng không hoàn toàn đúng.” Chân mày chau lại thành hai cái bánh quai chèo cuốn. “Thật sự là tôi không nhớ tờ giấy này là viết cho người nào.”

“Tang Á Ly.” Trong cổ họng của anh như bị chặn lại.

“Đúng, tôi là Tang Á Ly không sai.”

“Tôi có thể hỏi cô một câu, hôm nay tổng cộng cô đụng mấy chiếc xe rồi?” Anh ngăn sự tức giận trong lòng mình lại, nhìn chằm chằm hỏi cô. Liên tục đụng vào hai chiếc xe thể thao của anh, anh tin kỹ thuật lái xe của cô, còn phải luyện thêm.

Hai cái bánh quai chèo cuốn giống như cho vào chảo dầu, cô cúi đầu, hai ngón tay nhẹ nhàng giơ lên, không tiếng động trả lời vấn đề của anh.

“Hôm nay cô đụng vào hai chiếc xe” sắc mặt anh đen thui. Cô đâm vào hai chiếc xe đều là của anh, đúng là anh thật may mắn. “Chiếc xe kia sẽ không phải cũng là xe thể thao chứ?”

Cô không nói gì gật đầu.

“Tôi có thể xem bằng lái của cô được chứ?” Anh nghi ngờ cô căn bản không có bằng lái.

Trước đây phạm sai lầm, cô đuối lý đem bằng lái xe cho anh xem. “Thật xin lỗi, tôi. . . . . . tôi mới lấy được bằng lái, hôm nay là ngày đầu lái xe lên đường, xin. . . . . . xin bỏ qua cho.”

“Ngày đầu tiên cô lái xe?” Anh có nên tự nhận mình xui xẻo không?

Anh nhìn tên tuổi của cô trên bằng lái, đúng là Tang Á Ly, hình cũng là cô không sai.

“Tại sao cô dùng tên thật, nhưng lại viết số điện thoại giả? Nếu như tôi muốn truy cứu, tôi có thể tra ra tất cả tài liệu.”

“Tôi. . . . . . tôi không có cho anh số điện thoại?” Tang Á Ly buồn bực nhìn anh, lúc nào cô cho anh số điện thoại của mình hả?

Anh lấy lại tờ giấy trong tay cô, mắt bốc lửa lên án cô.”Đây là sau khi cô đâm vào chiếc xe thể thao đầu tiên thì để lại cho tôi, cô nhớ ra rồi chứ?”

Sau khi nghe anh nói, cô mới nhớ ra, tờ giấy trong tay anh chính là mấy phút trước đụng vào một chiếc xe thể thao, cô để lại cho chủ nhân của nó ——

“Anh. . . . . . chẳng lẽ là. . . . . . không thể nào!” Cô trợn tròn con mắt, không dám tin nhìn anh.

Mặc dù cô liên tiếp đâm vào hai chiếc xe của anh, hay là hai chiếc xe của anh đều bị cô đụng vào, tỷ lệ xảy ra chuyện này so với việc bị sét đánh còn nhỏ hơn, nhưng nó lại xảy ra trên người hai người bọn họ.

“Chính là vậy!”

Mũi của hắn phun ra hai cục tức, trừng mắt nhìn cô. Lần đầu, lửa giận lên cao làm anh muốn cắn một người phụ nữ một miệng thật lớn. “Tôi nghĩ, nhất định là do lúc đấy vội đi giao hàng, vội quá, nên viết sai số điện thoại. . . . . .” Tang Á Ly ngồi ở bên chỗ lái phụ, nhắm mắt giải thích.

Đốc Huyên Hách không muốn nghe cô giải thích một chút nào, anh chuyên tâm lái xe, trong đầu chỉ nghĩ duy nhất một điều chính là —— từ lúc nào mà anh trở nên tốt bụng như vậy, chủ động nói muốn giúp cô lái xe về cửa hàng, mà anh đã làm như vậy thật.

Vì cô, anh hủy cuộc hẹn ăn trưa với cô người mẫu, anh chỉ có thể nói, anh là sợ “Quỷ thần xui khiến” cô lại đụng vào chiếc xe thể thao thứ ba của anh.

“Anh không phải lo rằng tôi sẽ chạy mất, thật sự tôi sẽ chịu trách nhiệm mà, chỉ là, có thể. . . . . . có thể thời gian bồi thường muộn một chút.” Tang Á Ly xấu hổ cúi đầu nói.

Muốn tiền sửa xe của cô, không biết phải đợi mấy cái năm mới.

Nghe vậy, trong lòng Đốc Huyên Hách càng tồi tệ hơn, anh lườm cô một cái, im lặng không lên tiếng. Cô cho là anh giúp cô lái xe về cửa hàng, là sợ cô chuồn mất?

Tiền của Đốc Huyên Hách, có thể mua hơn chục chiếc xe thể thao mới cũng không thành vấn đề, hơn nữa, toàn bộ xe của anh đã mua bảo hiểm, nên công ty bảo hiểm sẽ giúp anh giải quyết tất cả.

“A, quá rồi!”

Đúng lúc Tang Á Ly ngẩng đầu lên, xe đã chạy qua cửa hàng bán hoa, hai giây sau khi cô kêu lên, xe xoay mình quay ngược lại, nhanh tới mức làm cô kinh ngạc, trong nháy mắt xe đã đỗ ở cửa tiệm hoa.

Tròn xoe mắt nhìn vì kinh ngạc, nhưng, đứng ở cửa là ông chủ đang chờ cô về, cặp mắt trợn trừng kiêu ngạo, thật làm cho người khác sợ hãi.

“Có vẻ như ông chủ của cô, đứng chờ ở cửa đã khá lâu rồi.” Đốc Huyên Hách nhếch lông mày khiêu khích, tâm tình vui vẻ bước xuống xe.


Không cần chờ đến lúc cô xuống xe, ông chủ của cô đã đến bên cạnh xe “chào đón cô”, hung hăng mắng cô.

Tang Á Ly ngoan ngoãn xuống xe, ngoan ngoãn đứng ở một bên để ông chủ trút giận ——

“. . . . . . Tôi nghĩ rằng, cô không cần phải đến đây nữa.” Ông ta tức giận bốc khói nghi ngút, hai hàng lông mày dựng đứng.

Mặt Tang Á Ly bất lực nhìn Đốc Huyên Hách nhàn rỗi đứng một bên, hi vọng anh có thể nói một vài câu, làm ông chủ bớt giận, giúp cô một chút, cũng là giúp anh ta nhanh chóng được trả lại tiền sửa xe.

Nếu như không có công việc này, cô không thể có tiền trả cho anh.

Một đôi mắt nâu nhìn anh, anh không thể nào làm bộ như không thấy, Đốc Huyên Hách vốn chỉ muốn giúp đưa cô về cửa hàng, đành tiếp nhận ánh mắt bất lực kia, tiến lên một bước, đứng trước mặt ông chủ tiệm hoa.

“Ông chủ, quyết định của ông thật sáng suốt. Đổi lại là tôi, tôi cũng vậy sẽ không cần một người có kỹ thuật lái xe kém như vậy làm người giao hoa.”

Nói xong, anh tự động lùi hai bước, trở về chỗ cũ làm người qua đường.

Tang Á Ly hoảng sợ nhìn anh, không thể tin được anh lại có thể đoạt đường sống của cô.

“Ông chủ. . . . . .” Dạo này, không thể tin vào người đẹp trai được, tốt nhất là cô dựa vào chính mình.

“Không cần nói!” Có người tán thành, ông ta càng tin vào quyết định của mình đuổi việc cô.”Từ giờ cô không cần đi làm, tiền lương tháng này sẽ trừ vào tiền sửa xe.”

“Hợp lý.” Người qua đường lại lên tiếng.

Nhìn thấy ông chủ tuyệt tình đi vào trong tiệm, bà chủ đứng ở trong tiệm lực bất tòng tâm không thể giúp được gì cho cô—— Tang Á Ly thu lại tâm trạng bi thương, bỗng chốc quay đầu.

“Anh cho rằng mình là sứ giả hòa bình sao?” Nuốt nước mắt vào trong đôi mắt giờ toát lên sự lạnh lùng, nhìn vào chủ nhân hai chiếc xe thể thao, làm sao biết sự khó khăn của người xung quanh.

“Cho tới bây giờ chưa có người nói tôi như vậy.” Đốc Huyên Hách nhún nhún vai.

“Tôi không có việc làm, anh cũng đừng mong đợi tôi có đủ khả năng để trả cho anh tiền sửa xe.” Nói xong, cô bắt đầu bước đi về phía trước. Bị đuổi việc, cô không có mặt mũi nào mà đứng ở cửa hàng hoa nữa.

Đốc Huyên Hách cười một tiếng, đi theo cô.

“Tôi là đang giúp cô, cô không hiểu sao?”

Anh vừa nói xong, cô đứng khựng lại ngay trước tiệm bánh bao bên cạnh tiệm hoa. Bà chủ cửa hàng bánh cùng bà chủ tiệm hoa là hai chị em tốt, tin chắc rằng chưa đầy một giờ, chuyện cô bị đuổi việc, bà chủ bên này cũng sẽ biết.

Thật mất thể diện!

Cô cúi đầu đi tiếp, vừa đi vừa nói: “Anh giúp tôi? Tiền lương tháng này của tôi bị ông chủ trừ hết vào tiền sửa xe rồi, nếu như mà tôi còn làm ở tiệm hoa, còn có thể được ăn bánh bao miễn phí. . . . . .”

“Cô thích ăn bánh bao, tại sao không trực tiếp đến làm ở tiệm bánh bao?” Anh đi theo sau cô, nhìn dáng vẻ thướt tha mềm mại của cô, thật là một loại hưởng thụ.

“Anh nhất định chưa từng làm việc ở bên ngoài?” Tang Á Ly dừng lại, quay đầu liếc anh một cái, rồi lại đi tiếp.”Bà chủ tiệm bánh, làm sao có thể mỗi ngày để nhân viên ăn miễn phí bánh bao? Hơn nữa, bánh bao miễn phí là đưa cho bà chủ tiệm hoa, không phải đưa cho tôi, bởi vì làm việc ở tiệm hoa, bà chủ tốt bụng nên cho tôi một cái.”

“Xem ra, bánh bao miễn phí đối với cô mà nói rất quan trọng.” Đây là vì anh đi theo cô, trừ việc biết được dáng người của cô, đó là một kết luận khác.

“Cũng không phải như vậy á…, thật ra thì. . . . . . Này, anh làm gì mà vẫn đi theo tôi vậy?” Cô dừng lại ở ngã tư.

“Tôi chỉ muốn biết, cô định bồi thường cho tôi như thế nào thôi!”

“Tôi rất muốn bồi thường cho anh, nhưng vài phút trước, ai đó đã hại tôi làm tôi bị mất việc rồi.”

“Tôi chỉ là không muốn cô lái xe để khỏi đụng xe, làm cho cô phải mất tiền bồi thường, không phải sao?” Với kỹ thuật lái xe của cô, sợ rằng phải tập thêm hai năm nữa mới có thể ra đường.

“Tôi thừa nhận là tôi mới ra đường, kỹ thuật lái không phải tốt, chỉ là. . . . . . Bởi vì tôi muốn tránh xe, ven đường lại đậu đầy xe, đường lại hẹp, cho nên mới. . . . . .”

“Đường hẹp.” .

“Tôi. . . . . .”

Cô muốn phản bác, thì tiếng chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

Anh bắt máy, gật đầu, nói chuyện với người bên kia; “Được, tôi về ngay.” Cúp máy, anh nói với cô: “Tôi có việc phải về, cần tôi đưa về không?”

“Không cần.” Cô lắc đầu. Số cô đâu thể được ngồi ở nhà, phải tranh thủ thời gian đi tìm việc làm. “Anh cứ về trước! Ách, tiền sửa xe, tôi. . . . . . tôi sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho anh.”

Anh cười một tiếng, không nói gì, gọi một chiếc taxi, ngồi vào trong, hạ cửa kính xe xuống vẫy tay chào tạm biệt cô.

Tay của cô bị nụ cười của anh mê hoặc, giơ tay mãi cho đến khi không còn thấy bóng taxi, đèn xanh rồi đèn đỏ chuyển đến mấy chục lần, mà tay của cô vẫn còn lắc lắc.

Nếu như không có chuyện tương lai cô sẽ bị mất mấy tháng tiền sửa xe, cô nghĩ, cuộc gặp hôm nay, sẽ là một cuộc gặp gỡ thú vị!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.