Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần – Chương 238
CHƯƠNG 238
Đường Hoài An hết sức khống chế mới không để cho giọng nói của mình xen lẫn một tin nghẹn ngào.
Cô nghe thấy Mạc Tư Quân ở đầu dây bên kia điện thoại cười lạnh một tiếng: “Có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ, tôi chỉ kêu cô nói chuyện phiếm với Đàm tổng mà thôi.
”
Đường Hoài An cảm thấy lồng ngực của mình đè nén đến nỗi muốn nổ tung: “Nói chuyện phiếm hả, thật sự chỉ nói chuyện phiếm thôi hả? Mạc Tư Quân, đừng có nói với tôi là anh không biết Đàm Tông Minh là một người như thế nào!”
Hình như là Mạc Tư Quân đang lái xe, Đường Hoài An nghe thấy âm thanh bóp kèn: “Bây giờ anh đang ở trên xe, anh lập tức đến đây đi!”
Giọng nói của Mạc Tư Quân trong điện thoại lạnh như là vụn băng: “Đường Hoài An, tôi cho cô biết, mặc kệ tôi có biết ông ta là người như thế nào hay không, đi gặp khách hàng với tôi, điều kiện này cô đã đồng ý với tôi, hơn nữa…”
Nói đến đây, Mạc Tư Quân hơi dừng lại một chút: “Tổng giám Hứa mới gọi điện thoại cho tôi, hôm nay cô ta đang tăng ca, nói là trong công ty tạm thời xảy ra chút chuyện cần tôi bây giờ lập tức đến đó xử lý một chút, tôi không có thời gian nói chuyện với cô.
”
Mạc Tư Quân nói xong câu đó, cũng không đợi Đường Hoài An trả lời, anh liền trực tiếp cúp điện thoại.
Rốt cuộc, nỗi lo của Đường Hoài An đã hoàn toàn bị rơi xuống, rơi vào nơi sâu nhất trong vách núi, vỡ nát thành bột mịn.
Cô đứng yên tại chỗ nắm chặt cái điện thoại, giống như là bị một chậu nước lạnh dội lên đầu, ngay cả tóc cũng lạnh buốt.
Lúc nãy… Mạc Tư Quân nhắc tới tên Hứa Cát Anh, tại sao tại sao lại là người phụ nữ này?
Từ giọng điệu và thái độ của Mạc Tư Quân trong điện thoại, Đường Hoài An đã phân biệt những lời lúc nãy của Đàm Tông Minh không phải là đang gạt cô, chuyện tối nay, bao gồm sau khi Mạc Tư Quân đi ra khỏi phòng bao này sẽ xảy ra chuyện gì, Mạc Tư Quân đều biết hết.
Nhưng mà cho dù vậy, anh vẫn không hề lưu tình mà dâng mình tới trước mặt của Đàm Tông Minh.
Suy nghĩ của Đường Hoài An bị âm thanh của người đàn ông đánh gãy.
“Ồ, sao rồi? Bây giờ cô nên tin tưởng lời nói của tôi rồi chứ, cô Đường?”
Đường Hoài An đang muốn trả lời, lại thoáng nhìn thấy Đàm Tông Minh đột nhiên lao về phía mình, cô vội vàng né tránh, nhưng mà cánh tay vẫn bị ông ta kéo lại, Đường Hoài An hốt hoảng kêu lên: “Ông buông tôi ra!”
Trong giọng nói của Đàm Tông Minh chứa đựng sự mất kiên nhẫn: “Bây giờ biết rồi đúng không, cô bị Mạc Tư Quân đặc biệt đưa đến đây.
Lúc đầu tôi đã định là tới khi cậu ta đi thì tôi sẽ làm chuyện chính với cô, kết quả tối nay cô còn quậy với ông đây một trận, lãng phí thời gian của tôi, xem xem ông đây có xử lý cô hay không.
”
Trong lòng của Đường Hoài An vô cùng hốt hoảng, giống như là một người đang cầu xin sự sống trên đảo hoang, tứ cố vô thân.
Cô nhịn không được nữa rồi, trong nháy mắt nước mắt như đê vỡ.
Đường Hoài An bị Đàm Tông Minh kéo đến ghế sa lông, trên đường đi giày cao gót của cô bị rơi mất, thân thể nặng nề ngã sấp xuống trên ghế sa lông mềm mại.
Tối nay Đường Hoài An mặc một chiếc váy dài, bản thân đã có điểm bất tiện, bây giờ cô đang nắm chặt cái váy rồi dùng chân đá Đàm Tông Minh.
Nhưng mà dù sao thì đối phương cũng là một người đàn ông, sức lực của Đường Hoài An không lớn bằng ông ta, dần dần thua trận.
Sau đó, thân thể mập mạp của Đàm Tông Minh đè lên, Đường Hoài An cảm thấy mình sắp thở không nổi, cần cổ trắng như tuyết của cô bị đôi môi buồn nôn của Đàm Tông Minh xâm chiếm, cô thậm chí có thể cảm nhận được phía trên còn có nước bọt khiến người khác buồn nôn của người đàn ông để lại.
“Cút đi, thả tôi ra!” Đường Hoài An hét khàn cả giọng.