Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 250


Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần – Chương 250


CHƯƠNG 250
Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng: “Cô cũng không chịu soi gương xem sắc mặt tái nhợt bây giờ của cô đi, nếu như tôi nói cho cô biết tình hình thực tế ở trong điện thoại, nếu như cô nhất thời không khống chế được cảm xúc mà làm ra chuyện gì thì sao đây hả? Đến lúc đó, chẳng lẽ tôi còn phải phụ trách với cô nữa à?”
Đường Hoài An run sợ, cô nói: “Nhưng mà bây giờ anh đã nói cho tôi biết rồi…”
Mạc Tư Quân im lặng, lườm cô, trong giọng nói còn mang theo vẻ không kiên nhẫn nhàn nhạt: “Tôi không có thời gian thảo luận những vấn đề không có ý nghĩa với cô.


Nói xong liền đi ra cửa, mới vừa đi được mấy bước, Đường Hoài An lại nhìn thấy anh dừng chân, Mạc Tư Quân lấy một hòm thuốc từ trong một cái tủ gỗ có chất liệu tốt, lấy ra mấy thứ gì đó từ trong hòm thuốc.

Quay đầu nhìn về phía Đường Hoài An, tiện tay ném vài thứ về phía cô, cô bất ngờ vội vàng đưa tay nhận lấy.

Cúi đầu xuống nhìn, là một bình nước muối sinh lý cùng với thuốc đỏ, còn có một hộp bông gòn.

Giọng nói không mang theo cảm xúc của người đàn ông vang lên ở phía trước: “Xử lý miệng vết thương của mình đi, tôi thấy không thoải mái.

Nói xong câu đó, Mạc Tư Quân nhìn Đường Hoài An, dường như là còn lời nào đó muốn nói, nhưng mà chung quy vẫn không mở miệng, trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Trong lòng Đường Hoài An có chút mất mát, lúc đầu cô cho là Mạc Tư Quân lấy những loại thuốc khử trùng này là vì lo lắng cho vết thương của cô, nhưng mà hóa ra chỉ là bởi vì anh nhìn thấy gương mặt của cô như vậy thì sẽ không thoải mái.

Đường Hoài An ngồi ở trên ghế sa lông thoa thuốc đỏ lên trên vết thương của cô, nhưng mà vẫn không tiện cho lắm, đang chuẩn bị nghĩ biện pháp, cây ngoáy tai ở trong tay đột nhiên bị lấy mất, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, người đứng trước mặt cô lại là Mạc Tư Quân.

Đường Hoài An há to miệng.

Giọng nói lạnh lùng của Mạc Tư Quân vang lên trên đỉnh đầu: “Cô ngu ngốc như vậy hả? Ngay cả thoa thuốc cũng không biết?”
Đường Hoài An nghẹn họng nói không nên lời, chỉ là im lặng nhìn người trước mặt.

Mạc Tư Quân ngồi xuống ghế sa lông ở bên cạnh Đường Hoài An, giơ tay lên nhẹ nhàng lau sạch vết thương trên gò má của Đường Hoài An, nhìn gương mặt của Mạc Tư Quân chậm rãi đến gần, trong nháy mắt trái tim của Đường Hoài An gần như ngừng đập.

Trong ánh mắt của Mạc Tư Quân nhìn cô vẫn không có cảm xúc gì, nhưng mà Đường Hoài An có thể nhìn thấy được chút chăm chú… từ trong ánh mắt đó.


Hai người cứ duy trì tư thế như vậy mà không nhúc nhích, Mạc Tư Quân dùng tay trái nhẹ nhàng nắm cằm của Đường Hoài An để cố định động tác của cô, tay phải nhẹ nhàng thoa.

Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên một cơn gió, rèm cửa sổ màu trắng chậm rãi bay phấp phới, nơi mềm mại nhất ở trong lòng của Đường Hoài An giống như là bị đâm một cái.

Trong khoảnh khắc này, cô thậm chí hoảng hốt cho là có lẽ Mạc Tư Quân đã yêu cô.

Nhưng mà cảm giác đau đớn sau đó lại làm Đường Hoài An như tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

Mạc Tư Quân nhìn thấy Đường Hoài An ngây ngốc nhìn mình, thế là bàn tay đang thoa thuốc bỗng nhiên tăng thêm một phần lực đạo, Đường Hoài An đau kêu thành tiếng.

Mạc Tư Quân nhìn cô, trêu đùa nói: “Sao vậy, cô cũng biết đau nữa hả?”
Đường Hoài An lặng nhìn anh.

“Chẳng lẽ Đường Hạo Phong không biết tình cảnh đáng thương hiện tại của cô hả, thế mà lại chạy đến tìm cô để vay tiền.


Đường Hoài An bất ngờ, không biết tại sao Mạc Tư Quân đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.