Đọc truyện Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn – Chương 32: Chứng cứ chụp trộm
“My My ngoan nhé, ăn sữa nào.” Phan Vân Lam dỗ ngọt, anh ấy nghĩ một đời danh tiếng lẫy lừng của mình không thể hủy trên tay một đứa bé được, nhưng My My tiếp tục không nghe lời anh ấy, đứa bé còn nhỏ không nghe hiểu cũng là chuyện bình thường, ở tuổi này rồi anh ấy cũng chỉ biết ăn uống vui chơi kìa.
Hà Ngân cơm nước xong đi tới, nhìn Phan Vân Lam mà buồn cười nói: “Được không đấy?”
Phan Vân Lam bất đắc dĩ lắc đầu với cô, Hà Ngân cũng khoát khoát tay nói với anh ấy: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết cho bú sữa thôi.” Nói xong cũng xoay người về phòng, có thể là bởi vì không phải ruột thịt, tình cảm của Hà Ngân đối với My My cũng không quá sâu.
“Cô quay lại đây nào.” Phan Vân Lam thét lên với cánh cửa đã đóng, đáp lại anh ấy chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, anh ấy bất đắc dĩ phải chăm My My, My My đang gặm bình sữa trong tay, có điều thứ nó gặm chính là tay cầm của bình sữa.
Phan Vân Lam nỗ lực rút bình sữa từ trong tay My My ra, dịu dàng nói với My My rằng: “Ngoan nào, đưa cái này cho chú có được không? Chú có cái khác ngon hơn đó.” Anh ấy nói xong cũng giật bình sữa đi, cũng không để ý xem My My có nghe hiểu hay không.
My My thấy đồ trong tay bị cướp đi, bắt đầu khóc, dù Phan Vân Lam dỗ thế nào nó vẫn khóc, cuối cùng anh ấy nhét bình sữa lại vào tay My My, nhưng My My không thèm, vẫn khóc tu tu, Phan Vân Lam luống cuống tay chân cầm bình sữa dỗ My My.
Rầm –
Cửa phòng ngủ mở, vẻ mặt Hà Ngân không vui nhìn anh ấy, Phan Vân Lam lúng túng cười khan nói: “Nó, nó khó chịu, nó nhớ cô. Đúng rồi, nhớ cô.” Nói lắp bắp xong, Hà Ngân vẫn tức giận nhìn anh ấy, Phan Vân Lam biết Hà Ngân không thích người khác quấy rầy lúc cô ngủ, nhưng lần này anh ấy quả thực không phải cố ý.
Hà Ngân ngáp một cái, đi tới bên người Phan Vân Lam, nói: “Đưa tôi nào.” Cô ôm lấy My My, đung đưa nó, vừa dỗ vừa đung đưa, bởi vì nó khóc thì Hà Ngân cũng ngủ không ngon.
“Hôm nay có đến chỗ làm không?” Phan Vân Lam hỏi, bởi vì Hà Ngân đã hai ngày không đến chỗ làm, dù sao cô là chủ không đi cũng không tiện.
“Đi chứ, nhưng thằng nhóc này làm sao bây giờ?” Hà Ngân đung đưa My My trong tay rồi nói, My My ở trong lòng cô một lát là ngừng khóc, có thể là do mùi hương quen thuộc, làm lòng nó không còn cảm giác sợ hãi lúc trước, cho nên mới ngừng khóc.
Lúc này, Phan Vân Lam phát hiện ngoài cửa sổ có gì đó, là flycam, Phan Vân Lam cầm ly lên muốn đập, nhưng Hà Ngân ngăn anh ấy lại, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Chụp thì chụp đi, bọn họ không phải muốn thế này à.”
“Cô, sao vậy?” Phan Vân Lam ngạc nhiên nhìn cô, không thể tin được đây là lời do cô nói ra, thực ra Hà Ngân muốn dựa vào những phóng viên này để vứt bỏ Hoàng Mạnh, cô cảm giác cô và Hoàng Mạnh thực sự có quá nhiều dây dưa, muốn bắt đầu duy trì khoảng cách thích hợp với anh.
“Nguồn tin đã điều tra xong chưa?” Hà Ngân đặt My My xuống rồi hỏi, giờ cô muốn bắt đầu cuộc hành trình trả thù của cô rồi, nếu đã cho cô món quà lớn như vậy, thì cô cũng nên đáp lễ không phải sao.
“Vẫn chưa, có điều chuyện nhà đã điều tra xong.” Phan Vân Lam trả lời nghiêm túc, trạng thái của bọn họ bây giờ chính là trạng thái làm việc, anh ấy nhìn My My trên ghế sofa và hỏi: “Thằng bé này làm sao bây giờ?” Hà Ngân nghe thế thì cúi đầu nhìn My My, nói rằng: “Tiếp tục để nó ở quầy như trước thôi, dù sao nhặt nó về rồi thì cũng không thể bỏ nó lại.” Phan Vân Lam tán thành gật đầu, bọn họ gần đây sẽ rất bận, đúng là không thể chăm My My được.
Flycam chụp được mất phút là đi, Hà Ngân đi tới bệ cửa sổ nhìn hướng nó bay mất, dừng trên nóc một chiếc xe đậu cách đó không xa, nói ra chiều suy nghĩ: “Chiếc xe kia đậu ở đây từ lúc nào?” Phan Vân Lam nghe vậy thì đứng dậy đi tới.
Đến nhìn, quả thật có một chiếc xe, mà flycam thì dừng ở trên.
“Tôi đi điều tra thử về chiếc xe kia.” Phan Vân Lam nói một cách nghiêm túc, phóng viên thông thường hẳn sẽ không dùng flycam, giá đã không chịu nổi, mà ngay chiếc xe kia lại càng không cần phải nhắc.
Hà Ngân tán thành gật đầu, thấy cô đồng ý rồi Phan Vân Lam liền xoay người rời khỏi, “Mang My My theo, tôi không có thời gian lo cho nó.” Hà Ngân nói, lát nữa cô muốn đi ra ngoài có việc, không có thời gian chăm nó.
Hà Dung ngồi trên ghế sofa, thấy người mà chị ta mướn gửi video tới, ngồi khen với Hà Thành Lâm: “Người này làm việc ổn thật, chụp rõ như vậy.”
Hà Thành Lâm xem video trong tay chị ta, cũng gật đầu khen, hỏi: “Thám tử tìm được ở đâu mà làm việc có tâm đấy, lần sau nếu có cơ hội em cũng tìm hắn.”
“Do Hoàng Mạnh đề cử đó.” Hà Dung vui vẻ nói, đây là liên lạc mà tối qua Hoàng Mạnh gửi cho chị ta, nói là thám tử này rất đáng tin cậy, nhưng thật ra khi Hoàng Mạnh cố ý muốn để lộ thân phận của Hà Dung, thông qua chị ta để điều tra Hà Ngân, anh lại điều tra Hà Dung, anh muốn xem thử có giống với suy đoán của anh không.
“Hoàng Mạnh? Sao đột nhiên anh ấy lại tốt bụng như vậy?” Hà Thành Lâm nghi ngờ, cậu ta luôn cảm thấy trong này nhất định có gì đó mờ ám.
Tinh tinh tinh –
Hà Thành Lâm nhận điện thoại, là mẹ cậu ta gọi tới, “Sao vậy?” Hà Thành Lâm không nhịn được hỏi, bởi vì bà Hà cứ ba ngày hai bận ép cậu ta đến trường, cho nên cậu ta cực kỳ phản cảm.
“Tại sao lại không đến trường?” Bà Hà nghi ngờ, Hà Thành Lâm nhìn Hà Dung rồi đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, sau đó nói: “Con ở chỗ của chị nè, chị con gặp trắc trở, con đang giúp chị đó.”
Hà Dung trợn mắt liếc cậu ta một cái, Hà Thành Lâm thường lấy chị ta ra làm lá chắn để không phải đến trường, luôn nói chị ta gặp khó khăn không làm gì được nên tìm cậu ta hỗ trợ.
“Có thật không đó?” Bà Hà không tin: “Mẹ không tin thì mẹ nghe đi này.” Cậu ta nói rồi đưa điện thoại cho Hà Dung, chị ta do dự một lúc rồi nhận điện thoại, nói rằng: “Mẹ, nó đúng là đang ở chỗ con ạ, có điều không phải do con kêu nó tới.” Hà Thành Lâm nhìn chị ta đầy ngạc nhiên, giằng điện thoại rồi oán trách: “Chị còn là chị em nữa không, sao có thể hại em như thế chứ.”
“Em mau đi học đi, ngày nào cũng chơi bời lêu lổng như thế cẩn thận không chị nói cho cha biết, để cha chặn hết các thứ của em.” Hà Dung uy hiếp cậu ta, nói xong thì cười hả hê.
“Hừ, đi thì đi ai sợ ai chứ.” Hà Thành Lâm nói năng kiêu ngạo, rồi xoay người rời đi.
Chị ta lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hoàng Mạnh, hắng giọng một cái, để mình có được trạng thái tốt nhất dù không ở trước mặt anh.
“Sao?” Hoàng Mạnh nói một cách buồn bực, bởi vì từ sau hôm qua Hà Ngân vẫn không nhận điện thoại của anh, mà Hà Dung lại cứ gửi tin cho anh, chị ta vẫn còn giá trị lợi dụng với anh, không để ý tới chị ta thì không được, khiến Hoàng Mạnh cực kỳ phiền chán Hà Dung.
“Sao lại hung dữ với người ta như vậy chứ.” Hà Dung nũng nịu bảo, chị ta đang đắm chìm trong hạnh phúc nên không tự kiềm chế được.
“Có chuyện gì thì nói mau, tôi đang bận.” Hoàng Mạnh nói to, giọng Hà Dung làm cả người anh thấy khó chịu.
“Em có chứng cứ.” Hà Dung nói chắc chắn, chị ta biết Hoàng Mạnh nhất định sẽ thấy hứng thú, cho nên trước đó mới làm nũng như vậy.