Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 291


Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần – Chương 291


CHƯƠNG 291
Đột nhiên nghe thấy cái tên quen thuộc, Đường Hoài An sửng sốt một chút.

Cô giương đôi mắt nai trong veo có chút nghiêm túc nhìn Mạc Tư Quân, trong đôi mắt là sự thẳng thắn, đôi mắt Đường Hoài An khẽ hé mở, trong mắt chỉ có sự mê mang: “Anh đang nói cái gì… có liên quan gì với Triều Thế Minh?”
Mạc Tư Quân cười lạnh: “Với trạng thái hiện tại của cô, chắc là cô còn không biết bây giờ mình đang nói cái gì?”
Đường Hoài An đột nhiên liếc mắt nhìn Mạc Tư Quân, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh thoáng hiện ra nét phiền muộn, bây giờ cả người cô đều rất khó chịu, toàn thân trên dưới giống như có một ngọn lửa đang đốt cháy.

Đường Hoài An không muốn trả lời câu hỏi của Mạc Tư Quân, bởi vì bây giờ cô căn bản không có sức lực để mở miệng nói chuyện, chỉ là Mạc Tư Quân không có ý định muốn kéo cô ra từ trong bồn tắm, cho nên cô cũng yên tĩnh.


Mạc Tư Quân nhìn Đường Hoài An ngồi bệt xuống trong bồn tắm, chiếc áo sơ mi trắng ở trên người cô đã bị nước thấm ướt, dán chặt ở trên người, bộ phận không được ngâm ở trong nước hiện ra đường nét có lồi có lõm.

Thật ra thì dung mạo của Đường Hoài An rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo nhỏ nhắn, khí chất tao nhã.

Cho dù bây giờ cả người cô đang chìm trong bồn tắm, trông khá là chật vật, nhưng mà vẫn không thể che đi sự xinh đẹp của cô, trong sự lạnh lùng quyến rũ còn có một nét phong tình động lòng người.

Có lẽ là không có một người đàn ông nào có thể ngăn cản được cảnh tượng làm cho huyết mạch sôi trào.

Mạc Tư Quân hơi híp mắt lại, ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên mặt Đường Hoài An, đột nhiên trong lòng lại thoáng qua vẻ tức giận, bởi vì anh nhớ tới lúc nãy Triều Thế Minh cũng đã nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Hoài An.

Người phụ nữ trước mắt, lúc còn nhỏ cứ thích lẽo đẽo đi theo sau lưng mình, cho đến bây giờ anh vẫn không cẩn thận dùng thời gian quan sát cô, cho nên lúc này, Đường Hoài An trước mắt mình chính là người mà từ trước đến nay anh chưa nhìn kỹ.

Đột nhiên, sắc mặt của Mạc Tư Quân trầm xuống, bởi vì khi tỉnh táo lại, anh đã nhận ra thân thể của mình đang phát ra vài cảnh báo nho nhỏ.

Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy nửa người dưới của đàn ông thật sự là một đồ vật không đáng tin cậy.


Tối nay, anh lại bị bị người phụ nữ này mê hoặc.

Không biết là bắt đầu từ lúc nào, Mạc Tư Quân đã phát hiện thái độ của anh đối với Đường Hoài An từ từ thay đổi, nhưng mà trong lòng của anh lại không chịu thừa nhận, không muốn thừa nhận lập trường mà mình vẫn kiên trì từ trước đến nay đột nhiên xảy ra thay đổi.

Cho nên, anh đành phải cố gắng đối xử với Đường Hoài An thật lạnh lùng, dùng cái này để khuyên ngăn mình, để làm tê liệt mình, người phụ nữ trước mắt đã làm những chuyện đó, căn bản không đáng nhận được một tia đồng tình từ anh.

Nhưng mà lúc này, Mạc Tư Quân nhìn người phụ nữ vừa phức tạp lại vừa đơn giản trước mắt, rõ ràng anh cảm nhận được hành vi của mình đã không nghe theo sự khống chế của bản thân.

Ma xui quỷ khiến, anh ngồi xổm người xuống ôm lấy Đường Hoài An, nước rơi đầy đất, phát ra tiếng vang ào ào.


Ánh mắt của Đường Hoài An nửa mở nhìn anh, bởi vì tác dụng của thuốc đã hoàn toàn phát tác, cô cũng không còn vùng vẫy kịch liệt giống như lúc nãy, chỉ có thể để mặc cho Mạc Tư Quân ôm mình.

Cuối cùng, Đường Hoài An khó khăn mở miệng nói: “Anh… anh cút ngay cho tôi…”
Cô vừa mới mở miệng, bản thân mình cũng cảm thấy giật mình, giọng nói của cô có hơi yếu đuối, hơi thở thơm ngát, khí tức ấm áp thổi qua chóp mũi của Mạc Tư Quân.

Nghe thấy Đường Hoài An cũng dám nói chữ “cút” với mình, trong lòng Mạc Tư Quân lại nổi giận.

Anh rời khỏi đôi môi cô, trong đôi mắt là một sự lạnh lùng: “Rốt cuộc là cô có lá gan gì mà dám kêu tôi cút?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.