Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Người Ta Lại Chạy Mất Rồi FULL – Chương 43: Bỏ Trốn
Vũ Thanh An tỉnh dậy ở trong phòng nghỉ, khắp người dấu hôn hồng tím mới cũ đè lên nhau, cả người đều đau nhức, cái eo như muốn nát rồi.
“Anh…” Vẫn là không thấy người đàn ông kia, cậu lên tiếng gọi.
“Anh đây”, lập tức cửa đẩy ra, Nguỵ Âu Dương ngồi ở bên ngoài xem hồ sơ, nghe tiếng động trong phòng thì lập tức quay trở vào.
Ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng đưa ra, Vũ Thanh An tột độ lười biếng, cố gắng thu mình hết cỡ biến thành con sâu nhỏ trong vòng tay của vị Tổng giám đốc này.
“Dương, sau này anh đừng giết người được không?”
Ngước đôi mắt lên nhìn hắn.
Nguỵ Âu Dương tuỳ tiện gật đầu, “Anh đâu thể giết người tuỳ tiện, em sợ anh sẽ trở thành sát nhân hàng loạt sao?”
Chớp chớp mắt, cậu vẫn không tin được người đàn ông ôn nhu yêu thương mình lại là cầm đầu xã hội đen.
Mặt đó của hắn, hình như cậu chưa từng thấy qua.
Vuốt ve lọn tóc mềm mại, Nguỵ Âu Dương nhìn chăm chú hồi lâu, hắn lên tiếng, “Vũ Thanh An, kể cho anh một chút chuyện hồi còn ở cô nhi viện đi.”
Khuôn mày của người thanh niên hơi cau lại, đôi mắt tựa hồ như đang đăm chiêu điều gì đó.
“Em nhớ không rõ.”
Không hiểu vì sao, khi cậu cố gắng nhớ lại, ký ức vẫn chỉ là một khoảng màu xám mờ mịt.
Hắn nhìn, “Có bao giờ em nghĩ sẽ quay về thăm mọi người không?”
“Em không biết nữa, em chưa nghĩ tới.” Thanh An lắc đầu, bắt đầu bước chân ra ngoài xã hội, sự cố gắng mà cậu phải bỏ ra so với người bình thường hơn rất nhiều lần.
Có lẽ vì vậy cậu quá bận rộn, căn bản không có thời gian suy nghĩ tới.
Hoặc cũng có lẽ đó là lí do duy nhất cậu có thể viện cớ cho việc mình không muốn quay trở về.
“Gần đây anh thấy em ngủ không được ổn, rất hay gặp ác mộng, em đang phải chịu áp lực gì sao?” Nguỵ Âu Dương phủ chăn xuống che lại chân cậu, chỉnh lại để cả người này thu gọn trong chăn không bị gió lạnh đi vào, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề.
Vũ Thanh An nhăn mày khó hiểu, “Đâu có, em gặp ác mộng sao?”
Nguỵ Âu Dương gật đầu, cùng với dáng vẻ nghiêm nghị đó, đôi mắt xanh sâu thẳm chiếu thẳng vào cậu, Vũ Thanh An thật sự tin, cộng thêm những ngày trước thi thoảng mình tỉnh dậy cả người đều đau nhức, có thể là bị mộng du như lần trước hắn nói rồi.
“Nhưng em cảm thấy ổn mà…”
Bởi vì chuyện đưa Vũ Thanh An đi điều trị không thành, tiếp đó lại là chuyện cậu bị tai nạn, lần này hắn tuyệt đối sẽ không thả lỏng cảnh giác, lần trước xém chút nữa người trong lòng đã mất mạng rồi.
“Không sao, anh đã xếp cho em một cuộc hẹn rồi, trước hết cứ kiểm tra qua thôi, đừng để anh phải lo lắng được không?” Nguỵ Âu Dương áp trán cậu, giọng nói trầm thấp trấn an.
Vũ Thanh An đỏ mặt không có dám nhìn hắn, ánh mắt của người đàn ông này có chút ý tứ không nói được, cậu lí nhí đáp, “Dạ”.
Khoé miệng của hắn câu lên cười, ý vị tán thưởng một câu, “Ngoan lắm”.
Cắn cắn cánh môi, lúc người đàn ông tập trung làm việc, cậu lén nhìn hắn vài lần rồi lại rũ mắt xuống, kì thực trong lòng còn rất nhiều thắc mắc muốn hỏi hắn, song lại sợ ranh giới mỏng manh kia bị phá vỡ.
Nếu như Nguỵ Âu Dương thấy cậu hỏi quá nhiều sinh ra phiền phức thì sao?
“Em muốn đi ăn.”
Hắn ừ một tiếng, “Để anh gọi người.”
“Không cần, em muốn tự đi.”
Cậu từ chối.
“Để anh gọi người đem tới không phải tốt hơn sao? Em muốn gì cũng đều có cả.” Nguỵ Âu Dương có vẻ không có ý để cậu tự mình đi.
Người thanh niên bĩu môi, “Có những thứ ăn tại quán vẫn ngon hơn, đem về sẽ không có được hương vị lúc mới làm đâu.”
Giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là Vũ Thanh An được thả đi, vị Tổng giám đốc kia không an lòng để cậu đi một mình, phái theo A Báo cùng hai người nữa đi theo phía sau.
Vũ Thanh An cũng không có vấn đề gì, thay quần áo xong tự nhiên bước ra ngoài, hai vệ sĩ mặc thường phục đi cách cậu một đoạn phía sau, A Báo lại đi phía trước cậu.
Thường phục của họ thật ra vẫn là đồ đen, chỉ không có bộ vest như thường ngày, nhìn bộ dáng thế nào trông vẫn rất khủng bố.
Mới sáng cậu đặc biệt muốn ăn hoành thánh cùng màn thầu, quyết định rẽ đi vào một quán nhỏ.
Tuy là bên trong quán không lớn nhưng thực chất lại rất nổi tiếng, quy mô phát triển cũng không thể coi là nhỏ, nhưng quán cậu chọn chính là tiệm mở từ thời đầu, hương vị do chính tay bà chủ tạo ra không thể sai lệch đi đâu được.
“Ai nha, cậu thanh niên này cũng đã một thời gian không quay lại a.” Nhớ những ngày cậu làm đêm đều ghé qua đây ăn, nhiều đến nỗi bà chủ cũng nhớ mặt.
Khi Vũ Thanh An bước vào quán, hai vệ sĩ đứng ở bên kia đường, A Báo thì mua một cốc cà phê nóng cùng một tờ báo, bộ dáng nhàn nhã dựa vào bên tường đợi.
Bọn họ đều ở đây, nếu hai người kia đứng quan sát thấy bên trong quán có gì không thích hợp thì lập tức A Báo sẽ đi vào.
Nếu như nói tới A Báo, ngoại trừ Nguỵ Âu Dương ra thì khó ai có thể địch lại được, hắn chính là cánh tay chủ lực của ngài Nguỵ.
Không cần phải suy nghĩ Vũ thiếu chính là chủ nhân thứ 2, bọn hắn phải bảo vệ toàn mạng.
Vũ Thanh An gọi cho mình một tô mỳ, một bát hoành thánh nhỏ cùng hai màn thầu, ăn đến no nê.
Chính là cái hương vị này, Nguỵ Âu Dương nói là mua về nào đâu phải dễ a.
Tính đứng lên gọi nước nhưng cậu lại ngồi xuống, tầm mắt rơi vào khẩu súng đen đang áp bên eo trái của mình.
“Nếu như có người phát hiện, tao lập tức cho tất cả mọi người ở đây chết hết.”
Đó là một người đàn ông trạc 40, khoác một chiếc áo lông thật dày, nhưng giấu dưới lớp áo chính là tay cầm súng, ngón tay cũng co lại như đã sẵn sàng bóp cò.
“Muốn gì?” Ánh mắt Vũ Thanh An lạnh đi.
“Choang!!!” Phía sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bát vỡ, nam bồi bàn mặt tái xanh nhìn đầu súng lộ ra khỏi lớp áo bông hô lên, “Hắn có súng!!”
Bên ngoài tiếng cửa bung ra, A Báo đã xông vào trong.
Gã đàn ông rủa một tiếng, tính quay lại áp chế người thanh niên, nhưng mà không hiểu vì sao, cậu dùng tốc độ rất nhanh đảo ngược lại cây súng cướp về tay mình.
“Đoàng!” một tiếng nổ ra, viên đạn xuyên qua lớp áo lông dày.
“Giết nó!!” Gã quát lên một tiếng, có mấy người khác nữa nãy giờ ngồi im lặng liền bật dậy.
Trong quán từ khi nghe thấy tiếng súng thì càng hỗn loạn, tất cả đều đổ dồn ra ngoài cửa, A Báo cùng hai người kia bị mắc kẹt lúc đi vào bên trong.
Người thanh niên đứng ở trên bàn ăn, cười lạnh một tiếng đảo ngược lại khẩu súng, một chân đưa lên chiếc ghế quất thẳng vào người gần mình nhất.
“Lách cách!” vài tiếng, lòng súng ngắm về gã lúc này ngồi cạnh mình bóp cò.
Viên đạn găm sâu vào mi tâm, gã chết không kịp nhắm mắt.
“Tránh ra!!!” A Báo đã xông được vào quầy bên trong, An Vũ nhận thức được lập tức chạy sâu vào trong phòng bếp, kéo hai gã đàn ông đang vây lấy mình quật ngược lại ném về phía đám người vệ sĩ đang chạy tới.
A Báo nhìn theo phản ứng của cậu thì lập tức phân phó một người giữ lại bọn chúng, còn lại đuổi theo người thanh niên.
An Vũ chạy trốn rất nhanh, chạy theo đường nhà bếp ra lối hẻm sau, tuy rằng có người đuổi theo song cậu chỉ lách qua đám đông, đến con hẻm bên kia đường thì lập tức mất dấu.
“Con mẹ nó!!” Nguỵ Âu Dương rít lên một tiếng, sắc mặt tồi tệ đến cực điểm.
“Lão Đại, tôi sẵn sàng chịu phạt.” A Báo cúi đầu.
Rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng, Nguỵ Âu Dương phất tay, “Bỏ đi, người có muốn chạy thậm chí ta cũng không cản được.”
Đêm nay, dùng lệnh của hắn lục soát toàn bộ A thành.