Đọc truyện Tổng Giám Đốc Nhà Tiểu Hoàng Đế FULL – Chương 15: Đấu Giá Đồ Cổ
“Thế nào, không mở ra xem sao?” Viên Hàm Vũ không biết từ đâu bước ra, cười đứng ở phía sau Nhạc Tuyên.
“Cái này?”.
Nhạc Tuyên còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cầm lòng không được mà đưa tay xoa xoa vỏ kiếm.
“Là Lạc Hà sao?”
Điều này cũng không trách được Nhạc Tuyên, so với lúc Viên Hàm Vũ vừa mới đem về, bây giờ nhìn nó đẹp hơn rất nhiều.
Vỏ kiếm bên ngoài trên nguyên bản đã bị phân hủy, đều được Viên Hàm Vũ tu bổ lại.
“Uhm, bất quá so với nguyên bản vẫn là kém hơn rất nhiều”.
Viên Hàm Vũ đi đến bên cạnh Nhạc Tuyên, ôn nhu nói: “Em có muốn rút ra nhìn một chút không?”
“Muốn!”.
Trên mặt Nhạc Tuyên mang theo vẻ kích động, đến Viên Hàm Vũ đứng cạnh cũng có thể cảm nhận được tâm tình vội vàng của anh.
Chậm rãi cầm Lạc Hà từ trong hộp ra, cẩn thận quan sát, sợ mình không cẩn thận thì vật trân quý này sẽ bị hủy trong tay mình.
Lưu loát rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng màu trắng trong nháy mắt lóe lên trong mắt Nhạc Tuyên.
Nhạc Tuyên hơi hơi nghiêng đầu, bất quá không ảnh hưởng gì đến việc anh thưởng thức thanh bảo kiếm này.
Lẳng lặng đứng một bên nhìn, Viên Hàm Vũ trước mắt có chút mơ hồ.
Bao nhiêu lần người này cầm thanh Lạc Hà do mình tặng, vì mình đánh thiên hạ thu phục biên cương, cuối cùng cũng là người này vì bảo vệ mình mà bỏ mạng bên trong loạn quân.
“Em……”.
Viên Hàm Vũ cầm lòng không được lên tiếng, ánh mắt nhìn Nhạc Tuyên càng thêm thâm tình, trong mắt để lộ ra một tia quyến luyến thật sâu.
Nhạc Tuyên giống như không nghe thấy, lực chú ý vẫn luôn đặt trên Lạc Hà.
Cảm giác quen thuộc không diễn tả được, nhưng trong đầu vẫn không thể nhớ nổi cảm giác này đến từ đâu.
“Tôi cảm thấy nó rất quen thuộc”.
Nhạc Tuyên lầm bầm lầu bầu, những lời này lại làm cho Viên Hàm Vũ có chút kích động.
“Em có phải nhớ ra chuyện gì hay không?”.
Vội vàng nhìn về phía Nhạc Tuyên, nhưng đối phương lại lắc đầu.
Hy vọng mới vừa khơi mào một chút đã một lần nữa bị dập tắt không còn một mảnh, kế hoạch dùng Lạc Hà kích thích một chút ký ức của Nhạc Tuyên đã thất bại.
Viên Hàm Vũ thậm chí còn không biết mình sao lại cố chấp như vậy, cũng không phải là một hai phải làm cho Nhạc Tuyên nhớ lại, nhưng những ngày họ cùng kề vai chiến đấu, Viên Hàm Vũ có một chút hy vọng trong trí nhớ người kia có một chỗ dành cho hắn.
Nếu nói Nhạc Tuyên một chút phản ứng đều không có, Viên Hàm Vũ còn có thể tự khuyên mình từ bỏ, chẳng qua hiện tại, Nhạc Tuyên đối với những thứ kia rõ ràng là có phản ứng! Có lẽ, không chừng vẫn còn có hy vọng.
“Anh giúp em cất nó đi vậy!”.
Rút lại suy nghĩ, Viên Hàm Vũ cầm chiếc hộp lên, ý bảo Nhạc Tuyên đặt Lạc Hà vào.
“Anh muốn cất đi đâu?”.
Nhạc Tuyên yêu thích không buông tay, đành phải đem Lạc Hà bỏ vào hộp, vẫn không bỏ cuộc hỏi.
“Phòng của em!”.
Tặng cho Nhạc Tuyên một nụ cười thật tươi, không đợi anh kịp phản ứng kịp, Viên Hàm Vũ liền ôm chiếc hộp đi về phía Nhạc Tuyên.
“A, ai?! Để vào phòng tôi làm gì?”.
Nhạc Tuyên phục hồi lại tinh thần, vội vàng chạy theo.
Vừa mở cửa bước vào phòng, tức khắc bị điều trước mắt làm ngây người.
“Anh!”…!Nhạc Tuyên há to miệng, lại không biết nên nói gì.
Viên Hàm Vũ vừa lòng nhìn thanh Lạc Hà được treo trên tường.
“Sao, không tệ phải không”.
Nhạc Tuyên cau mày, hóa ra vừa rồi người kia vẫn luôn trốn trong phòng của mình, trách sao không tìm thấy được.
“Anh lấy nó đi đi”.
Tuy rằng mình rất thích Lạc Hà, chỉ là Nhạc Tuyên vẫn cự tuyệt sự xuất hiện của nó trong phòng mình, rốt cuộc đây cũng là đồ của Viên Hàm Vũ.
“Không cần”.
Một đời này không có nhu đầu đi đánh quân Hung nô, cho dù có, Viên Hàm Vũ cũng không muốn anh đi mạo hiểm như vậy.
“Coi như là thù lao khoảng thời gian này anh ăn nhờ ở đậu em đi!”.
Nhạc Tuyên còn muốn nói gì đó, Viên Hàm Vũ lại không cho hắn cơ hội này.
“Anh biết em thích, dù sao thì đều cất vào, để trong phòng em hay để chỗ anh cũng không khác gì nhau”.
Viên Hàm Vũ hơi hơi mỉm cười với Nhạc Tuyên.
“Em còn đang bệnh, đi tắm rửa sớm đi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá”.
Dứt lời liền vô cùng tri kỷ mà vui vẻ đóng cửa lại, trở về phòng của mình.
Nhạc Tuyên nhìn thanh Lạc Hà trên tường, vươn tay ra, cuối cùng cũng buông xuống.
……!
Mùa thu, lá phong đỏ phủ kín trên mặt đất, toàn bộ cảnh vật sau núi đều nhuộm đỏ.
Dưới màn là, chỉ thấy một thiếu niên mặc bạch y, tay cầm trường kiếm giống như giao long dưới đáy biển, xuyên qua giữa không trung đỏ au.
Một thiếu niên áo vàng khác đứng dưới tàng cây, đôi mắt vẫn luôn dõi theo thân ảnh của thiếu niên áo trắng kia, thỉnh thoảng vỗ tay khen ngợi.
Nhạc Tuyên cầm kiếm, từ trên cây phong nhảy xuống, vững vàng đứng trước mặt Viên Hàm Vũ.
“Xem ra thanh kiếm này cầm vô cùng vừa tay a!”.
Viên Hàm Vũ nhìn Nhạc Tuyên từ trên xuống dưới, vừa lòng gật gật đầu.
“Quả nhiên là bảo kiếm thượng cổ, xúc cảm đúng là khác xa so với thanh kiếm bình thường”.
Nhạc Tuyên cũng đặc biệt thích Lạc Hà, hận không thể ôm nó cả ăn cả ngủ.
“Bất quá cảm thấy thiếu một cái điếu sức rồi, một thời gian nữa ta giúp ngươi nhìn thử, tìm một cái xứng với thanh cổ kiếm này!”.
Viên Hàm Vũ duỗi tay ôm chầm đầu vai Nhạc Tuyên.
“Uhm!”.
Chỉ là việc nhỏ như trên, Nhạc Tuyên cũng không khách khí cùng với Viên Hàm Vũ.
“Đúng rồi, lần này ta ở biên giới phát hiện được một loại rượu, đặc biệt mang về, đêm nay có muốn uống một chút không?”
Viên Hàm Vũ tự nhiên cầu mà không được, lập tức liền đồng ý.
Vào đêm, thừa dịp thị vệ trong cung thay ca, Nhạc Tuyên len lút từ trên đầu tường phi vào hoàng cung.
Phía sau hoa viên, Viên Hàm Vũ đã dọn xong mấy đĩa đồ ăn nhẹ, đang chờ Nhạc Tuyên đến.
“Sao hôm nay đến trễ vậy!”.
Viên Hàm Vũ bất mãn nói, bất quá nhìn thấy Nhạc Tuyên thì trên mặt vẫn không tự giác hiện ra vẻ tươi cười.
“Đã nói để bọn họ mở cửa cung cho ngươi vào, thế mà ngươi lại muốn trèo tường”.
“Này không phải vì che giấu tai mắt người khác sao! Vừa rồi chỉ là đứng đợi mấy tên thị với đang nói chuyện trời đất, một lát sao mới đổi ca!”.
Nhạc Tuyên lấy từ trong ngực ra một vò rượu nhỏ, đặt trên bàn.
“Thử xem, hương vị vô cùng tinh khiết”.
Rót rượu cho hai người, Viên Hàm Vũ nâng chén, đưa ly về phía Nhạc Tuyên: “Tới, chúc mừng Nhạc tướng quân của chúng ta khải hoàn trở về!”.
“Ta luôn vì nguyện vì Thiên tử thu phục biên cương!”.
Hai ly chạm vào nhau Đinh một tiếng, cả hai đều uống cạn ly rượu.
Rượu quá ba tuần, cả hai đều bắt đầu có chút không thanh tỉnh.
Nhạc Tuyên vẻ mặt ghét bỏ nhìn Viên Hàm Vũ luôn đưa mặt cười ngây ngô với mình.
“Người nói xem, người đường đường là một hoàng đế, sao uống rượu xong liền ngốc như vậy”.
Nhạc Tuyên nhịn không được đưa tay chọc chọc đầu Viên Hàm Vũ, nhưng người nọ lại nhân cơ hội mà nắm tay hắn, chết cũng không chịu bỏ.
“Buông tay! Mau buông tay!”.
Nhạc Tuyên phủi phủi cánh tay của Viên Hàm Vũ, nhưng đối phương hình như đã sớm nhìn thấu ý tưởng của hắn, trực tiếp đưa tay ôm sát Nhạc Tuyên vào ngực, càng ôm càng chặt.
Nhạc Tuyên bất đắc dĩ nhìn người nọ, nhận mệnh dựa vào vai Viên Hàm Vũ, nhắm mắt lại, không nhìn thấy trong bóng tối, Viên Hàm Vũ hơi hơi nhếch miệng lên cười.
……!
Nhạc Tuyên xoa đầu ngồi dậy từ trên giường, vừa mở mắt ra đã thấy thanh Lạc Hà được Viên Hàm Vũ treo trên tường.
Anh có cảm giác tối hôm qua hình như đã mơ thấy một giấc mơ gì đó, chỉ là sáng nay vừa dậy, chi tiết cái gì đều cũng quên, chỉ còn cảm giác ngọt ngào lưu lại.
“Dậy đi!”.
Ngoài cửa, Viên Hàm Vũ đập cửa làm Nhạc Tuyên phục hồi tinh thần lại, ngoan ngoãn bò ra khỏi giường, đi đến nhà ăn.
“Cuối tuần em có rảnh không?”, Viên Hàm Vũ làm bánh mì quét bơ, chỉnh tề đặt trước mặt anh.
“Có hứng thú đến một hội giám định đồ cổ với anh không?”.
Nhạc Tuyên hơi hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua Viên Hàm Vũ, lại cúi đầu nhìn bánh mì trong tay mình, do dự một lát rồi vẫn cầm lấy cắn một miếng.
“Giám định đồ cổ?”.
Nhạc Tuyên vừa nhai, không biết sao nghe được đề nghị này của Viên Hàm Vũ, lại làm anh nhớ lại giấc mơ đêm qua.
“Uhm, chủ yếu là một ít thứ của triều Nguyên, nếu có rảnh thì đi với anh một chuyến đi!”.
Viên Hàm Vũ nhìn Nhạc Tuyên, hai mắt lộ rõ khát vọng.
Hơi do dự một chút, cuối cùng Nhạc Tuyên gật gật đầu.
……!
Sau khi thống nhất với Tần Tân Vinh, Viên Hàm Vũ đến hội trường.
Vì để che giấu thân phận, Viên Hàm Vũ cũng hoàn toàn không xuất hiện bên cạnh Tần Tân Vinh, mọi chuyện đều trao đổi qua tin nhắn.
“Anh có nghiên cứu về cái này sao?”.
Đi bên cạnh Viên Hàm Vũ, Nhạc Tuyên nghiêng đầu hỏi.
“Cũng tạm thôi, chỉ là nhìn vô cùng thân thiết”.
Viên Hàm Vũ khẽ mỉm cười nói, trong lòng lại nhịn không được cười khổ, mấy thứ này phần lớn đều là những thứ hắn đã từng dùng qua năm đó, có thể không thân thiết sao!
Cũng không khác với lần trước lắm, bên ngoài trưng bày những món đồ cổ mà người chơi tự nguyện đem ra, trên cơ bản không tính là có giá trị cao, nhiều nhất cũng chỉ là có tính biểu tượng mà thôi.
Những món đắt tiền nhất đều vẫn đặt trong phòng đấu giá.
Hai người chậm rãi dạo quanh hội trường một vòng, chờ đến khi bắt đầu phiên đấu giá mới đi vào trong.
Vừa vào cửa nhấc đầu, Viên Hàm Vũ đã nhìn Tần Tân Vinh ngồi bên trên, người đứng cạnh ra dấu với hắn một cái, Viên Hàm Vũ hiểu rõ gật gật đầu.
Món thứ nhất được đưa ra, là một cái bình phong bằng ngọc thạch thật lớn.
“Thứ này không tồi, chỉ tiếc là đồ được mô phỏng lại sau này, thật sự đẹp hơn nhiều so với phiên bản gốc”.
Đồ vừa đem ra, Viên Hàm Vũ nhịn không được thấp giọng nói với Nhạc Tuyên.
Nhạc Tuyên chỉ cười cười, trên mặt cũng không có biểu hiện gì.
Vừa mới bắt đầu, mấy món đồ đều là những thứ bình thường, càng về sau, các món đồ càng đáng giá.
Mục đích của Tần Tân Vinh là Ngọc Ban Chỉ kia, đối với mấy món trước đó cũng chỉ xem cho biết mà thôi.
Ngọc Ban Chỉ còn chưa được đưa ra, Viên Hàm Vũ cũng còn thảnh thơi, mỗi khi có một món hàng được đưa ra, nhịn không được giới thiệu với Nhạc Tuyên một lần.
Mà Nhạc Tuyên vậy cũng không chê phiền, một bên nghe, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Mấy thứ này, em có thích gì không?”.
Vừa rồi lên mấy món triều Nguyên, đặt vào lúc ấy không phải là bảo vật gì, chẳng qua là mấy ngàn năm sau lúc này, thật ra lại vô cùng hiếm lạ.
“Cũng không, không có cảm giác gì”.
Nhạc Tuyên giật giật người, điều chỉnh tư thế.
“Đúng không!”.
Viên Hàm Vũ có chút thất vọng, vốn định lần này dẫn anh đến đây, có thể xem có gì kích thích được ký ức của anh không.
Bất quá xem bộ dạng hiện tại, đại khái là không phải giả vờ.
“Món tiếp theo”.
Chỉ cảm thấy trong túi chấn động, Viên Hàm Vũ mở ra thì nhìn thấy tin nhắn của Tần Tân Vinh.
Đôi mắt nhịn không được híp lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên lầu, bảo vệ võ trang hạng nặng gật gật đầu với hắn.
“Tiếp theo là món tốt nhất hôm nay, từ ngàn năm trước đến giờ, mọi người đối với đồ này đều có đủ loại suy đoán, có chút thậm chí có thể nói đây là một bảo tàng!”.
Người chủ trì giới thiệu vô cùng khoa trương, Viên Hàm Vũ ngồi bên dưới lại nhịn không được cười lên tiếng.
“Sao vậy?”.
Tiếng cười làm những người khác chú ý đến, Nhạc Tuyên nhịn không được khều hắn, cúi đầu hỏi.
“Không, anh chỉ cảm thấy ông ta nói quá giả tạo”.
Viên Hàm Vũ ngừng người, khóe miệng vẫn nhịn không được giơ lên.
“Nay là Ngọc Ban Chỉ tùy thân của hoàng đế cuối cùng Nguyên triều, Nguyên Ai đế.
Sau trận đánh ở kinh thành, Ngọc Ban Chỉ này đã biến mất, mà bây giờ nó lại một lần nữa xuất hiện trước mắt chúng ta!”.
Tấm vải đỏ bên trên được mở ra, Ngọc Ban Chỉ nho nhỏ đặt trong hộp, những người ngồi sau nhịn không được muốn đứng lên nhìn cho rõ
Trong nháy mắt tấm vải đỏ được mở ra, Viên Hàm Vũ đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc.
Nhịn không được sờ sờ ngón giữa tay trái, nhưng trên đó lại không có gì.
Viên Hàm Vũ có chút xuất thần, không hề phát hiện Nhạc Tuyên bên cạnh cũng có chút không thích hợp.
Cái này rất quen thuộc……!.
truyện tiên hiệp hay
Tựa như có thứ gì đó muốn chui ra từ trong đầu mình, Nhạc Tuyên nhịn không được lắc lắc đầu.
“Làm sao vậy!”.
Cảm giác có người kéo kéo cánh tay mình, Viên Hàm Vũ đột nhiên lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện Nhạc Tuyên bên cạnh thất thường.
“Đầu…!Đau…”.
Cả người Nhạc Tuyên đều phải dựa vào Viên Hàm Vũ, môi khẽ phun ra hai chữ…!
Ôm Nhạc Tuyên, nhìn thoáng qua Ngọc Ban Chỉ trên sân khấu, nhẹ giọng nói: “Có thể là do ngột ngạt quá, chúng ta ra ngoài đi!”.
Nhạc Tuyên gật gật đầu, tùy ý Viên Hàm Vũ nâng người đi ra ngoài.
Mọi người phía dưới sôi nổi đứng lên, Tần Tân Vinh nhìn không thấy Viên Hàm Vũ đang ở đâu.
“Người đâu!”.
Tần Tân Vinh đứng lên, sau khi mọi người ngồi xuống mới phát hiện phía dưới có hai vị trí trống không.
“Điện thoại cho hắn đi!”.
…!
# Hết chương 15.