Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 243


Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần – Chương 243


CHƯƠNG 243
Trong lòng Đường Hoài An dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời, cô không ngờ tới Hứa Cát Anh lại biết chuyện tối ngày hôm qua mình đi gặp Đàm Tông Minh cùng với Mạc Tư Quân, cô ném một ánh mắt lạnh lùng với Hứa Cát Anh, không tiếp tục nhiều lời.

Đột nhiên nhớ tới cuộc thi thiết kế áo cưới đã sắp được diễn ra, Đường Hoài An quay đầu lại hỏi: “Chuyện cuộc thi thiết kế áo cưới đã tiến hành đến đâu rồi?”
Hứa Cát Anh cười nhạo một tiếng rồi trả lời: “Đường Hoài An, bây giờ cô đã không phải là tổng giám thiết kế Mạc thị nữa, đây là công việc của tôi, không cần phải cô quan tâm nhỉ?”
Sắc mặt của Đường Hoài An thay đổi, cười lạnh một tiếng, phản bác lại: “Tổng giám Hứa, hình như là cô cô đã hiểu sai vị trí của mình rồi đó? Không sai, đúng là bây giờ tôi không phải là tổng giám thiết kế, nhưng mà cô đừng có quên…”
Giọng nói của cô đột nhiên lại tăng cao: “Hiện tại tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị do chính Mạc Tư Quân bổ nhiệm, huống hồ chi chức vụ của cô còn nằm dưới tôi, cô có lá gan gì mà dám làm cho có với tôi như thế.

Tôi hỏi cô một câu liên quan đến tiến trình cuộc thi thiết kế váy cưới, chẳng lẽ là không nên à!”
Đường Hoài An rất hiếm khi nổi giận như thế này ở trước mặt của mọi người, cộng thêm giọng nói có hơi lớn, cho nên lực chú ý của những người xung quanh đều bị kéo tới, mọi người đồng loạt vây xem ở bên cạnh.

Mặc dù trong lòng của Hứa Cát Anh biết rõ chức vụ hiện tại của Đường Hoài An, nhưng mà nhìn thấy nhiều người bắt đầu xúm lại đây xem trò cười, trong lòng liền cảm thấy mình bị mất mặt, trong lúc nhất thời có một ẩn ý nham hiểm đột nhiên trào dâng ở trong lòng.


Khóe miệng của cô ta nở một nụ cười trào phúng: “A, còn biết mình là phó tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị? Nhưng mà cô mở to mắt mà nhìn xem, trên tay của cô thật sự có quyền lực gì à, bây giờ cô ở công ty có thể làm gì, hay là không thể làm gì, tôi tin tưởng chắc là trong lòng cô cũng biết rõ mà nhỉ?”
Ý trào phúng trong lời nói của Hứa Cát Anh không rõ ràng cho lắm, đám đông ở bên cạnh liền bắt đầu chế giễu, bình luận, trong lòng của Đường Hoài An dâng lên một cơn bão.

Thật ra thì những người ở đây đều biết Hứa Cát Anh nói sự thật, chỉ là bình thường e ngại thân phận của Đường Hoài An, cho nên không có ai dám nhắc tới chuyện này ở công ty.

“Mạc Tư Quân cho tôi quyền lực như thế nào đó chính là chuyện của anh ta, cô không có bất cứ tư cách gì mà hỏi vấn đề này.

Tôi đã được anh ấy thăng chức lên làm phó tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, vậy thì tôi cũng có thể hỏi những chuyện mà tôi nên hỏi.


Đường Hoài An nói một phen hùng hồn, đầy lý lẽ, tất cả mọi người đều không ngờ tới là ngày hôm nay cô lại nổi giận như thế, thế là lúc này mọi người hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả nhiệt độ trong không khí dường như cũng giảm xuống một chút.


Đường Hoài An lạnh lùng quét mắt nhìn đám người, quay người lại đi vào trong phòng làm việc của mình, cô ngồi ở trên ghế làm việc, cảm thấy trong lòng hỗn loạn.

Bây giờ cô chỉ muốn lập tức tìm được Mạc Tư Quân, hỏi rõ ràng những chuyện này là như thế nào.

Nếu không, cô sẽ cảm thấy mình có làm như thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.

Đường Hoài An lấy điện thoại di động từ trong túi xách, quả quyết bấm gọi cho Mạc Tư Quân, vang lên ba tiếng, đối phương đã nghe máy.

“A lô.


Đường Hoài An đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Chuyện gì?”
Những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây giống như là thước phim chiếu ở trong đầu của Đường Hoài An, cảm xúc của cô đột nhiên trở nên kích động, thế là giọng điệu của cô bắt đầu có hơi không khách khí: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh, bây giờ anh lập tức xuất hiện trước mặt tôi ngay!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.