Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 37: Quan Tâm Kỳ Lạ


Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần – Chương 37: Quan Tâm Kỳ Lạ


Đường Hoài An nhìn Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng: “Còn không phải đều bị anh Mạc ép hay sao, cuộc sống mỗi ngày đè nén như vậy, tôi tóm lại phải tìm chút kích thích thư giãn tâm trạng chứ?”
Chính bốn từ ‘tìm chút kích thích’ đã hoàn toàn chọc giận Mạc Tư Quân.

Người giúp việc trong phòng khách sớm đã chuồn đi như ong vỡ tổ, Đường Hoài An bị đẩy ngã lên sô pha, cô biết tiếp theo lại là một trận tranh cãi nảy lửa.

Tia sáng trong mắt Mạc Tư Quân rất nguy hiểm: “Tìm chút kích thích? Kích thích trên người đàn ông sao, không ngờ cô bây giờ vậy mà buông thả đến mức độ như này.


Đường Hoài An cố gắng phản bác: “Anh bớt nói năng linh tinh đi!”
“Sao hả, tôi nói không đúng sao? Cô nếu không phải muốn tìm kích thích từ trên người đàn ông thì đến nơi như quán bar để làm cái gì? Nói, nói cho tôi biết.


Cổ tay mảnh khảnh của Đường Hoài An bị Mạc Tư Quân bóp đau, cô cất lực giãy giụa, lại không thể làm gì: “Tôi nói cho anh biết Mạc Tư Quân! Từ đầu đến cuối anh căn bản không có tư cách quản tôi, cuộc hôn nhân này trong lòng anh rõ hơn ai hết, hữu danh vô thực mà thôi! Dáng vẻ giận dữ hiện nay của anh làm cho ai xem chứ?”
Cơ thể của Mạc Tư Quân nặng nề đè lên: “Vậy cô có thể thử xem tôi rốt cuộc có quản được cô hay không!”
Đường Hoài An chán tranh cãi kiểu này, không biết sức lực từ đâu ra, cô đẩy Mạc Tư Quân ra, may mà Mạc Tư Quân không có quấn lấy nữa.

Đường Hoài An sau khi tắm rửa cơ thể mệt mỏi và đầy mùi rượu thì ngã ra giường rồi ngủ thiếp đi.


Đêm đó, có lẽ là do tác dụng của men rượu, Đường Hoài An ngủ rất say.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Đường Hoài An phát hiện trên người đắp một tấm chăn mỏng, nhưng cô nhớ rõ ràng tối qua sau khi cô tắm xong thì trực tiếp ngã ra ngủ mất, lẽ nào là! Mạc Tư Quân đắp cho cô?
Không, không thể nào, suy nghĩ này rất nhanh bị Đường Hoài An loại bỏ, bởi vì cô rất chắc chắn, Mạc Tư Quân tuyệt đối sẽ không đối xử dịu dàng với cô như vậy, nhất là tối qua hai người còn cãi nhau ác liệt như vậy.

Đường Hoài An xuống lầu thì đụng phải nữ giúp việc đang quét dọn vệ sinh trong phòng khách.

“Chào buổi sáng cô Đường.


Đường Hoài An khẽ gật đầu.

“Tôi qua cô Đường không có uống canh giải rượu, không biết cô ngủ có ngon không?” Nữ giúp việc lịch sự hỏi.

Đường Hoài An cảm thấy rất kỳ lạ, một người hầu như cô ta tại sao đột nhiên quan tâm cô như vậy?
“Ngủ khá ngon, sao vậy?”
Trong nụ cười của nữ giúp việc mang theo một chút nịnh nọt, đáp: “Cũng không có gì, chỉ là tối qua sau khi lên lầu, cậu chủ kêu chúng tôi nấu canh giải rượu, là cậu chủ bê lên cho cô, nhưng cô hình như ngủ rồi, cho nên không có đụng một chút canh.


Trái tim của Đường Hoài An nảy lên, Mạc Tư Quân đích thân bê canh giải rượu cho cô? Anh tại sao đột nhiên quan tâm cô như vậy?
Còn chưa đợi Đường Hoài An nghĩ thông, nữ giúp việc lại nói: “Thật ra tôi cảm thấy cậu chủ hình như vẫn khá quan tâm đến cô.


Đường Hoài An cảm thấy rất khác thường, cô gả vào nhà họ Mạc hơn hai năm, bên cạnh không có một người giúp việc nào nói nhiều như vậy với cô, bởi vì đều bị Mạc Tư Quân hạ lệnh không được có bất kỳ giao lưu gì với cô, cũng không cho gọi là bà Mạc, cho nên cô luôn là ‘cô Đường’.

Nhưng hôm nay người giúp việc này lại đột nhiên quan tâm đến cô, Đường Hoài An nghĩ thế nào cũng cảm thấy là vì trước đây thái độ của Mạc Tư Quân đối với cô đều lạnh băng băng, nhưng tối qua! anh vậy mà biết đưa canh giải rượu cho cô.

Chắc ở trong mắt những người giúp việc này là thấy cô đột nhiên được sủng, nữ chủ nhân chịu sủng, bọn họ tự nhiên phải tới lấy lòng.

Nhưng Đường Hoài An không có hứng thú suy nghĩ những cái lòng vòng trong này, trọng điểm của cô luôn đặt vào chuyện Mạc Tư Quân đích thân đưa canh giải rượu cho cô.

Thật ra nói thật, ngoài mặt Đường Hoài An tuy không lộ vẻ sửng sốt, nhưng trong lòng thật ra có cảm giác được sủng mà đâm ra lo sợ.


Dù sao, nhiều năm như vậy, Mạc Tư Quân đều chưa từng chủ động quan tâm cô.

Đường Hoài An lạnh lùng nhìn nữ giúp việc: “Thật ra cô không cần thiết phải như vậy, trước đây có thái độ gì đối với tôi thì sau này cứ có thái độ đó đi.


Thái độ của Đường Hoài An lạnh nhạt như vậy, thật ra là có nguyên nhân, nếu như cô không có nhớ nhầm, nữ giúp việc hiện nay đứng ở trước mặt cô vào lúc cô vừa gả vào nhà họ Mạc chính là một người xem thường cô nhất trong số những người giúp việc.

Cô đương nhiên sẽ không ăn miếng trả miệng, nhưng sự tôn kính theo kiểu gió chiều nào xoay chiều đó như vậy, Đường Hoài An một chút cũng không thèm.

Mặt của nữ giúp việc đỏ trắng từng trận, Đường Hoài An không có nhìn cô ta nữa, trực tiếp đi ra ngoài.

Chiếc xe chạy trên con đường rộng rãi về hướng của công ty, không biết có phải là do thời tiết nóng hay không, Đường Hoài An cảm thấy đầu của cô có hơi choáng váng, trên tay cũng dần dần mất đi sức lực.

Cô tưởng rằng là do men rượu trong người chưa có hoàn toàn tan đi, cho nên dùng sức lắc đầu, muốn cố gắng khiến mình tỉnh táo hơn, nhưng một lúc sau, cảm giác choáng váng kịch liệt lần nữa ập tới, loại cảm giác đó giống hệt với loạt cảm giác ngất xỉu ở trong phòng họp vào lần trước.

Trong lòng Đường Hoài An bắt đầu hoảng, ý thức được cái gì đó, cô từ trong túi rút điện thoại ra muốn ấn gọi cho bệnh viện, nhưng ý thức càng lúc càng mơ hồ, dựa vào chút sức lực cuối cùng, cô đạp chân phanh.

Trước khi một chút ý thức cuối cùng biến mất, trong tai của Đường Hoài An tràn ngập tiếng còi xe ô tô đằng sau!
Khi Đường Hoài An tỉnh lại từ trong bệnh viện thì đã là hai ngày sau, cô đã hôn mê tròn 48 tiếng.

Khoảnh khắc mở mắt ra, Đường Hoài An cảm thấy dường như lại quay về lần hôn mê trước, chỉ là lần này cô rõ ràng cảm nhận được, mức độ nghiêm trọng của sự việc chắc là khác nhau, chỉ là trong phòng bệnh vẫn không có một ai.


Trên mu bàn tay trái truyền đến một cảm giác hơi đau nhói, Đường Hoài An cúi đầu nhìn, bên trên chọc kim.

Đường Hoài An muốn đi tìm bác sĩ hỏi xem tình trạng cụ thể của cô, cô khoác áo khoác đi về phía cửa, khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cửa lại đột ngột mở ra.

Người đi vào là bác sĩ chữa trị chính của Đường Hoài An, bác sĩ Lục, anh ta năm ngoái vừa đi du học trở về, tuy tuổi tác còn trẻ, nhưng ở trong giới y học đã có tiếng tăm và thành tích rất cao.

Tối lần trước gặp mặt với Triều Thế Minh, Mạc Tư Quân đập vỡ điện thoại của Đường Hoài An, lúc đó điện thoại của Phó Tùng Lâm bị cưỡng ép cúp máy, sau hôm đó, Đường Hoài An đã đi gặp Phó Tùng Lâm, giải thích chuyện của lúc đó.

Phó Tùng Lâm biết Đường Hoài An bị bệnh thì trực tiếp đưa phương thức liên lạc của vị bác sĩ Lục này cho cô, do có một tầng quan hệ này của Phó Tùng Lâm, Đường Hoài An và bác sĩ Lục này cũng xem như nói chuyện khá dễ dàng.

Bác sĩ Lục nhìn thấy Đường Hoài An, lập tức sững người: “Cô Đường, cô tỉnh rồi sao? Cảm thấy như thế nào rồi?”
Đường Hoài An mỉm cười rồi gật đầu, nhưng sắc mặt lại trắng bệch: “Cảm thấy đầu còn hơi choáng, những chỗ khác hình như không có gì đáng ngại rồi.


Miệng của bác sĩ Lục hơi há ra, giống như có lời gì muốn nói, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, Đường Hoài An cảm thấy bác sĩ Lục hôm nay hình như có chút không đúng.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.