Đọc truyện Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn – Chương 12: Tên đứa bé
Một cô gái xinh đẹp ngồi một mình ở sân thượng nhìn về vườn hoa phía xa, trên gương mặt xinh đẹp lại trở nên rất trầm trọng.
Cánh cửa sau lưng cô gái mở ra, một người đàn ông đi vào, người đàn ông nói với người phía trước: “Cô Hà, tìm tôi có chuyện gì không?”
Hà Dung đứng dậy xoay người lại, tiện tay nắm một cái gối ném về phía người đàn ông kia.
Hà Dung tức giận nhìn chằm chằm anh ta, cắn răng nghiến lợi nói: “Đoàn Dụng, có phải tiền tôi cho anh chê ít không?”
Đoàn Dụng nhìn Hà Dung đột nhiên nổi bão, trong lòng không biết nên làm gì bây giờ, dù sao người ta cũng không phải người dễ chọc. Anh ta rất cung kính nói: “Không, tiền cô cho rất rộng lượng.”
“Vậy tại sao tôi lại nhìn thấy đứa bé kia.” Hà Dung tức giận hét lên, bây giờ chị ta rất tức giận, bởi vì đứa bé kia chính là do chị ta lệnh cho người đi vứt bỏ.
Đoàn Dụng ngạc nhiên nhìn chị ta, nói: “Tôi thật sự đã vứt bỏ đứa bé kia, đặt ngoài cửa quán bar, cái kiểu đưa người tới cửa làm cu li miễn phí này quán bar nhất định sẽ không bỏ qua.”
Hà Dung nghe được mấy chữ quán bar, cầm lấy ly rượu gần đó hất về phía Đoàn Dụng, Đoàn Dụng nhìn rượu bay về phía anh ta thì không hề né tránh mà tùy ý để rượu tạt vào người anh ta.
“Ha.” Hà Dung cười lạnh một tiếng: “Bar club, anh biết quán bar đó là của ai không?” Hà Dung tức giận nói.
“Đó là Hà Ngân, giờ cô ta đang ôm đứa bé kia, còn được toại nguyện mà bước vào nhà Hoàng Mạnh.” Hà Dung nói xong ngồi xuống đất, nỗi đau đớn trong lòng khiến nước mắt chị ta chảy xuống, đứa bé kia là nỗi sỉ nhục của chị ta, trong lòng chị ta nghĩ tới đứa bé kia, bây giờ bị Hà Ngân nhặt được sau này nhất định sẽ trở thành điểm yếu để Hà Ngân uy hiếp chị ta.
“Hà Ngân, đứa bé hôm đó cô ta ôm trong hôn lễ là…” Đoàn Dụng ngạc nhiên nói, anht a biết quan hệ giữa Hà Ngân và Hà Dung, hai người bọn họ đều chỉ tiếc không giết được đối phương.
“Bây giờ ngay cả nhà anh ấy tôi cũng không được vào, đứa bé kia giờ cũng được canh chừng cẩn mật.” Hà Dung nhìn xa xăm nói, chị ta khoát tay về phía Đoàn Dụng, ý bảo anh ta ra ngoài, sau khi Đoàn Dụng rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại sự vắng vẻ.
Rượu đầy đất ám chỉ nỗi khổ tâm của Hà Dung, đứa bé kia là quá khứ mà chị ta sẽ không cho bất cứ ai nhắc tới, bao gồm cả người đàn ông là nỗi sỉ nhục kia của chị ta. Chị ta nằm trên thảm trải sàn, đầu tóc rối bời tán loạn trên mặt đất, mê man ngủ, mang theo nỗi không cam lòng và uất hận trong tim.
“Cô chủ.” Một vệ sĩ thấy Hà Ngân cách đó không xa, vì Hoàng Mạnh đã thông báo nhìn thấy Hà Ngân phải gọi cô chủ.
Hà Ngân thấy có người phát hiện cô liền nhấc chân từ từ đi tới, Hoàng Mạnh quay đầu nhìn Hà Ngân, bị vẻ đẹp của cô làm cho ngây người, trong lòng anh không thể không thừa nhận, thần thái của cô quả thật rất giỏi, một chiếc váy không có quá nhiều trang sức mặc trên người cô lại giống như một nàng tiên.
“Cục cưng, con xem mẹ có đẹp không?” Hoàng Mạnh ôm đứa bé hướng về phía Hà Ngân, nhìn cô càng tiến lại gần, trong lòng Hoàng Mạnh vậy mà lại hơi hoảng loạn.
“Tổng giám đốc Hoàng, không ngờ anh dỗ trẻ tháo vát thật.” Hà Ngân nhìn đứa bé nói, trong lòng cô vẫn nhắc nhở cô phải giữ khoảng cách với Hoàng Mạnh, tốt nhất không nên có quá nhiều tiếp xúc.
Đứa bé bắt lấy túi xách của Hà Ngân, như nhìn thấy đồ chơi mới, nó kéo một cái càng thêm sát lại khoảng cách giữa hai người, Hà Ngân nhìn Hoàng Mạnh từ từ xích lại gần hơn, đang định lui ra phía sau lại bị anh kéo lại.
“Đứa bé thích cô, nhớ cô.” Hoàng Mạnh nhẹ giọng nói.
Hà Ngân nhìn đứa bé, trong lòng vẫn có chút e dè, bởi vì vừa rồi cô đã bị đứa trẻ tè ướt: “Cục cưng, cô cũng nhớ con, bây giờ cô có việc không thể ôm con, để lần sau nhé.” Hà Ngân dịu dàng nói với đứa bé, tuy cô xoa đầu đứa bé nhưng vẫn có bộ dạng chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào.
Hoàng Mạnh nhìn cô, muốn giữ cô bên mình mãi mãi, nếu năm đó nhà cô không gặp chuyện không may thì bây giờ cũng đã ở bên nhau, nói không chừng đã có con rồi cũng nên.
“Hôm nay ở bên thằng bé một ngày đi.” Hoàng Mạnh dịu dàng nói với cô, không giống như ra lệnh mà như thỉnh cầu, Hà Ngân nghe được lời anh nói thì ngạc nhiên ngẩng đầu, không tin được trước mắt mình lại là người đàn ông ác độc kia.
“Được rồi, chỉ hôm nay thôi đấy.” Hà Ngân nhìn ánh mắt Hoàng Mạnh nói.
“Ánh mắt của em và nó rất giống.” Hoàng Mạnh đột nhiên nói, anh thấy mắt Hà Ngân trong suốt sáng sủa, mắt đứa bé cũng vậy.
“Không phải mắt ai cũng giống nhau sao, có gì đáng nói đâu.” Hà Ngân cãi lại, cô không hề có hứng thú gì với lời của Hoàng Mạnh, ngược lại cảm thấy rất vô vị.
“Đi thôi, không phải muốn ra ngoài chơi sao.” Hà Ngân vừa đi vừa nói, Hoàng Mạnh ôm đứa bé bước nhanh theo sau Hà Ngân, chân Hoàng Mạnh vừa dài vừa to nhanh chóng đuổi kịp cô, đi song song cùng cô.
Hoàng Mạnh ôm đứa bé trong tay nói: “Chúng ta thật sự rất giống người một nhà.”
“Ai người một nhà với anh, cút.” Hà Ngân dần dần tăng mức độ thờ ơ đối với Hoàng Mạnh, đồng thời Hà Ngân lại chú ý tới một chuyện khác, trang phục của cô là váy màu tím nhạt, quần áo Hoàng Mạnh cũng là màu tím nhạt, quần áo đứa bé cũng màu tím nhạt.
Cô dừng bước nhìn Hoàng Mạnh, nói: “Có phải anh cố ý không, chuyện quần áo anh giải thích thế nào.”
Hoàng Mạnh nhìn cô, ngang ngược trả lời: “Quần áo của tôi tôi quyết, nhưng còn cô mặc giống tôi là muốn làm gì, muốn dụ dỗ tôi sao?” Nói xong liền ôm đứa bé sải bước ra khỏi Cẩm Tú Viên.
Hà Ngân tức giậm chân tại chỗ, cúi đầu nhìn váy trên người, cái váy này quả thật rất đẹp, giống đồ đôi với bộ quần áo Hoàng Mạnh mặc, thêm cả đứa bé là thành đồ gia đình rồi.
“Này, nhanh lên, đứa bé sợ nóng.” Hoàng Mạnh đứng cách đó không xa gọi cô, Hà Ngân lại cúi đầu nhìn chiếc váy, trong lòng hận, nghĩ chỉ một hôm nay thôi, dù sao cũng coi như ở bên đứa bé, không cần nghĩ gì khác là được rồi.
Cô hít sâu một hơi rồi đi ra xe, Hoàng Mạnh đang nhàn nhã dựa trên thân xe, nhìn thấy người đẹp đi tới lịch sự mở cửa xe, mỗi động tác đều nho nhã lịch sự, quan tâm tỉ mỉ như vậy, nhưng trong mắt Hà Ngân những thứ này đều là dối trá.
Xe nhanh chóng chạy trên đường, cả đường Hoàng Mạnh vẫn chơi với đứa bé, Hà Ngân ở bên cạnh hỏi: “Vì sao cứ gọi nó là cục cưng, anh chưa đặt tên cho nó?”
“Mẹ nó không có, sao đặt tên.” Hoàng Mạnh vừa chơi với đứa bé vừa trả lời Hà Ngân, không phải anh không nghĩ tới, cha mẹ anh nghĩ ra rất nhiều tên, có điều anh không vừa ý, anh muốn Hà Ngân đặt.
“Hay là, cô đặt đi!” Anh nói với Hà Ngân.
“Tôi? Thôi khỏi.” Hà Ngân từ chối, cô quả thật không am hiểu việc đặt tên, Hoàng Mạnh nhìn cô chăm chú, Hà Ngân không cách nào từ chối: “My My đi, hy vọng nó về sau có thể lương thiện và có ích thật nhiều.”
“My My, cô thích tên này sao? Hử?” Hoàng Mạnh ôm My My vui vẻ hỏi, My My cũng vui vẻ cầm tóc Hoàng Mạnh, Hoàng Mạnh không thét chói tai như lần trước nữa, có thể là muốn biểu hiện anh có tố chất làm cha trước mặt Hà Ngân!