Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 569: Sợ hãi


Đọc truyện Tổng Giám Đốc Siêu Cấp – Chương 569: Sợ hãi

Cuối cùng cũng tới lúc tiến hành mở thạch tìm ngọc, mọi người đều nhanh chóng tập trung lại một chỗ, nơi này là khu chuyên mở thạch, có đầy đủ đồ nghề.

Các khối nguyên thạch của từng người được vận chuyển tới đây, được đánh số và chia thành các khu riêng biệt theo từng cá nhân.

Mọi người nhanh chóng tìm kiếm bóng hình của tên điên để ngự lãm đống đá lớn chồng chất, nhưng khi nhìn sang hắn, thấy vòng của người này chỉ có khoảng hơn chục khối, chính xác là 12 khối, cả đám liên tục dụi mắt, tưởng mình nhìn lầm hoặc nghi ngờ ban tổ chức làm ăn có chút sai sót.

Đúng lúc này chẳng biết có ai hú lên tiếng kinh dị:

– Kha Lạp sao lại mua nhiều thạch thế kia?

Cả đám người quay lại thì thấy Kha Lạp cùng lão quản gia tóc bạc và hai tên người hầu đang đứng trong vòng đá thật lớn, nếu không nhìn kĩ còn không thấy rõ vì đá che khuất bọn họ, hoặc cũng có thể ai đó đang vừa xấu hổ, vừa tức giận không dám thò mặt ra.

Cũng đúng thôi, nếu hôm nay mở ra toàn phế phẩm thì thanh danh hắn xây dựng bao nhiêu năm sẽ tan thành mây khói, còn nỗi nhục hôm nay sẽ lưu danh mãi mãi trong làng đổ thạch. Tiền mất nhiều ít giờ đã không còn quan trọng nữa, cái quan trọng hơn chính là mặt mũi.

Vì sự nổi bật của Dương Tuấn Vũ, nhiều người cũng theo dõi hành động của hắn, kèm với việc phát hiện tên người hầu chuyên đi mua đá của Kha Lạp thì có người lập tức vỗ tay một cái kết luận:

– Hình như cứ khối đá nào chàng trai trẻ kia mua là Kha Lạp tiên sinh lại tới trả giá tranh đoạt. Không ngờ ông ấy chơi lớn vậy, khối đá nào tên điên kia mua cũng muốn đấu. Đây là vì mất một lần đau mãi mãi a, không mua được khối thạch 30 tỷ kia thì âm thầm đi theo tranh đoạt hết các khối khác. Cao thủ, cao thủ a.

Không ít người nghe được lời này thì cũng gật gù xác nhận, và tất nhiên, không có ít người cười thầm và ném ánh mắt thương hại cho Kha Lập vì tên này thật ngu ngốc. Có quỷ mới tin lão mở ra toàn là phỉ thúy.

Dương Tuấn Vũ mặc dù mua chỉ 12 khối nhưng số tiền hắn bỏ ra chỉ kém Kha Lập mua hơn 200 khối, nên hai người này đã mặc định là một người gần cuối, một người cuối cùng mở đá rồi.

Hạ Minh Nguyệt khi được người chỉ dẫn đưa tới khu này thì cũng ngẩn ra, cô nhớ rõ tên này đi mua thật nhiều nha, nhưng chợt cô nhận ra, hình như mình chỉ quẹt thẻ trả tiền mà không để ý là mỗi khối bao nhiêu.

– 267 mà chỉ tốn 40,5 tỷ … cái này … dường như hắn không trả giá cao lắm thì phải …

Hạ Minh Nguyệt chợt nhận ra mình đã ngây ngốc mà không để ý cái này, rồi lại nhìn qua bên Kha Lạp thấy sắc mặt hắn lúc xanh lúc đỏ thì miệng anh đào mở lớn, cô lắp bắp đổ mồ hôi nói:


– Cậu gài bẫy hắn?

Dương Tuấn Vũ nhếch mép khen:

– Thông minh.

Hạ Minh Nguyệt trừng mắt, định nói gì nhưng không nói được, cuối cùng cô thở dài lắc đầu:

– Tên Kha Lạp thông minh một đời lại bị một tên khốn đưa vào tròng, ài, thật bi ai.

– Tôi không có xấu thế, đúng ra cũng không muốn mua nhiều, chỉ vài khối chơi thử, nhưng tên kia sai người cứ nhìn chằm chằm vào tôi, sao tôi lại không nhân tiện, tương kế tựu kế cho hắn một bài học chứ?

– Nhưng cũng không nên gài bẫy nhiều vậy chứ?

– Là hắn lòng tham không đáy, lại có tính thù dai, nếu không như vậy sao hắn lại mua nhiều thạch thế làm gì?

– Cái này …

Hạ Minh Nguyệt không cãi lại được, đúng thế, nếu lão ta không chơi xấu, cố ý muốn Dương Tuấn Vũ không mua thêm được khối thạch nào thì đã không xảy ra tình trạng ngập tràn trong đá như hiện tại rồi. Cái này là gieo gió gặp bão, để xem chỗ đá kia sẽ mở ra được cái gì.

Niềm thương cảm cũng chỉ thoáng qua nhanh hơn cả một cơn gió, thay vào đó là tâm trạng háo hức, vui vẻ trên nỗi đau của người khác, Hạ Minh Nguyệt híp mắt cười xinh đẹp.

Mấy người mở thạch đều là dân chuyên nghiệp của Hồng Kinh Hội, trong đó có một người làm việc rất có ý tứ, cắt nhát nào mượt phát đó, mọi người nhìn hắn cắt thì gật gù khen ngợi, ngay cả Dương Tuấn Vũ cũng cảm thấy người thanh niên này có tài.

Thứ tự mở thạch được Vương Lãnh yêu cầu mở từ người mua ít tới người mua nhiều, nếu mua số thạch bằng nhau thì người nào mua nhiều tiền hơn thì sẽ là người mở sau. Điều này khiến cuộc vui được đẩy lên cao trào nhất. Hồng Kinh Hội thật biết làm cho người ta hồi hộp phấn khích.

Chỉ có điều, vì Dương Tuấn Vũ đã sờ gần hết các khối đá có năng lượng cao và thu vào tay, thì những khối còn lại chỉ còn mức năng lượng ít và vừa. Tương ứng với đó, chất lượng cưa ra cũng chỉ là phỉ thúy hạng trung, màu sắc lai tạp, hoặc xanh nhợt nhạt, độ trong cũng chỉ tạm được, mặc dù có thể bán được vài chục triệu, nhưng lãi chắc chỉ được vài triệu, người chủ nhân của khối phỉ thúy mặt cũng buồn bực không thôi.


Nhưng những người đó còn may, có những kẻ ra giá cao vì lớp vỏ đẹp bên ngoài, nhưng lúc cưa thạch ra thì một khối phỉ thúy bé bằng cái móng tay cũng chẳng có. Mặt đa số người chơi ở đây đều không được vui vẻ.

Một vài người thì không sao, nhưng hơn trăm người đều liên tục mở ra phỉ thúy chất lượng thấp khiến Vương Lãnh và ban quản lý Hồng Kinh toát mồ hôi hột không thôi. Bọn họ lúc bắt đầu đã tung tin rằng lần này có nhiều thạch chất lượng tốt, như thế, giá tiền mua thạch cũng vô hình chung tăng lên không ít.

Nhưng dù đúng là chiêu bài dụ dỗ một chút cũng không làm sao nếu có vài viên chất lượng loại tốt, vậy mà hơn trăm người rồi, hàng ngon lành không có, toàn hàng loại cho không ai muốn lấy.

Giờ thì hay rồi, ai cũng nhìn bọn họ bằng ánh mắt không vui. Mặc dù số tiền ấy mấy người này chẳng coi là bao nhưng họ không vui vì cách làm việc của Vương Lãnh lão nói riêng và Hồng Kinh Hội nói chung.

Cuối cùng cũng tới siêu cấp khách quý, người trả giá gần cao nhất hội, mình hắn chi tới 36,8 tỷ. Nếu người này mà cưa không ra cái gì chắc lễ hội lần này của Vương Lãnh lão sẽ tan vỡ toàn tập.

Không chỉ Vương Lãnh, những Đại Lão Gia của Hồng Kinh cũng thầm lau mồ hôi lạnh, thật tâm cầu nguyện cho đại phúc tinh này mở ra được phỉ thúy tốt, càng quý càng tốt.

Dương Tuấn Vũ như không nhìn thấy biểu hiện của mấy người này, hắn làm bộ dạng sợ hãi chỉ tay vào những khối đá theo một thứ tự nhất định, vừa chỉ vừa nói:

– Cậu cứ mở từ từ lần lượt nhé, tôi bị bệnh yếu tim, số tiền chi ra là toàn bộ gia tài rồi, nếu mà không ra cái gì tốt thì chắc tôi sẽ bị cha mẹ đánh gãy chân mất.

Những người khác cũng buồn thật nhưng nhìn tay chơi có tiếng này đang run lẩy bẩy thì chợt cảm thấy mình hôm nay tính ra cũng không đen đủi lắm, so với tên kia, bọn họ tổn thất chẳng đáng bao nhiêu.

Năm khối thạch đầu tiên của Dương Tuấn Vũ mở toàn bộ đều là không có lõi, mặc dù nước sơn ở ngoài rất đẹp. Hắn lảo đảo ngã ngồi xuống, giả bộ ngất đi.

Hạ Minh Nguyệt nào biết được thật hư thế nào, cô chỉ biết những khối này đều là hắn bỏ nhiều tiên mua, vậy mà mở ra phế thạch thì bản thân là cô cũng lòng rỉ máu. Nhưng cái kiểu ngất đi thế này có chút không được đúng lắm, nhưng theo phản xạ, khi gặp người ngất, cô cũng như ai khác, đều luống cuống tay chân.

Vương Lãnh đứng không xa chứng kiến tất cả vào mắt thì cũng loạng choạng lùi lại mấy bước, may có người đỡ không thì lão cũng quỵ mất. Người ta mua giá trên trời như vậy mà mở một nửa vẫn chẳng có cái gì, có thần kinh thép tới đâu chỉ sợ cũng gãy.

Ông lập tức túm tên quản gia thân tín hỏi:

– Mau nói, có phải ngươi đã giở trò vào chỗ thạch này?


Tên quản gia vội quỳ xuống dập đầu nói:

– Lão gia, tôi không làm vậy, oan uổng quá.

Vương Lãnh chỉ tay định nói gì nhưng không nói được, lão quay lại nhìn đội ngũ y tế đã tới chỗ người trẻ tuổi kia cấp cứu.

Sau mấy cái ấn huyệt Nhân Trung, Dương Tuấn Vũ ngơ ngác “tỉnh lại”. Như vừa hồi thần trí, hắn lập tức túm lấy người bác sĩ hỏi:

– Kết quả thế nào? Có ra khối phỉ thúy nào không? Ài, một khối nhỏ thôi, chất lượng kém cũng được a, đừng để tôi đi về tay trắng.

Bác sĩ bị hắn lắc lư suýt gãy người, ông ta vừa chỉnh lại cái mũ trắng đã tuột xuống nửa mặt mình, vừa vội nói:

– Còn chưa mở hết, vẫn đang đợi anh tỉnh lại. Bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Hạ Minh Nguyệt lo lắng ngồi bên cạnh nói:

– Đang mở khối 2 khối đá của tôi mua lúc đầu, có lẽ sẽ ra phỉ thúy, nếu có tôi đưa cho cậu.

Dương Tuấn Vũ định nói không cần thì người cưa đá liền hô lên:

– Ra rồi, có phỉ thúy, ồ, chất lượng cũng rất không tồi.

Mọi người nghe thế thì tinh thần lập tức lên cao, hàng mấy trăm ánh mắt đều hướng về phía khối đá cao khoảng tầm 50 phân kia.

– Ồ. Kém chút nữa là thành Đế Vương Lục rồi, kích thước khoảng 8×6 cm, chúc mừng cô, Hạ tiểu thư.

Mọi người đều vỗ tay chúc mừng, cuối cùng cũng có một cái đồ tốt, khối này nhìn vậy cũng bán được 500 triệu chứ chẳng chơi.

Hạ Minh Nguyệt ngẩn ngơ, cô chưa bao giờ mua được khối nào có thạch cả chứ đừng nói là phỉ thúy hạng nhất, kém chút nữa thành hạng cực phẩm. Nhưng chợt nhớ ra bên cạnh có tên còn vừa “ngất” vì sốc, cô có chút không nỡ nhưng nhanh chóng cầm khối phỉ thúy màu xanh lục kia mang cho hắn và nói:

– Tặng cậu.


Dương Tuấn Vũ khoát tay:

– Nó là của cô mà. Quan trọng là ý nghĩa và niềm vui lúc mở thạch thôi, cô tặng tôi làm gì. Được rồi, cậu gì đó, tiếp tục đi, dù không ra cái gì tôi cũng sẽ không ngất nữa đâu.

Chàng trai trẻ giơ ngón tay cái:

– Có chí khí.

Rồi đi tới khối đá lớn bằng nửa người trưởng thành rồi bắt đầu cắt.

Những lát cắt rất gọn, ngọt, sắc bén, từng lớp, từng lớp rơi ra. Từ đá thừa bên ngoài, tới vỏ bên trong, các lớp vỏ đan xen màu sắc từ vàng tới xanh, hỗn loạn không theo thứ tự, đây là dấu hiệu của những khối thạch không có phỉ thúy. Mọi người đều nhìn vào trong mắt, từng cái lắc đầu thở dài đầy thương cảm được gửi đến phía tên điên.

A Quân cắt thạch nhiều năm thấy cảnh này cũng thầm thở dài, nhưng vì là người làm việc có tâm, hắn vẫn kiên nhẫn cắt cho hết khối nguyên thạch.

Khối nguyên thạch vốn lớn bằng nửa người lớn thì nay còn lại chỉ là một khối bằng quả bóng rổ. Mọi người đã hết hứng nhìn, còn người cắt đá vẫn cẩn thận tỉ mỉ.

Dương Tuấn Vũ nhìn hắn cắt mà cũng hết hồn, mặc dù năng lượng báo cao, nhưng hắn cũng không rõ có đúng là do phỉ thúy chất lượng tốt tạo ra hay không. Giờ thấy cắt phăng phăng thế kia mà chẳng có hình bóng phỉ thúy đâu, hắn cũng toát mồ hôi hột.

A Quân xuống tay nhát cuối, nếu nhát này không ra nữa hắn quyết định cắt đôi khối thạch này luôn, bởi vì nó chỉ còn cỡ bằng hai nắm đấm thôi, cắt một nhát và mười nhát cũng như nhau.

Chỉ là hắn vừa cưa một chút, chợt thấy xuống tay lực có biến đổi, cảm giác vô cùng quen thuộc và thôi thúc xuất hiện, đây là cảm giác mà mỗi người làm nghề cưa thạch mong muốn.

Hắn hét lên vui vẻ:

– Có rồi! Có rồi!

Mọi người đã vứt sự để tâm vào tảng đá này qua một bên rồi đứng tán phét với nhau, nhưng vì tiếng hét này mà giật mình quay lại nhìn.

A Quân vừa nhấc lưỡi cưa ra thì thấy lớp vỏ hầu như đã không còn, bên trong lộ ra một màu sắc xanh đậm lục bảo, hắn há hốc mồm, mất một lúc mới khiếp sợ nói:

– Đế … Đế Vương Lục…. Thật là Đế Vương Lục… Ôi trời, cuối cùng cũng ra rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.