Đọc truyện Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ – Chương 7: Not at all
Thật sự là ông trời cũng giúp mình, điện thoại di động của mình có chức năng khóa tự động, để xem cái tên đầu heo đại ngốc này làm thế nào để xóa mấy bức ảnh đó.
“Ha ha, anh ngốc nghếch như vậy em không hiểu tại sao anh có thể điều hành công ty được nữa? Anh giữ đi, em còn cái iphone4s, cái điện thoại này em tặng anh làm kỷ niệm!”
Nói xong, Lạc Mật Mật đứng dậy đi ra cửa, tiện tay mở cửa phòng ra.
“Ở trong đó có hình của em chụp em cũng không cần sao? Đây chính là tâm huyết của em đó!’’
Lạc Thiểu Trạch một bộ dáng quyền thế, đứng yên tại chỗ cực kỳ tự tin nhìn chằm chằm bóng lưng của Lạc Mật Mật.
Bỗng nhiên duyên dáng xoay người lại, Lạc Mật Mật khẽ mỉm cười, bình tĩnh nhìn Lạc Thiểu Trạch đang bán nude.
“Not at all, dù sao mấy tấm hình đó em đã sớm gửi tới một cái điện thoại khác của em rồi, cái này anh cứ giữ lại mà chơi đi!”
Chuẩn bị rời đi, Lạc Mật Mật chợt nhớ tới cái gì đó, quay đầu bổ sung thêm một câu.
“Tiện thể nói luôn cho anh biết, chìa khóa tủ quần áo ở trong thùng rác, anh không phải luôn luôn ăn mặc đẹp đẽ sao. Chậc, nhanh đi thay đổi y phục đi!’’
Nói xong, Lạc Mật Mật cười tủm tỉm đóng cửa phòng lại, hăng hái trở về phòng của mình.
Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ cúi người cầm thùng rác lên để lấy cái chìa khóa, sau đó hung hăng ném điện thoại vào đó.
— —— ——-
Ngồi ở phía sau xe, Lạc Mật Mật cười ngã tới ngã lui, hoàn toàn không kiêng dè trên xe còn có ba người khác.
Tô Trạch khó hiểu nhìn Lạc Mật Mật, vẻ mặt mờ mịt.
{ cô đang cười cái gì vậy? Tôi không hiểu gì hết. } Tô Trạch đẩy Lạc Mật Mật, tiếp tục dùng ám ngữ.
Lạc Mật Mật bỗng chốc ngưng cười to, liếc xéo Tô Trạch một cái.
{ em gái anh, thật là ngu ngốc, muốn tôi lúc này lớn tiếng nói cho anh biết luôn sao? }
{ thôi đi, thôi đi, người ta rất đơn thuần, không nên biết thì tốt hơn. } Tô Trạch cúi đầu xuống, gương mặt đỏ bừng, không ngừng loay hoay ngón tay, bộ dạng nàng dâu nhỏ chịu ủy khuất.
Lạc Mật Mật thật sự không nhìn nổi nữa rồi.
Bánh nướng áp chảo rốt cuộc tìm những người thế nào đây, không phải là một đám ngu ngốc chứ, ở đây có một nàng dâu nhỏ, chẳng lẽ anh định nói cho em biết anh đóng vai mẹ chồng sao?!
Đúng lúc này, xe dừng lại ở ven biển cạnh biệt thự.
Lạc Mật Mật thoắt một cái nhảy xuống xe, đứng trước cổng ngẩng đầu nhìn lên, miệng không ngừng há to.
Đây là một căn biệt thự màu trắng được thiết kế theo phong cách Châu Âu, mái hiên màu vàng thỉnh thoảng lộ ra ánh sáng chói mắt, nóc nhà màu trắng dưới ánh mặt trời rực rỡ giống như chiếc vương miện đang phát sáng, những tấm thủy tinh màu lam nhạt phối hợp ăn ý theo cửa sổ và cửa lớn hình vòng cung, khắp nơi tản ra hơi thở lãng mạn.
Những khóm hoa mọc giữa rừng cây xanh không khác gì một vị tiên nữ áo trắng đang đứng vững vàng, xinh đẹp nhưng cũng chất chứa bi thương, đang thưởng thức màu xanh thâm thẩm của biển khơi.
“Em về nhà trước đi,anh muốn đến công ty một chuyến.Tô Trạch, cậu phụ trách đem hành lý con bé vào trong.”
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Lạc Thiểu Trạch không có biểu hiện gì là muốn xuống xe, nói xong rồi nhưng cũng chưa hề quay mặt lại.
Thật là mất hứng.
Lạc Mật Mật bất mãn quay đầu lại nhìn bóng dáng lạnh lẽo đang ngồi ở vị trí phụ lái, còn chưa kịp lên tiếng xe đã chạy đi.
“Bánh nướng áp chảo đáng ghét, anh xuống xe sẽ chết sao!” Lạc Mật Mật căm phẫn đạp đạp cục đá dưới chân.
Tô Trạch mang theo vali hành lý,nghiêng nghiêng ngã ngã đứng bên cạnh Lạc Mật Mật, híp con mắt lại cười hì hì.
“Tôi có thể gọi cô là Mật Mật không? Bây giờ có thể đem chuyện tối ngày hôm qua nói cho tôi biết chứ?”
Thân thể nhỏ nhắn đột nhiên phát ra vẻ kiêu ngạo, Lạc Mật Mật đen mặt quay người lại, nhếch miệng nhìn chằm chằm Tô Trạch.
“Anh tên là Tô Trạch đúng không, anh thật là nhanh nhẹn, mang hành lý có thể so với tốc độ của tên lửa”
“Quá khen quá khen,tôi chỉ làm cố hết sức mà thôi.”