Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 587: Quá xúc động


Đọc truyện Tổng Giám Đốc Siêu Cấp – Chương 587: Quá xúc động

– Khả Nhi, đi ngủ thôi, mai còn có tiết đấy, đừng thức khuya quá.

– Ừ. Một lát nữa tớ ngủ, sắp xong rồi.

– Đi làm thêm cũng tốt, nhưng mà đừng để ảnh hưởng tới việc học nó, năm nay năm cuối rồi đó.

– Tớ biết mà. Hì hì.

Thảo thấy Khả Nhi vẫn chăm chú tô tô, vẽ vẽ thì thở dài lắc đầu, suốt mấy tuần nay không biết cậu ta tìm được việc gì mà tối nào cũng thức khuya dậy sớm, hết đọc sách thì lại kẻ vẽ, bọn họ là học kinh tế, thương mại, chứ có phải học chuyên ngành đồ họa, thiết kế đâu chứ?

Là bạn chung phòng gần 4 năm nay, cô cũng khuyên bảo Khả Nhi nên tập trung học cho tốt nhưng cô gái này nhìn vậy mà thật cứng đầu. Tuy vậy, cô bạn học này vẫn có thể thi qua môn với điểm số khá cao, chẳng biết trong não cô ấy chứa những thứ gì nữa.

Thảo đi tới khép chặt lại cửa sổ phòng cho đỡ gió. Mùa thu là thế, sáng còn có chút nắng âm mặt trời, nhưng tối cũng đã bắt đầu có sương lạnh rồi. Hôm nay bên ngoài gió có chút lớn, đứa ngốc này ngồi làm việc tập trung quá chẳng để ý gì cả. Cô đặt cốc sữa mình vừa pha rồi thở dài nói:

– Này, đói bụng thì uống đi, đang ấm đấy.

Khả Nhi xúc động ngẩng lên định nói lời từ chối, thì Thảo quay người rời đi:

– Nhìn mày như con cá mắm, tao phát ghét à. Tao đủ mập rồi, sữa còn nhiều không uống lại hỏng. Uống đi, tao đi ngủ đây, nhớ uống luôn, đừng để nguội. Ài, mai này nếu có thành công nhớ ơn tao đấy.

Linh Khả Nhi dở khóc dở cười, cô “ừ” một tiếng rồi tiếp tục vẽ, tay thi thoảng với cốc sữa uống. Thảo và cô là bạn thân từ hồi học cấp 3, hai đứa đều biết hoàn cảnh của nhau, nhà Thảo cũng chẳng khá giả gì, nhưng được cái cha mẹ đều có công việc ổn định.

Cô vẫn hay giúp đỡ Khả Nhi những lúc khó khăn nhất. Giữa hai người đã không cần phải lúc nào cũng nói lời cảm ơn, Thảo là vậy, tính cách cô rất thẳng thắn nhưng không thiếu đi sự tinh tế của một người con gái.

Bản vẽ hoàn tất thì cũng là lúc cốc sữa đã hết, cô đừng dậy khẽ vươn vai cho đỡ mỏi, rồi mỉm cười hài lòng. Cô đã có những ý tưởng tốt nhất cho bản hợp đồng đầu tiên rồi. Mai học xong cùng anh Đinh Mạnh đi tới xưởng gỗ là khách quen để mua sắm nội thất và mua sơn.

Cửa hàng đồ gỗ này nằm trong một con hẻm nhỏ, nhưng bên trong khuôn viên lại khá rộng rãi, vừa bước vào đã thấy ngay không ít bộ bàn ghế được điêu khắc, mài dũa tỉ mỉ, sáng loáng, và rất thẩm mĩ.

– Chào ông chủ Điền. Hôm nay tôi tới mang theo một đơn hàng xịn đây.

Ông chủ Điền đương nhiên là quản lý ở đây, lão chỉ có một đứa con trai nên quy mô làm ăn cũng không quá lớn, thực ra cũng vì tính chất nghề thủ công gia truyền nên không muốn truyền cho người ngoài, đồ đạc đều do hai ông bà và vợ chồng đứa con độc đinh này làm.

Họ chủ yếu nhận hàng khách quen, Đinh Mạnh cũng vì một lần tình cờ được bạn giới thiệu mới biết nơi đây. Sau khi hợp tác một vài lần, hắn liền chọn chỗ này nếu như khách hàng có nhu cầu mua sắm bàn ghế và các đồ chế tác từ gỗ.

Ở đây có chút ngược đời là nếu bạn mang theo bản vẽ hoặc ít nhất là mô tả được càng rõ yêu cầu của sản phẩm thì giá cả lại càng rẻ. Không như các chỗ khác, nếu được đặt hàng theo ý muốn của người mua thì lại đắt hơn vài lần.

Đinh Mạnh giới thiệu Khả Nhi cho lão Điền sau đó liền lấy ra bản vẽ hắn chuẩn bị vào tối qua.


Linh Khả Nhi ngó ngó qua thì vô cùng ngạc nhiên.

Lão Điền nhìn bản vẽ rồi liên tục gật đầu, tay vuốt chòm râu đã chuyển sang màu trắng cước, ông ta nói:

– Bản vẽ rất chi tiết, lần này cậu lại đưa tới cho tôi một bộ bàn ghế rất đẹp. Tốt, giá 30 triệu, tôi chỉ lấy giá gốc thôi đấy.

Đinh Mạnh cười:

– Được, bản vẽ này là của ông. Khi nào tôi có thể nghiệm thu sản phẩm?

Lão đắn đo tính toán một chút và giơ 2 ngón tay:

– Nhanh nhất 2 tuần, chậm là 3 tuần.

– Được. Vậy nhờ lão giúp đỡ. À đây, còn có một số đồ thủ công khác nữa, lão xem.

Nói rồi hắn lấy thêm ra mấy mẫu đèn chùm bằng gỗ.

Lão Điền mắt lập tức sáng lên khi nhìn thấy đồ tốt, ông vội giữ chặt tờ thiết kế như sợ nó bay mất vậy, sau đó lão mới ngẩng lên hỏi:

– Cần bao nhiêu chiếc?

– 4 chùm lớn các loại này, 4 chùm nhỏ này nữa. Chẳng phải bên dưới tôi đã ghi số lượng rồi sao?

– Ồ. Đã thấy. Tốt, 8 mẫu này giá mỗi chiếc 600 ngàn, tổng cộng cả bàn ghế và đèn sẽ giao sau 1 tháng. Thế nào?

– Được. Không thành vấn đề.

Linh Khả Nhi rất ngạc nhiên về các bản vẽ của Đinh Mạnh, nó nhìn vừa đủ đơn giản nhưng lại rất tinh tế, nhã nhặn, phù hợp với ngành nghề của cặp vợ chồng khách hàng đều là giáo viên dạy học, quan trọng nhất chính là giả cả rẻ tới bất ngờ. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi, đây là bán bản vẽ cho người ta mà, sau này lão Điền sẽ dựa vào đó mà kiếm được nhiều món hời.

Những tưởng mọi việc đã xong thì Đinh Mạnh chợt thấy Khả Nhi chỉ tay vào đám những mảnh gỗ bỏ đi chất đống ở kia và hỏi:

– Bác Điền, chỗ gỗ này bác có bán không? Cháu muốn mua.

Nhìn những lát gỗ cái to cái nhỏ, đa phần đều là khoanh gỗ tròn cắt bỏ phần thừa, hoặc là các khoanh gỗ nhỏ không đủ kích thước yêu cầu nên bỏ chất thành đống.

Lão Điền cười ha hả:

– Là vụn gỗ bỏ thôi, cháu định lấy sao? Ta cho đấy, chỗ này thực ra cũng chỉ làm củi đun thôi mà, nhà ta còn chất cả kho kia kìa, bỏ đi thì tiếc, mà giữ lại để đun thì chẳng biết tới năm tháng nào mới dùng hết.


– Hì hì. Vậy cảm ơn bác, cháu xin nhé. Nhưng cháu không lấy hết đâu.

Khả Nhi chạy tới đám gỗ rồi bắt đầu cầm lên xem một vài miếng gỗ, thấy đa số đều còn khoanh tròn trịa, vân gỗ khá đẹp, không bị đen hay bị sâu, kích cỡ thì đa dạng, to nhỏ đều có. Cô nói:

– Bác cho người vận chuyển giúp cháu nhé? Cháu sẽ trả tiền công vận chuyển.

Lão Điền gãi đầu không hiểu cô bé này định làm cái gì, nhưng chuyển cho người ta chút đồ cũng không thành vấn đề. Dù sao hôm nay lão cũng có được mấy bản vẽ rất ưng ý.

Ngồi trong chiếc ô tô, Đinh Mạnh chỉnh vô lăng rồi quay sang tò mò hỏi:

– Em lấy đám gỗ bỏ đi đấy làm gì vậy? Nhà cần sửa hay là muốn dùng nó làm đồ handmade?

Linh Khả Nhi cười tươi rói:

– Anh nghe về phương pháp làm sàn nhà bằng các vật liệu đơn giản rồi trải một lớp nhựa công nghiệp Polyurethane sẽ được tráng trên bề mặt để làm cho sàn thêm nhẵn mịn chưa?

– Ồ. Ra là cái này. Rất tốt. Vậy mà anh không nghĩ ra. Vấn đề lát sàn cũng làm anh khá đau đầu. Gạch lát rẻ cũng hơn 150-180 ngàn một viên 0,6×0,6m, tốn gần 35 triệu. Anh định chuyển sang làm sàn nhựa giả gỗ, giá 1 mét vuông là 150 ngàn, 80 mét, khấu hao những chỗ khó lát thì phải tốn gần 13 triệu. Còn làm như em, gỗ thì xin được, chỉ mất tiền mua nhựa Polyurethane thôi, giá thành chắc chỉ tốn khoảng 5 triệu nhỉ?

– Vâng. Chắc khoảng 5 triệu 800 tới 6 triệu 500 ngàn là đủ cho nhà 80m2 ạ.

– Tốt lắm. Rất có sáng tạo.

– Cảm ơn anh. Bản vẽ của anh cũng rất đẹp.

– Rồi sau này em cũng có thể làm tốt hơn thế.

Những mảnh gỗ được bảo quản tạm thời trong kho của công ty Nhã Nam, bọn họ tiếp tục đi chọn

sơn. Sơn giờ khá đa dạng, giá cả cũng phải chăng. Tuy vậy sắm sửa xong cũng tốn hơn 20 triệu.

Hôm sau, số tiền còn lại họ mua thêm bóng đèn, chậu hoa và cây cảnh nhỏ,… Rồi bắt đầu gọi người tới tiến hành tháo dỡ đồ đạc, đục sàn…

Hai vợ chồng trẻ đành phải ở tạm ở nhà bạn, điều này đương nhiên là không tránh được. Trước đó, họ cũng mang theo các đồ đạc quan trọng mà bỏ đi những đồ cũ nát rồi.

Suốt hai tuần, mua sắm, tháo tung nhà ra, họ lại tốn thêm gần 2 tuần để sửa sang, thiết kế lại căn phòng. Mọi việc rất mệt mỏi nhưng Khả Nhi làm việc rất nhiệt tình, cô dường như có nguồn năng lượng vô biên vô tận vậy. Nếu không phải Đinh Mạnh bắt cô chỉ được làm những việc nhỏ nhặt như sắp xếp đồ đạc, lắp ráp bóng đèn điện,… thì cô sẽ làm hết việc của nhóm thi công mất.


Nói là nhóm nhưng thực ra bọn họ cũng chỉ thuê 2 người, công việc cũng không nặng nhọc lắm so với đi làm công trình lớn, đây chỉ là một căn hộ nhỏ thôi. Nhiệm vụ chính chỉ là quét vôi ve, tháo, lắp, di chuyển đồ đạc, nặng nhất chắc là đục đẽo, chát xi lại một vài chỗ.

Tới ngày nghiệm thu kết quả, hai vợ chồng trẻ hồi hộp đừng trước cửa nhà, bên ngoài cánh cửa cũng được quét lớp sơn gỗ mới, cánh cửa sắt bên ngoài cũng được đánh sạch rỉ sét và quét sơn chống rỉ.

– Trường Giang, anh mở cửa đi.

Đinh Mạnh mỉm cười đứng sang bên nhường giây phút này cho vợ chồng họ.

Trường Giang nuốt ngụm nước bọt rồi run run cùng vợ đẩy cánh cửa ra. Bọn họ đã tốn 100 triệu để sửa sang, nếu không được như ý thì coi như số tiền tích cóp gần chục năm trời đều tan thành mây khói. Nhưng họ cũng biết số tiền này mà đề sửa nhà đã hết chứ nói gì tới thay đổi đồ đạc. Họ không hi vọng nhiều lắm.

Cánh cửa mở ra, hai vợ chồng chết lặng, mắt mở trừng trừng rồi lại thi nhau dụi dụi.

– Anh đang nằm mơ sao?

Lê Lan che miệng đang há hốc vì quá ngạc nhiên.

Trường Giang cũng cảm thấy vô cùng sốc. Hắn không nói được câu nào mà cứ như đứa trẻ, chạy khắp nơi, sờ mỗi chỗ một ít để biết mình không nằm mơ.

Đập vào mắt chính là lớp sàn vân gỗ độc đáo, bóng loáng, không vân nào giống vân nào, có to có nhỏ, rất thú vị. Tường được sơn màu xanh nước da trời nhạt, trần là màu trắng, sơn đủ 2 lớp lót và lớp chống ẩm mốc, đảm bảo tô vẽ vào thì lau chùi cũng đơn giản.

Trần nhà là một chiếc đèn chùm lớn bằng gỗ sơn màu hồng cánh sen, thiết kế hình hoa sen, cách cánh hoa xòe ra rất đẹp, khi đèn chiếu vào thì phản chiếu lên trần nhà hình ảnh bóng một đài sen lung linh.

Bàn ghế gỗ ở giữa phòng khách được thiết kế theo kiểu con thuyền, nhìn khá dị nhưng lại khiến người ta yêu thích không thôi.

Tivi màn hình phẳng 50 inch được gắn vào giá trên tường, loa cũng được đặt trên hai “đám mây” trắng chìa ra.

Phòng ngủ hai vợ chồng thì được thiết kế đèn là một cặp thiên sứ có cánh đang chụm tay cầm một chiếc đèn. Tủ gỗ để quần áo, bàn trang điểm, bàn làm việc, giường với đệm và ga giường mới.

Phong sau này cho con thì sơn màu hồng nhạt, trên tường vẽ các hình ảnh ngộ nghĩnh đáng yêu. Chùm đèn ở đây thiết kế là một quả khinh khí cầu sơn đủ màu sắc.

Mỗi phòng còn có một đèn gỗ nhỏ để bàn dùng làm đèn ngủ.

Các thiết bị rỉ sét đều được dùng acid nhẹ đánh sạch, rồi mạ lớp kim loại mới lên chống rỉ.

Cả hai người hết nửa ngày vẫn không tin đây là nhà mình, chạy hết chỗ này tới chỗ kia, rồi sướng quá thành ra ôm nhau khóc một hồi.

Một nam một nữ vẫn đang ngồi trên bộ bàn ghế mới uống trà, thư giãn. Cũng may, cuối cùng đôi vợ chồng cũng hồi phục tâm lý.

Trường Giang đi tới cười ha hả bắt tay Đinh Mạnh:

– Quá tuyệt vời. Đây thực sự là 100 triệu?

Đinh Mạnh mỉm cười:


– Chính xác là 96 triệu 4 trăm 32 ngàn.

– Tốt. Tuyệt vời. Tôi và vợ không có nhiều tiền, nhưng số tiền thừa đấy hai vị cứ giữ, đây là 20 triệu nữa. Các vị làm chúng tôi vô cùng hài lòng. Nhã Nam không ngờ lại tốt thế, tôi và vợ hôm sau tới trường phải giới thiệu cho đồng nghiệp mới được. Bọn họ tới đây xem mà nếu biết có cái giá này chắc chắn sẽ há hốc mồm. Haha.

Để cho hai vợ chồng thoải mái sung sướng, Đinh Mạnh cùng Khả Nhi nói chuyện thêm một lúc rồi xin phép về.

Lên xe, Đinh Mạnh gật đầu:

– Em làm tốt lắm. Cầm lấy đi.

– Ơ. Cái này.

Khả Nhi thấy hắn đưa toàn bộ số tiền hơn 23 triệu tiền công cho mình thì vội lắc đầu phản đối:

– Anh mới là người có công chính mà. Sao em có thể nhận được.

– Anh bảo em cần thì cứ cầm đi. Đây là dự án đầu tiên, em nên được nhận trọn vẹn coi như lấy may mắn vào nghề. Anh còn lương công ty trả nữa. Em chưa là nhân viên chính thức, tháng này làm đâu có lương. Nếu không có những ý tưởng của em thì chắc chắn căn hộ đó không đẹp được như thế. Đừng từ chối nữa. Thời gian tới có thể sẽ bận rộn hơn đấy.

Khả Nhi muốn chối thì bị hắn nhét vào tay sấp tiền. Cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, lúc cầm vẫn có cảm giác không thực tế.

– Em… em…

– Được rồi. Anh đói. Đi đâu ăn thôi. Em hôm nay chủ chi, anh chủ trì. Ổn chứ?

Cô nghẹn ngào, khẽ lau nước mắt gật đầu:

– Vâng.

– À, em cũng cần cảm ơn bạn của anh nữa.

– Ai cơ?

– Dương Tuấn Vũ đó, em không có điện thoại, anh gọi giùm em được chứ? Nhờ cậu ấy mà em tìm được công việc mà mình thích, lại nhiều lần giúp em lúc khó khăn nữa.

– Ồ. Được chứ.

Đinh Mạnh cầm điện thoại lên bấm số. Chỉ có điều đầu dây bên kia báo “Người dùng bận”, gọi mấy lần đều thế.

– Cậu ta chắc đang có việc gì rồi.

– Ồ. Vậy để khi khác em mời cậu ấy vậy.

Linh Khả Nhi cắn môi tiếc nuối, cô cất số tiền cẩn thận vào cặp sách rồi ngẩn ngơ nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra, nó cứ như một giấc mơ vậy.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.