Tổng Giám Đốc Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 66: Biển


Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Người Ta Lại Chạy Mất Rồi FULL – Chương 66: Biển


Lòng hận thù của Arturto lớn đến nỗi gã phải trốln đường thuỷ tìm đến tận A thành suốt bao nhiêu năm, cũng chỉ là một đứa trẻ lưu lạc đầu đường xó chợ, nhìn Nguỵ Âu Dương dần lớn lên, gã cũng vậy.
Arturto không còn gì để mất.
Tất cả còn lại chỉ là lòng hận thù.
Vũ Thanh An bị cuốn vào chuyện này, cũng là cậu bị chịu ảnh hưởng nhiều nhất.
Năm đó công ty cha gã lỡ phá hỏng kế hoạch gia nhập đầu tư ngoại quốc của Vũ gia, Nguỵ jbgia thấy đồng minh bị thiệt lập tức ra tay.
Lòng hận thù của gã quá lớn, mù quáng khiến gã hận tất cả.
Gã muốn triệt tận gốc.
Nếu như lưu lại người thì rắc rối sau này sẽ tìm tới hắn.
“Là anh, ngay từ đầu đã là anh.”
Arturto phải nói là quá thông minh và kiên trì, một đứa trẻ 16 tuổi chật vật, tốn bao công theo dõi nhất cử nhất động của gia đình hắn, gã đem thông tin bán cho đám tổ chức đen gây khó dễ cho gia đình Vũ Thanh An cùng cha mẹ Nguỵ Âu Dương.

Sau khi cha mẹ cậu gặp tai nạn, bước lớn sau cùng, quân cờ mạnh nhất của gã đưa ra chính là Lâm Tĩnh.
“Y yêu Nguỵ Âu Dương, nhưng y cũng yêu bản thân.”
Gã tiếp xúc Lâm Tĩnh mọi buổi sáng sớm.
Bởi gã là một thằng bé bán hoa quả ngoài cổng khu chợ tổng hợp thực phẩm.
Arturto nhăn mày suy nghĩ một lát, sau đó tỏ vẻ hoang mang nói, “Có thật như vậy sao? Chú ấy sẽ đuổi tôi đi?”
Khuôn mặt biến dạng của gã lại thay đổi, “Đúng vậy, tôi chắc chắn cha hắn sau này sẽ không để cậu lại gần đâu.”
“Tôi luôn theo sau Âu Dương, anh ấy luôn cần tôi, không có tôi làm sao anh ấy tự lo được?”
“Anh đã tiêm nhiễm vào đầu óc một đứa trẻ đơn thuần.”
Arturto lắc đầu, “Không có ai đơn thuần cả, chỉ là chưa đến lúc họ bộc lộ được ra thôi.”
Xã hội loạn lạc, không thể yên bình như những mảnh vườn trường vui đùa thuở nhỏ không phải lo âu.

Ai cũng muốn cuộc sống được đủ đầy, nhưng con người luôn phải giẫm đạp nhau để vươn lên chiếm vị trí tốt, âm mưu lừa lọc đầy đủ cả.


Đến lúc đó, kẻ nào yếu hơn sẽ thiệt.
Lâm Tĩnh sẽ trở thành kẻ vô gia cư nếu như bị đưa khỏi Nguỵ gia, cho dù cha Nguỵ Âu Dương có đưa khoản tiền lương chu cấp thì cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn.
Vào lúc đó đứa trẻ chỉ 11 tuổi đơn giản nghĩ cuộc sống của nó sẽ không vui sướng như ở Nguỵ gia nữa.
Nó sẽ phải rời xa người vẫn luôn cùng nó trải qua hàng ngày là Nguỵ Âu Dương.
Arturto chỉ làm một chiếc đòn bẩy nhẹ tảng đá xuống hồ nước.
Gã làm cho y nghĩ chính cha Nguỵ Âu Dương đang cản đường hắn.

Chính gã là người nói y dụng tay lên động cơ xe của cha mẹ hắn.
“Nếu muốn giết tao thì làm luôn đi.

Viên đạn chỉ đi một hướng, một là vào đầu mày, hai là vào đầu tao.” Vũ Thanh An cay nghiệt nói.
Arturto lắc đầu xuýt xoa, “Móng vuốt thật sắc.”
Gã mỉm cười, điệu cười thoả mãn khi kế hoạch thành công khiến cho Nguỵ Âu Dương quay vòng vòng không đoán được đường đi nước cờ của gã.
“Ngỡ tưởng năm đó hắn sẽ đau đớn dai dẳng vì Lâm Tĩnh, chẳng ngờ có thể gặp được cậu.

Cũng phải thôi…!So với y, cậu đáng giá hơn nhiều.”
Gã như chợt nảy ra ý tưởng gì đó trong đầu, vỗ tay đốp một cái, “Tôi sẽ không giết cậu đâu, thế này hay hơn này!”
Trong mắt Vũ Thanh An, Arturto chẳng khác nào một tên loạn trí luôn hào hứng về sự đau khổ của kẻ khác, ánh mắt của gã rất điên dại, liên kết lại với những hành động âm mưu của gã trước đó càng khiến cậu khẳng định rằng tâm trí gã cũng không bình thường.
“Tôi sẽ giữ cậu bên người, cậu hữu dụng.”
“Có điều này tôi không hiểu, anh đã đứng đầu một tổ chức như vậy, tại sao còn muốn tiền của tôi?”
“Tôi cần thêm vốn để đảm bảo.” Arturto híp mắt, “Tao đã phải chịu nhẫn nhục dùng chính cơ thể này đổi lấy tất cả, vì vậy sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu.”
Arturto đã đi theo tên cầm đầu, chịu đựng ngủ cùng tên đó, chấp nhận làm tình nhân đổi lại một chỗ đứng vững chắc trong tổ chức này, dần dần đi lên lật đổ cướp lấy chiếc ghế cao nhất.


Đối với gã đây đã là một cái giá quá đắt, gã không muốn nhìn lại vì tránh cảm giác ghê tởm ngày trước quay trở về.
Gã đang nghĩ thay vì giết Vũ Thanh An thì tại sao không giữ cậu bên người làm công cụ hoàn hảo, biến cậu thành quân cờ của chính gã đẩy ngã Nguỵ Âu Dương.

Nếu như Vũ Thanh An chết thì mọi thứ diễn ra quá nhanh, gã muốn Nguỵ Âu Dương lần thứ hai chịu đựng nỗi đau chia ly kia…
Vì vậy bọn họ mới đứng ở tình cảnh này lần nữa gặp lại nhau.
Một buổi chiều rất âm u, gió lớn cùng bụi khiến cho người ta cay mắt, dự báo thời tiết nói rằng ngày hôm nay sẽ có bão lớn.
Ngụy Âu Dương đứng nhìn thân ảnh đơn độc của người yêu mình đầu bên kia, tay nắm lại thành quyền, cỗ hơi thở âm trầm đến cực điểm tỏa ra xung quanh.
Đầu óc Vũ Thanh An hiện tại trống rỗng, cậu chỉ biết ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, thật lâu, thật lâu..

Hiện tại trong tay cậu là một khẩu súng lục, đứng dàn hai bên là một đám người đeo mặt nạ hướng phía súng về Nguỵ Âu Dương.
Arturto muốn cậu chơi trò cò quay Nga.

“Âu Dương, em một lần, sau lại đến anh.”
Nguỵ Âu Dương muốn bước tới gần, song một tên đứng đầu hàng tay phải cậu đứng ra giơ tay ý ngăn cản, hắn sẽ đứng ngay nơi đó.

“Em sẽ làm trước.”
Phía sau lớp mặt nạ, ánh mắt Arturto nhìn bên phía Nguỵ Âu Dương lần lượt đánh giá từng người, tên ngoại quốc tóc vàng, đứa em gái, đám vệ sĩ kia, có vẻ đầy đủ rồi.

Có một tên lần trước gã phái người bắt Vũ Thanh An đã làm cản trở bên gã có vẻ không cùng chung đường với bên Nguỵ Âu Dương.

Hành động đơn lẻ, không đáng để gã phải lo ngại.
Trong lúc gã đang tính toán thì tiếng “cách” đã vang lên lần thứ 2.


Mọi người đều lặng im không nói gì, đến cả thở cũng không dám, mọi chuyện nếu chỉ cần lệch một chút là tất cả đều hỏng hẳn.
Nòng súng áp vào thái dương Vũ Thanh An, nhắm mắt bóp cò, lại là “cách” một tiếng.
Ánh mắt Nguỵ Âu Dương đỏ sọng lên, trong lòng hắn hiện tại đang sợ hãi.

Sợ rằng em sẽ rời xa tôi.
“Anh sẽ ổn chứ?” Vũ Thanh An hỏi.
Gật đầu, “Anh sẽ ổn nếu như em an toàn, trong vòng tay anh.”
Sao em lại hỏi vậy?
Vũ Thanh An cười, ngay cái lúc Arturto quay mặt lại ý thúc giục cậu, một chiếc xe UAZ bọc thép phi tới quẹo một đường chắn ngang Nguỵ Âu Dương.
La Uyển Như mở tung hai bên cửa, Văn Lam ngồi trong xe với áo mũ giáp chống đạn lập tức kéo tấm vải lớn.
Ngay khi đám người Arturto nhìn thấy sắc mặt liền tái mét, một gã hô lớn “Súng máy!!”
Arturto trở tay không kịp, gã vội nằm xuống đất, vừa rút khẩu súng hướng về phía Vũ Thanh An thì “Đoàng!” một tiếng, bàn tay gã nhuốm đầy máu, khẩu súng đã văng ra xa.
Văn Lam dùng hết lực mình ghìm nòng súng không bị giật xuống đất, người bên Arturto bỗng từ hai cánh xuất hiện, Nguỵ San lập tức kéo La Uyển Như lui vào sâu bên trong.
Thế như chẻ tre, Arturto nhìn người của mình dần nằm xuống, ở phía vách núi cao còn lấp ló thêm vài tên bắn tỉa chĩa nòng súng xuống dưới đây, súng trường của bên gã hướng về chiếc xe bọc thép kia chẳng khác nào lấy trứng chọi đá huống chi còn có súng máy.

Gã quay sang nhìn nụ cười của Vũ Thanh An, tất cả vẫn là người thanh niên này.
Tiếng súng máy đã ngưng, mùi khói đạn nồng nặc khiến Văn Lam phải rời khỏi xe vội, sắc mặt y đã trắng bệch không còn một giọt máu.
Leo nhanh chóng ôm người yêu lui vào bên chỗ người mình thủ, vội vã trấn an y, “Lâm Tĩnh, chúng là người xấu, em không cần phải cảm thấy tội lỗi.

Em nhớ những lời anh nói phải không?”
Văn Lam mơ hồ gật đầu, sắc mặt không tốt hơn là bao song cũng không có run rẩy hoảng loạn như trước, đây là lần đầu tiên y chạm đến súng, thậm chí còn xả đạn lên rất nhiều người.
“Không sao, cho dù chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ đưa em đi.” Leo hôn lên trán y an ủi, nếu Văn Lam bị đưa ra trước pháp luật hắn lập tức sẽ đem cậu ra nước ngoài.
Y là một người trung thực, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm pháp luật, trước đó hắn nên dùng chút thủ đoạn mới có thể đem y an toàn rời đi.
May mắn La Uyển Như tự động tìm đến bọn họ nói biết khuôn mặt người kia, Arturto trước đây đã từng tới tìm nàng thăm dò, La tiểu thư này liền nhạy bén cảnh giác, sau nghe qua tin Vũ Thanh An mất tích trên báo đài mà Nguỵ Âu Dương đưa tin thì lập tức tìm đến.

Nhận dạng được người kia, thậm chí là có cả tên thì bọn họ cũng vẫn ở ngõ cụt.


Leo lục soát toàn bộ hệ thống dữ liệu nhận dạng nhân khẩu cũng không tìm ra được gã.

Sở dĩ nhiều năm về trước gã đám pháp y đã kết luận chết rồi, hệ thống sớm đã xoá thông tin gã, Arturto căn bản là vô hình chưa từng tồn tại.
Chỉ mất hai ngày, Văn Lam được hướng dẫn sử dụng súng máy, học cách ghìm tay giảm độ giật, Nguỵ San dạy La Uyển Như cách cua đường xe.

Có duy nhất hai người này không lọt vào mắt của Arturto, chính vì vậy gã mất cảnh giác, cứ ngỡ rằng sẽ không có ai giở trò sau lưng.
Nhìn nụ cười đắc thắng của Vũ Thanh An, Arturto giận run người, ánh mắt đưa tới sợi dây thừng lộ ra dưới lớp quần dài buộc nơi cổ chân cậu thì chợt nhớ ra, mặc kệ loạt súng hướng phía mình vùng dậy lao vào người thanh niên.
“Không được nổ súng!” Nguỵ Âu Dương hô lớn, bước chân cũng nhanh chóng phóng thẳng vào nơi cậu.
Vũ Thanh An dùng cùi chỏ đập vào ót gã, Arturto kêu một tiếng đau, tay từ sau lưng rút ra con dao găm đâm thẳng vào ngực cậu.

“Ẩu đả, không có tầm ngắm.” Lính bắn tỉa thông báo qua bộ đàm.

“Có lập tức nổ súng, không được bắn nếu quá gần Vũ thiếu.” Leo ra lệnh.
Người thanh niên dùng hết sức đạp Arturto qua một bên, gã bị đánh vào ót thì choáng váng chao đảo cả người, một tiếng “vút” xoẹt qua, một viên đạn ghim vào đầu, chưa kịp nhắm mắt.
Vũ Thanh An ôm ngực mình, máu nhuộm đỏ cả chiếc áo cậu, trong lòng thầm nghĩ.
Quả thật không qua được mà.

“An!!!” Tiếng gọi của hắn chợt vang lên, có hoảng hốt, có đau đớn.

Cậu đưa mắt lên nhìn, chân bị kéo về sau một cái liền mất thăng bằng ngã khỏi vách núi.

Lần cuối cùng trước khi cậu mất ý thức, người đàn ông đó bị một đám vệ sĩ giữ lại, vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lộ vẻ đau thương, giữa tiếng gió gào thét nghe được người gọi tên mình.
A, trời mưa rồi.
Một màu xanh, biển hôm nay chẳng đẹp chút nào…
Nguỵ Âu Dương, anh sẽ ổn chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.