Đọc truyện Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc – Chương 31: Ta thích ngươi
“Còn có ai ở bên trong? !”
Nhân viên quản lý nhà kho thanh âm run sợ nói: “Nghe, nghe nói, có một viên chức hôm nay vừa tới, là người của phòng kinh doanh tới giao hàng còn ở bên trong, không biết…”
Không đợi nhân viên quản lý nhà kho nói xong, Hàn Triết Si liền buông lỏng ra cổ áo hắn, nhìn thoáng qua ngọn lửa vẫn còn hừng hực thiêu đốt. Đẩy ra mấy nhân viên cứu hoả còn đang đứng tại cửa phun nước, Hàn Triết Si cứ như vậy chạy ào vào trong biển lửa, cởi ra áo khoác trên người chùm lên đầu.
“Này! Nguy hiểm, không nên đi vào!” Nhân viên cứu hoả nhìn bóng lưng của hắn, rống to.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng Hàn Triết Si liền bao phủ trong biển lửa, thế lửa quá lớn, bên tai vọng lại thanh âm đồ vật cháy nổ, khói đặc quá nhiều, Hàn Triết Si một bên nhìn bốn phía một bên há miệng hô to, “Tử Hàm!”
Khói đặc đột nhiên xông vào yết hầu khiến hắn ho mãnh liệt, hỏa quá lớn, quá nóng, tựa như muốn tùy thời đem người thiêu cháy. Cho dù như vậy cũng không thể lùi bước, vẫn đi lên phía trước. Bên cạnh một tiếng tiếng phá hủy vang lên, Hàn Triết Si bị lực trùng kích bạo phá đẩy ngã xuống đất, mặt đất bị đốt nóng như đáy nồi, tay chạm đất bị phỏng, một gương mặt xinh đẹp bị phủ lên một tầng khói bụi.
Đứng dậy, tiếp tục đi vào bên trong, hít vào khói đặc, lại là một hồi ho mãnh liệt, trong miệng vẫn còn khàn khàn hô: “Tử Hàm!”
Thế lửa càng lúc càng lớn, ở bên trong âm thanh lốp bốp thiêu đốt cùng tiếng phá hủy, Tống Tử Hàm loáng thoáng nghe được có người đang gọi tên của mình, nhưng là cậu mang theo mặt nạ phòng độc liên tục đã ở trong biển lửa gần nửa tiếng đồng hồ, trên người mỗi bộ phận đều đang kêu gào, sắp chịu không nổi, cho dù không bị khói sặc chết thì cũng bị lửa thiêu chết, cậu cũng có thể bị cái nhiệt độ này nung chết.
Bình cứu hoả trên tay rỗng không, chỉ có hai bình cứu hoả đặt ở góc tường, vừa rồi dùng một cái bảo vệ trong phạm vi của mình không bị lửa bén đến, hiện tại bình thứ hai, cũng hết rồi.
Khí tức tử vong càng ngày càng gần, ý thức càng ngày càng mơ hồ, trên người quá nóng, nóng đến chịu không được. Thanh âm bên ngoài đều nghe không được, bình cứu hoả trên tay Tống Tử Hàm rơi xuống trên mặt đất, không còn khí lực nữa, mang theo mặt nạ phòng độc hô hấp cũng trở nên càng khó khăn, một giây kế tiếp, có lẽ cậu cũng sẽ bị cái biển lửa này nuốt chửng, cuối cùng tại trong biển lửa hóa thành tro tàn.
Cách tấm kính trong suốt của mặt nạ phòng độc, thấy được một bóng dáng cách đó không xa, nguyên lai, tại thời điểm cuối cùng sắp chấm dứt tính mạng, Tống Tử Hàm vẫn là sẽ nhớ tới hắn, người cậu một mực nhớ nhung cũng không dám thừa nhận.
Thời điểm người kia xuất hiện, trên mặt bám đầy tro bụi, nhưng là, cậu liếc qua vẫn nhận ra hắn.
Thân thể bị một cỗ lực ôm lấy, bên cạnh thêm một người, Tống Tử Hàm thậm chí có thể cảm thụ được trái tim đối phương như sắp nhảy ra lồng ngực. Hắn ôm rất dùng sức, giống như là muốn đem Tống Tử Hàm tiến nhập vào trong thân thể, thanh âm của hắn do bị hun khói nên khàn khàn, hắn liên tục gọi tên của cậu, “Tử Hàm, Tử Hàm…”
Không phải là ảo giác.
Tống Tử Hàm giữa một mảnh hỗn độn bừng tỉnh, cảm thụ được lực độ của người kia, nói cũng nói không nên lời, hai tay nâng lên vòng ra sau lưng của hắn, muốn ôm chặt lấy hắn, nhưng là vô luận ra sao dùng sức đều nâng không nổi tay, thân thể cơ năng đạt đến cực hạn.
Đôi mắt bên trong mặt nạ phòng độc ướt nước, nước mắt chảy xuống. Người kia, vậy mà không để ý lửa lớn chạy vào. Đến cùng là vì cái gì?
Hàn Triết Si buông ra cậu, kéo tay của cậu nói: “Ta mang em đi ra ngoài!”
Phía trước hỏa quá lớn, một tiếng bạo phá, Hàn Triết Si rất nhanh đem Tống Tử Hàm ngã xuống đất bảo vệ cậu, sau đó hai người lại đứng lên. Hàn Triết Si ho mãnh liệt không ngớt, Tống Tử Hàm cố hết sức mà đem mặt nạ phòng độc trên đầu tháo xuống, muốn đeo cho hắn. Bị Hàn Triết Si ngăn cản, một lần nữa chụp trở về cho cậu.
Hàn Triết Si ghé vào lỗ tai cậu dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: “Tin tưởng ta, chúng ta có thể đi ra ngoài.” Vừa dứt lời, lại ho không ngừng.
Nhân viên cứu hộ bên ngoài còn đang suy nghĩ biện pháp cứu người, thế lửa quá lớn, nếu cứ như vậy đi vào chỉ sợ sẽ gia tăng nhân số thương vong, chỉ có thể trước tiên khống chế ngọn lửa, sau đó tiến vào cứu người. Thế nhưng, thường thường loại phương pháp này đều không cứu được.
Hàn Triết Si mang lên một mặt nạ phòng độc khác trong tủ cứu hoả, mở chốt vòi nước, nhắm bên ngoài phun ra. Hỏa quá lớn, lại bùng nổ, không thể trực tiếp lao ra, vòi nước này chỉ có thể tạm thời ngăn cản lửa bén tới, nhưng là Tống Tử Hàm đã chống đỡ không nổi, phải tìm lối tắt.
Phía trên nhà kho có một cửa sổ, cửa sổ hình chữ nhật ở gần nóc nhà. Nếu đem thùng hàng còn chưa có bị đốt xếp chồng lên, có lẽ là có thể đến cửa sổ cứu mạng. Tống Tử Hàm thể lực đã đạt đến cực hạn, không còn có khí lực, chỉ có thể xụi lơ tại bên tường, khó thở, ngực phập phồng rất lớn, cực độ thiếu dưỡng khí.
Hàn Triết Si đem thùng hàng chất cao lên xong, liền nâng dậy Tống Tử Hàm xụi lơ trên mặt đất, mang theo cậu gian nan mà từng bước một leo lên thùng giấy đã chất cao, cánh tay bị tổn thương ôm chặt Tống Tử Hàm, thanh âm khàn khàn xuyên qua mặt nạ phòng độc nói: “Tử Hàm, chịu đựng.”
Mà Tống Tử Hàm tại trong ánh trăng mờ vẫn cố gắng duy trì một phần thanh tỉnh, nghe hắn nói, hơi thở mong manh mà tới gần bên tai Hàn Triết Si, “Anh đi trước…”
Hàn Triết Si sẽ không đi, tại thời điểm hắn liều mạng xông vào biển lửa, hắn chính là muốn cứu Tống Tử Hàm. Chưa từng có sợ hãi như vậy, chưa từng có lo lắng cho an nguy một người như vậy.
Hàn Triết Si vẫn còn mang theo Tống Tử Hàm leo lên thùng giấy, hai người dưới nhiệt độ cao đều gần như mệt lả. Tống Tử Hàm cơ hồ đứng không vững, đều là do Hàn Triết Si dùng sức kéo lên. Quá mệt mỏi, tinh bì lực tẫn, chỉ cần không kiên trì hai người liền đồng thời chôn vùi trong biển lửa. Cách hai cái mặt nạ phòng độc, Hàn Triết Si tại bên tai Tống Tử Hàm đang buồn ngủ nói: “Tử Hàm, em có biết năm năm trước ta tại sao phải trên đường ngăn lại em không?”
Vấn đề này, Hàn Triết Si tại mấy tháng trước cũng hỏi qua, khi đó Hàn Triết Si cùng Tống Tử Hàm gặp lại không bao lâu, Hàn Triết Si liền tùy ý hỏi, “Em có biết năm năm trước ta tại sao phải trên đường ngăn lại em không.” Cho rằng hắn sẽ nói, bởi vì ta thích làm như vậy, mỹ thiếu niên bá đạo không nói đạo lý làm việc cho tới bây giờ đều là dựa theo ý muốn của mình. Hoặc là hắn sẽ nói, cho dù ngày đó đi ngang qua không phải ngươi, ta cũng sẽ ngăn lại, chẳng qua là cảm thấy thú vị mà thôi.
Nhưng là, lúc này ở trong biển lửa, có thể đi ra ngoài an toàn hay không còn là một vấn đề. Hàn Triết Si tại bên tai Tống Tử Hàm nói: “Bởi vì anh thích em.”
Ngăn lại em không phải vì đùa giỡn, cũng không phải bởi vì tâm huyết dâng trào, mà là, thích em.
Cửa sổ nhà kho được thiết kế rất cao, cách mặt đất hơn ba mét, nếu cứ như vậy nhảy xuống nhất định sẽ tạo thành trọng thương. Hàn Triết Si dùng dây thừng đem Tống Tử Hàm trói chặt, một đầu khác buộc trên người mình, gỡ xuống mặt nạ phòng độc của mình và Tống Tử Hàm trên đầu, cúi đầu tại trên môi Tống Tử Hàm rơi xuống nụ hôn, dịu dàng nhu hòa.
Hắn ôm cậu rất chặt, nói: “Anh thích em.”