Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Người Ta Lại Chạy Mất Rồi FULL – Chương 47: Ngoại Truyện Mèo Con Nổi Cáu
Sáng sớm ở vùng biển thật sự rất thoải mái, không khí thanh mát trong lành, ánh nắng dịu nhẹ len vào căn nhà nhỏ, qua ô cửa sổ cùng tấm lụa mỏng chiếu lên giường.
Vũ Thanh An nằm úp sấp ở trên giường, nửa dưới ẩn trong lớp chăn trắng chỉ để tấm lưng trần đầy vết tích hoan ái lộ ra, đường cong mềm mại từ vai kéo đến eo đều hoàn hảo.
Người thiếu niên nhắm mắt an tĩnh ngủ, dường như ánh nắng chiếu vào rất ấm áp, trên môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.
Từ bên ngoài xuất hiện một chú chó lớn chậm rãi bước vào, bộ lông đen tuyền chảy dọc theo cơ thể, dáng người thẳng tắp, phần ngực lớn kéo xuống bên chân săn chắc khoẻ mạnh, quả nhiên là dòng Rottweiler thuần chủng không lai tạp.
Nó đi đến bên giường, linh hoạt nhảy lên lấy hai chân trước chống lên thành giường, cúi xuống sát bên sườn mặt người thanh niên hít ngửi vài cái.
Vũ Thanh An có lẽ cũng mơ màng sắp tỉnh, Rott làm vậy cậu liền biết nên chậm rãi mở mắt, cái đuôi cụt cố vẫy vẫy mấy cái khi thấy chủ nhân nhỏ tỉnh dậy, trông rất buồn cười.
Lần đi du lịch này cậu chỉ đem theo Rott, để lại hai đứa mèo kia ở nhà, tuy rằng mèo ít có vận động nhiều nhưng không có nghĩa sẽ không đi lung tung, sợ là len lỏi góc nào đó tìm sẽ rất mệt, Nguỵ Âu Dương lại càng không muốn quản, đem Rott đi là vô cùng hợp lý.
Mỗi sáng Rott sẽ theo Nguỵ Âu Dương chạy bộ dọc bên bờ biển, có lẽ là cũng vừa về.
Quả nhiên bên ngoài nghe thấy tiếng giày của người đàn ông đang đi lên cầu thang, Rott lui ra ngoài cửa nằm sưởi nắng.
Bọn họ không định ở khách sạn mà thuê chỗ ở riêng, dọc bờ biển thi thoảng sẽ có vài căn nhà gỗ dựng lên, Vũ Thanh An vừa nhìn thấy liền thích, nhà không lớn, mọi thứ đều ở trong một gian chứ không phân phòng gì ngoại trừ nhà tắm cùng phòng vệ sinh, cửa ở đây đều là dạng kính trong suốt kéo ngang theo thiết kế kiểu Nhật, có thêm miếng rèm để chắn nắng lại không sợ mất riêng tư, tổng thể nhìn nhỏ gọn rất đẹp, gần gũi với thiên nhiên.
Nguỵ Âu Dương kéo cửa ra, kéo cái khăn trên cổ xuống vắt lên ghế rồi tiến gần bên giường.
Vũ Thanh An nhắm mắt lười biếng nằm thư giãn ở đó, hắn vừa chạy bộ về hiển nhiên sẽ có mồ hôi, cậu cá là hắn còn lợi dụng khu xà đu của mấy người hay tập gym để tập nữa, mỗi lần người đàn ông này vận động mạnh đều toát ra hormone đặc trưng lẫn mồ hôi của cơ thể.
Cái này của hắn thực sự rất có vấn đề với cậu, không chỉ mỗi lần lại gần khiến mình không kiềm chế nổi mặt đỏ tim đập, mùi hương bao quanh lấy choáng váng.
Rắc rối hơn nữa là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài này, Vũ Thanh An có theo hắn đến khu xà đó, ngay cạnh chính là khu trượt ván của đám thanh niên trẻ, vừa ngay cùng lúc có rất nhiều con gái phụ nữ vây quanh hai bên, một bên xem đám thanh niên thể hiện tài năng trượt ván, một bên chiêm ngưỡng mấy cái cơ bắp khoẻ mạnh của đám xà ngang.
Lúc đó Nguỵ Âu Dương bước vào vẫn mặc áo đã đủ thu hút người rồi, thẳng đến khi mọi người ở đó thấy hắn không tầm thường, một người ở đó được coi là khoẻ nhất đã ra thử thách, cậu cũng không coi đấy là cạnh tranh cái gì, cái này bất quá là một hình thức chào đón xã giao của bọn họ mà thôi.
Cuối cùng Nguỵ Âu Dương vẫn thắng, Vũ Thanh An cười vỗ tay theo đám đông tụ tập xung quanh.
Cậu biết mà, người yêu vẫn là giỏi nhất.
Nhưng nụ cười chưa duy trì được bao lâu liền lập tức dập tắt, trong quá trình hai người kia đọ sức nhau Nguỵ Âu Dương có cởi áo để lộ nửa trên trần cậu nghe thấy mấy tiếng cảm thán cùng trầm trồ của đám nữ đã không có nói gì, thẳng đến khi hắn lấy áo đi qua chỗ cậu, vừa lúc đám nữ lại ngang qua đó.
Một nữ nhân có bước ra chủ động bắt chuyện với hắn, cô ta không phải dạng nữ sinh đáng yêu, thân hình rất đầy đặn cân đối, mặc áo ba lỗ ngắn cùng quần legging lộ làn da rám nắng khoẻ mạnh cùng 3 vòng hoàn hảo.
Nguỵ Âu Dương lúc đó nương theo phép lịch sự có tiếp nàng vài câu liền thôi, lập tức trở về bên cạnh vợ yêu, hắn biết màn vừa rồi Vũ tiểu miêu thấy hết.
Vũ tiểu miêu lúc giận lặt vặt dỗ vài cái, vuốt ve mấy chỗ lông ngược là lại ngoan ngoãn, nhưng mấy cái lúc ghen thì dỗ mãi cũng không xong, hậm hực xấu tính như một đứa trẻ con, thi thoảng còn chửi bới liên tục.
Quả nhiên hắn vừa ngồi xuống, Vũ Thanh An liền hỏi ý một câu, “Da rám nắng trông cũng được a?”
Nguỵ Âu Dương muốn cười cũng không xong, nhìn vẻ mặt cậu không lộ ra chút sơ hở gì song ánh mắt lại nói: Anh dám nói đẹp, tôi dỗi chết anh!
“Không có, anh thích nhất da em.” Nguỵ tổng làm sao lại muốn tiểu tổ tông nhà mình giận dỗi đành phải dỗ ngọt, Vũ tiểu miêu thấy hắn không có ý đồ gì nữa thì không hỏi gì thêm, đáp một câu “Mặc áo vào” rồi đứng dậy xoay người đi.
Rott cũng đứng dậy đi theo sau Vũ Thanh An, tuy hắn là ông chủ lớn, nhưng đối với ông chủ lớn thì chủ nhân nhỏ này chính là cậu trời nha.
Vậy là mèo con giận.
Không biết có phải cả hai người đều suy nghĩ việc này hay không, bên khoé miệng đều nâng lên nụ cười nhẹ.
Nguỵ Âu Dương như thường lệ cúi xuống hôn Vũ Thanh An, hôn lên trán, lên má, cuối cùng là lên đôi môi hồng mềm như cánh hoa.
Vũ Thanh An hôm qua bị hắn hành đến mức phải khóc lóc xin tha, bây giờ còn hơi sưng đỏ hai bên đuôi mắt.
Khi cậu hoàn toàn tỉnh táo ngồi dậy bước vào phòng vệ sinh cá nhân xong thì vừa lúc Nguỵ Âu Dương tắm xong, cả thân mình toát ra mùi bạc hà dịu nhẹ, thân trên trần trụi chỉ cuốn khăn tắm ở nửa dưới, mái tóc hơi ướt vuốt ra phía sau vì thói quen tay của hắn, quả nhiên đẹp trai có làm gì tuỳ tiện vẫn đẹp trai.
Hắn tiến tới ôm cậu từ phía sau, cằm tựa lên đầu cậu, trước kia Vũ Thanh An vốn dĩ không nghĩ mình sẽ lùn, đó là suy nghĩ khi chưa đứng cạnh Nguỵ Âu Dương.
Hắn to như con gấu vậy.
“Cạo râu giúp anh.” Cánh tay dài vươn ra lấy cái dao rạo chuyên dụng nhét vào tay cậu, Vũ Thanh An bĩu môi, cứ mỗi lần thấy hắn cạo râu trong nhà tắm lại vô thức sờ lên bên xung quanh miệng và cằm mình, tự hỏi tại sao râu hắn lại nhanh mọc phát triển quá đà như thế.
Sau này cậu mới hiểu được, là do mình có vấn đề chứ không phải là hắn, rõ ràng cậu hoàn toàn rất ít có râu hay thậm chí là không thấy, đến ria mép cũng không cứng như đám nam nhân.
Mỗi lần lo lắng hỏi người đàn ông này liệu bệnh lý mình có vấn đề nghiêm trọng hắn đều cười nói, “Em lười muốn chết, như vậy cũng đỡ cho em không phải cạo còn gì.”
Lần này hắn lại đòi mình cạo râu , Vũ Thanh An bĩu môi liếc hắn vài cáu, liếc chết anh!
Lấy bình xịt ra xịt một ít lên tay, lại lặp lại vài lần nữa, Vũ Thanh An bôi lên mặt phần dưới của hắn trắng xoá.
Cẩn thận rửa lại dao cạo một lần, dao cạo này là loại xịn, bề mặt dao được thiết kế lướt nhẹ trên da, Vũ Thanh An chậm rãi thao tác, nhưng mới cạo xong phần cằm dưới của hắn thì khó chịu ra mặt.
“Anh cúi xuống đi.” Cậu nói.
Nguỵ Âu Dương cúi đầu hỏi lại, “Làm sao vậy?”
“Anh cao quá em với lên rất khó chịu, không khéo lại bị thương anh.” Mỏi muốn chết.
Nguỵ tổng nở một nụ cười tiêu sái, dứt khoát bế người yêu đặt lên bệ rửa tay.
Vũ Thanh An bị hành động của hắn làm cho giật mình, bắt đầu lầm bầm nói trong miệng bất mãn với hắn, tay vẫn cạo nhưng chậm rì rì.
Đến khi thấy nét nhịn cười trong ánh mắt của Nguỵ Âu Dương, lại còn dáng vẻ ngẩng cao đầu của hắn, Vũ tiểu miêu cảm thấy bị sỉ nhục chiều cao nặng nề liền ném dao cạo qua một bên chửi bới ầm lên, tung cửa bỏ ra ngoài.
Cuối cùng Nguỵ tổng phải tự mình tiếp tục cạo rồi nhanh chóng ra dỗ người yêu.
Vậy là mèo con lại giận dỗi.
P/s: Mình sẽ cố gắng đẩy lịch up chương trở về như ban đầu là 3-4 ngày/chương nhé.