Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi – Chương 29: Đi làm
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi không phải là đối tượng anh có thể đùa giỡn!” Vu Thiện không che chắn mình nữa mà vội lùi người vào phía đầu giường, cách xa anh ra, tròng mắt đề phòng càng rõ nét hơn. lequydion
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Âu Dương Lãnh nhìn chằm chằm cô, con ngươi nhìn không ra ý tứ khiến Vu Thiện càng không dám buông lỏng cảnh giác, vì cô nhìn thấy rõ mùi vị tình dục nồng đậm trong mắt anh, hiện giờ cô đang ở trên địa bàn của anh ta, ai biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì.
Âu Dương Lãnh đứng lên, thân hình cao lớn mang tới cho Vu Thiện cảm giác bị áp bức mãnh liệt, rất may là Âu Dương Lãnh quả thực sự như anh ta nói, chầm chậm rời khỏi phòng cô, không quay đầu lại, khiến cô âm thầm thở dài, hôm nay Âu Dương Lãnh thật kỳ cục!
Âu Dương Lãnh bị dục vọng trên người thiêu đốt mãnh liệt, rất muốn cứ như vậy ăn sạch Vu Thiện, nhưng lý trí vẫn chiến thắng tình cảm, kịp thời chạy ra ngoài, tối nay phải tìm phụ nữ giảm nhiệt rồi. Anh bước thẳng xuống lầu một, vừa lúc thím Lan đi ngang qua, bà nhìn thấy hơn mười giờ rồi cậu chủ còn chạy ra ngoài, thiếu gia không biết cô Vu sẽ đau lòng sao?
Một đêm ngủ ngon, sau khi Âu Dương Lãnh rời đi Vu Thiện lập tức chạy tới phòng tắm, muốn khử độc toàn bộ những chỗ trên người cô bị Âu Dương vuốt ve qua, sau khi tắm mệt cô mới dừng tay, còn trên người cô đã hiện đầy những dấu vết màu hồng.
Khi tỉnh lại trời đã sáng choang, Vu Thiện rời giường đi rửa mặt, tối hôm qua đã đồng ý hôm nay sẽ đi làm, nếu Thượng Quan Thanh không ngại mình vẫn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, nguyện ý cho cô học tập thì cô cũng không muốn từ chối. Cơ hội tốt như vậy, cô phải biết quý trọng.
Quần áo bình thường đã có thể nhìn ra cô là một mỹ nữ, Vu Thiện cũng không muốn bề ngoài của mình quá xuất chúng để cho người khác nhìn thấy, cho nên cô chỉ trang điểm sơ qua một chút, để người ta thấy cô coi như là một người phụ nữ thanh tú, mà không phải là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Lúc xuống tới dưới lầu, thím Lan đã dọn bát đũa lên bàn ăn, tổng cộng là hai phần bữa ăn sáng, Vu Thiện nhíu mày, nhớ tối hôm qua sau khi Âu Dương Lãnh rời khỏi phòng mình thì lập tức lái xe đi ra ngoài, hình như cả đêm cũng chưa về nhà, còn thím Lan lại chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh ta?
“Cô Vu, cô đã dậy rồi? Nhanh ăn sáng đi.” Thím Lan cười híp mắt bảo cô ngồi xuống vị trí bên tay phải, múc cháo giúp cô, Vu Thiện nhận lấy, cũng không khách khí, cô ăn xong cháo sau đó lau miệng: “Thím Lan, cháu đi ra ngoài, buổi trưa có thể không về ăn cơm.”
“Cô Vu, cô muốn đi đâu?” Thím Lan tò mò hỏi, kể từ sau khi cô Vu đồng ý hôn sự với cậu chủ, cậu chủ đã không còn ép buộc cô Vu ở nhà nữa. Nhưng cả ngày hôm qua cô Vu không về nhà, hôm nay lại đi ra ngoài sớm như vậy, nếu như cậu chủ hỏi, mình phải trả lời như thế nào?
“Cháu có chút chuyện, nhanh chóng về ạ.” Vu Thiện nghĩ kỹ rồi nói, cô phải đi ra ngoài sớm như vậy, ngoài việc muốn tới chỗ của Thượng Quan Thanh, quan trọng nhất chính là không muốn chạm mặt Âu Dương Lãnh, chuyện ngày hôm qua tạo thành bóng ma trong lòng cô, cô không muốn nhìn thấy anh ta.
“Ồ, vậy cô Vu nhanh trở về nhé.” Tối hôm qua cậu chủ đợi cô Vu mấy tiếng đồng hồ, nếu như hôm nay cô Vu còn về trễ như thế, sợ cậu chủ sẽ lại nổi nóng.
“Vâng, cháu biết rồi.” Vu Thiện nói xong vội vàng đi ra ngoài, rất sợ Âu Dương Lãnh biết chuyện cô ra ngoài, cô cũng không biết tại sao lại sợ Âu Dương Lãnh biết chuyện mình đi làm, cô cứ cảm giác mình không thể để cho Âu Dương Lãnh biết.
“Cô Vu cẩn thận.” Thím Lan hét lên từ phía sau, cô Vu vội vàng như thế làm cái gì? Có phải cô ấy đang sợ hãi hay không?
Ngồi lên xe, cô lập tức bảo tài xế lái đi, tài xế cho rằng cô có chuyện quan trọng phải làm, cũng không nói nhiều lời, lái xe tới địa chỉ cô nói. Vu Thiện lo lắng quay đầu nhìn về phía nhà Âu Dương, cô thầm nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày cô rời xa Âu Dương Lãnh!
Đi tới trước cửa hàng của Thượng Quan Thanh, Vu Thiện bảo tài xế trở về, tất nhiên tài xế không chịu, anh ta cảm giác mình phải có trách nhiệm bảo vệ cô ấy, dù sao cô ấy cũng là phu nhân nhà Âu Dương! Cũng là bà chủ của mình, cô ở đây tại sao mình không biết ngượng mà đi chỗ khác.
Nhìn thấy tài xế kiên quyết như vậy Vu Thiện cũng không ngăn cản nữa, cô đi vào cửa hàng, Thượng Quan Thanh không có ở đây, có một nhân viên cửa hàng đang làm việc bên trong, thấy Vu Thiện đi vào vội lấy một bộ quần áo ra để Vu Thiện thay.
Bộ quần áo này là đồng phục làm việc, sau khi Vu Thiện thay xong nhìn vào trong giương, cảm giác mình thay đổi thành một người khác. Ngày hôm qua Thượng Quan Thanh cũng đã nói để cho cô làm từ một nhân viên cửa hàng, tiếp xúc với nhiều người hơn để mở rộng tầm mắt, có cách nhìn tốt hơn đối với thiết kế trong tương lai.
Vu Thiện cũng cảm thấy Thượng Quan Thanh nói rất có lý, sau khi cô đi ra ngoài thấy nhân viên cửa hàng đang bận dọn dẹp, cô cũng tham gia giúp một tay. Hôm qua bà chủ đã nói cô gái trước mắt này chính là phu nhân nhà Âu Dương, vốn tưởng rằng cô ấy là người cao cao tại thượng, không ngờ rằng cô ấy sẽ làm như vậy, nhân viên cửa hàng thấy cô không hề kiêu ngạo, càng thích làm việc cùng với cô hơn.
“Mình có thể gọi cậu là Thiện Nhi không?” Nhân viên cửa hàng tên Lý Dung nói, lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với người trong xã hội thượng lưu, cảm giác trong lòng đặc biệt kích động.
“Có thể chứ, mình gọi cậu là Dung Nhi nhé.” Vu Thiện mỉm cười trả lời, cô chỉ là một cô gái bình thường, chưa bao giờ cảm giác mình là thiên kim tiểu thư, cũng không phải là dạng người khinh thường người khác.
“Cậu thật sự là phu nhân nhà Âu Dương sao?” Lý Dung thử hỏi, trong ấn tượng của cô ấy, có gia thế lớn như nhà Âu Dương sao lại muốn một người phụ nữ không tên tuổi như Vu Thiện làm thiếu phu nhân?
“Dung Nhi, cậu hỏi tới làm gì? Mình tên là Vu Thiện, không có quan hệ gì với nhà Âu Dương!” Vu Thiện lạnh lùng nghiêm mặt, cô không thích người khác áp đặt mình vào nhà Âu Dương, cô vốn không muốn bị xem là kẻ có bản chất khoe khoang.
“Thật xin lỗi! Mình chỉ tò mò.” Lý Dung nói xin lỗi, cô không có ác ý, không nghĩ tới Vu Thiện lại phản ứng kịch liệt như vậy, cô áy náy cúi đầu.
“Quên đi, không phải mình cố ý nạt cậu, chuyện riêng của mình sau này tốt nhất đừng hỏi.” Vu Thiện cũng không đành lòng trách cứ cô ấy, dù sao mình lên TV cô ấy tò mò cũng chẳng có gì lạ, nhưng mà bây giờ cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với nhà Âu Dương, mặc dù đã sớm dây dưa không rõ.
“Ừ, sau này mình sẽ chú ý.” Lý Dung nín khóc mỉm cười, là mình quá lỗ mãng, cho dù Vu Thiện là thiếu phu nhân nhà Âu Dương cũng chẳng có quan hệ gì với cô.
“Vậy chúng ta làm việc đi.” Vu Thiện cười khẽ, hai người góp sức cùng công nhân vệ sinh làm xong việc đã là buổi trưa.
Âu Dương Lãnh ngủ một mạch trong khách sạn, cả đêm hôm qua phóng túng khiến tâm tình anh thoải mái hơn, anh không phải là một người đàn ông thích buông thả dục vọng, nhưng thi thoảng có thể phóng túng khiến đầu óc tỉnh táo hơn.
Rửa mặt trong khách sạn cũng đến gần trưa rồi, người phụ nữ tối hôm qua đã đi, không để lại gì, Âu Dương Lãnh cũng không biết hình dáng người phụ nữ tối hôm qua như thế nào, cũng không để trong lòng, ngược lại nhớ tới Vu Thiện, không biết tối hôm qua cô ngủ có ngon không?