Tổng Giám Đốc Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 37: Tiệc


Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Người Ta Lại Chạy Mất Rồi FULL – Chương 37: Tiệc


Hôm nay là một ngày rất nóng, Vũ Thanh An rất muốn phơi nắng ngoài sân nhưng chỉ được một lúc thì bỏ cuộc vì không thể chịu được nhiệt độ, nhàm chán ngồi bệt xuống dưới thềm thanh ở ngoài sảnh nhìn ra ngoài.
Nguỵ Âu Dương nhìn Vũ tiểu miêu buồn chán hắn không nỡ, quyết định mở hệ thống lọc nước ở hồ bơi ra rồi dắt cậu đi, Vũ Thanh An nghĩ có lẽ hôm nay là ngày nóng cuối cùng rồi, háo hức đem đồ đạc đem ra bên bàn cạnh hồ bơi.
Nguỵ Âu Dương nhận vai đem Màn Thầu béo ra, Lod cùng Rott rất biết ý thức đi theo, vừa chạy ra thì con Rott đã nhảy xuống hồ bơi, con linh miêu thì vẫn như thường lệ an nhàn tìm chỗ nằm phơi nắng, duy chỉ có con mèo béo là bị người đàn ông thả xuống một cái đệm phao đẩy ra ngoài, nó sợ nước không đi được cứ kêu ngao ngao liên tục.
“Đừng có ăn nhiều quá, xuống nước sẽ bị chuột rút.” Đi qua bàn thấy Vũ tiểu miêu đang nhàn tảng ăn cơm cuộn cùng bình nước chanh to bự bên cạnh hắn liền nhắc nhở, tuy rằng muốn cậu béo thêm một chút, để cho da thịt đẫy đà hơn nhưng mà vẫn nên biết đúng thời điểm, an toàn cho bản thân vẫn là tốt hơn.
Vũ Thanh An thấy người đàn ông nói một câu rồi đột nhiên cứ nhìn chằm chằm vai cậu thì có chút lạ, hỏi hắn, “Anh làm sao thế?”
“Anh đang nghĩ xem có nên mở tiệc hay không?”
“Vì cái gì chứ?” Nguỵ Âu Dương không phải là một người dễ gần, hắn không thích tiếp xúc với nhiều người, hơn nữa theo Lâm quản gia nói Nguỵ gia rất ít khi mở lễ tiệc gì cả.
Hắn đáp, “Chẳng phải vết thương của em đã lành rồi sao, đó, vậy là đủ mở tiệc rồi.”
“Anh bị điên sao?” Cậu giật mình, làm gì có ai lại mở tiệc mừng vì thoát khỏi việc bị ám sát chứ?
“Cứ như vậy đi, anh sẽ để cuối tuần, ai cũng được mời.” Nguỵ Âu Dương gật đầu tự đồng ý cho quyết định của bản thân, hắn cũng cần phải thông báo càng sớm càng tốt việc Vũ Thanh An không phải là Nhị Nguỵ thiếu gia, cứ giả mù sa mưa thế này ắt sẽ đem đến phiền toái cho cậu, mấy người ở ngoài cũng sẽ ít đi tư tưởng nhìn ngó người của hắn.
“Đồ điên! Mặc kệ anh, em không tham gia đâu.” Vũ Thanh An trời sinh tính ghét nơi đông người, nếu như cùng Nguỵ Âu Dương tham dự thì miễn cưỡng có thể được, này hắn lại là chủ tiệc, cậu nếu thật sự là tâm điểm bữa tiệc, ăn mừng vì thoát khỏi tử vong vì bị ám sát chẳng phải là mất hết mặt mũi sao?
“Không sao cả, sẽ vui lắm.” Hạ người xuống in một nụ hôn lên trán, Vũ tiểu miêu tức giận, cầu dỗ dành.
Vũ Thanh An mặc kệ lời hắn bỏ ra hồ bơi nhảy xuống, lại còn cố tình tìm chỗ tiếp nước gần hắn, lấy đà nhảy thật mạnh, nước vung đến hẳn chỗ của người đàn ông.

Tức hơn nữa là hắn chỉ đứng cười, Vũ tiểu miêu tính khí trẻ con, cầu nuông chiều.
“Hừ!” một tiếng, mặc kệ hắn.
Vốn chỉ nghĩ là hắn nói chọc cậu thôi, ai ngờ đêm xuống trải qua một hồi vận động Vũ Thanh An liền kiệt sức ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy đã là buổi trưa, bước xuống phòng ăn thì ngỡ ngàng, mọi người xung quanh bận rộn trang trí nơi này, rất nhiều vệ sĩ của Nguỵ Âu Dương cũng giúp đỡ, mấy đầu bếp thì bận rộn liên tục.
“Cái gì đây?” Lẩm bẩm một câu, vừa lúc có một bóng người lướt qua.
Nguỵ San xuống cầu thang, quay ra hớn hở nhìn cậu, “Vũ Thanh An, anh trai sợ cậu buồn chán nên đã rời từ cuối tuần sang hôm nay luôn đấy, mọi người đều thức cả đêm chuẩn bị.”
Buổi tiệc hôm nay là tiệc mở, ai cũng có thể tham gia, hiển nhiên an ninh cũng tăng cường thêm, không cần lo lắng về việc có ai bày mưu hãm hại người.

“Anh trai bây giờ đến công ty xử lý nốt công việc rồi, anh ấy nói tớ với cậu nên đi mua đồ.”
“Còn đi mua gì nữa a?”
“Bộ vest kia ở dạ hội tại trường đã hỏng rồi, cậu muốn mặc lại bộ đồ có ghim lỗ do đạn ở vai sao?” Nguỵ San nhìn lên.
Vũ Thanh An lần này im lặng không nói gì, chưa biết được nếu như hắn có nói với mọi người là để chúc mừng cậu như hôm qua nói không, bộ vest kia như vậy tính là cũng hợp hoàn cảnh, chỉ có mất mặt đến chết.
“Ăn chưa? Đi luôn đi, chúng ta sẽ tìm chỗ ăn sau, cậu còn phải giúp đỡ chọn đồ nữa.” Nguỵ San kéo tay Vũ Thanh An ra ngoài, A Báo đã đứng chờ sẵn mở cửa cho hai người vào.
Vào trong xe rồi, Nguỵ San đưa một tờ giấy gì đó, hình như là danh sách, “Cứ theo thứ từ trên xuống dưới là được rồi”.
Đến khi biết đó là danh sách các cửa hiệu nổi tiếng trong thành phố thì cậu trợn mắt, “Nhiều như vậy sao? Chẳng phải là cần một bộ thôi hay sao?”
Nguỵ San nhe răng cười, “Con trai mỗi lần mua đồ đều với suy nghĩ thứ cần thiết, con gái thì là đẹp và ham muốn”.
Cứ như vậy Vũ Thanh An bị cô cuốn đi khắp các cửa hiệu, mọi người đều nhận ra, rằng có Nhị Nguỵ thiếu gia đưa một nữ nhân trẻ tuổi đi mua sắm, lại còn tự nguyện giữ đồ nữa.
“Thử cái này đi!” Nguỵ San chỉ vào một bộ rồi nói với nhân viên bên cạnh, sau đó cô xoay người liếc mắt với Vũ Thanh An ra hiệu.
Cậu thở hắt một tiếng, mới chỉ có từ dưới tầng trệt đến đây thôi, bỏ hết mấy đống đồ từng túi từng túi một xuống ghế rồi đi vào trong.
“Tớ chỉ dựa theo nhu cầu của Nguỵ Âu Dương thôi.” Trước khi đi vào phòng thử đồ Nguỵ San kéo cậu lại nói.
“Được rồi được rồi, biết rồi a.” Vũ Thanh An gật đầu qua loa rồi đi thẳng vào trong phòng.
_______
Khi họ quay trở lại, vừa lúc đã là 7 giờ tối, bữa tiệc vừa lúc bắt đầu.
Lần đầu tiên Vũ Thanh An biết được là Nguỵ gia có thể sáng đèn toả rực một góc như vậy, lấp ló qua mấy hàng cây đã có thể thấy được ánh đèn vàng hoa lệ đằng sau.

Trải dọc lối đi từ cổng lớn vào trong hoa viên đều được thắp sáng, mọi đèn ở đài hoa hay ở sảnh đều thắp lên, rất nhiều người qua lại, ai nấy đều mang trang phục hoa lệ, đeo mặt nạ che một phần khuôn mặt.
Vũ Thanh An cảm thấy mọi thứ như trở về những năm 1920 ở bên châu Âu, những năm gắn liền với các bữa tiệc xa hoa của những người giàu có.


Xuống khỏi xe, Nguỵ San bắt đầu rời khỏi cậu tự tìm thú vui, chỉnh lại mặt nạ bước vào hoà lẫn cùng đám người, dường như cậu hiểu được tại sao Nguỵ Âu Dương muốn tổ chức kiểu như vậy rồi.
Ở dưới lớp mặt nạ này, ai cũng sẽ như ai, sẽ không có ai là người có quyền thế, không có ai là người nổi tiếng, không có ai là minh tinh cả, tất cả sẽ đều dừng lại dưới lớp mặt nạ của họ.
Hắn không muốn cậu cảm thấy bị lạc lõng.
Nhưng mà…
Người đàn ông cao lớn với mái tóc ánh nâu kia, đôi mắt màu xanh thuần lộ ra qua chiếc mặt nạ đen thật sự rất có uy quyền ở nơi này.

Hắn đang đứng ở trên cao quan sát, chứng tỏ rằng mình chính là chủ nhân ở nơi này.
Đôi đồng tử xanh liếc qua cậu, sau đó cánh môi hơi cong lên, hắn cong cong ngón tay gọi cậu.
A Báo từ đằng sau đi tới, “Vũ thiếu, chúng ta lên thôi.”
“À ừ.” Vũ Thanh An giật mình đi theo, khi bước đến lối lên cầu thang, hai bên bảo an tự động đứng sang một bên nhường đường cho cậu.
Vũ Thanh An cứ theo bình thường đi lên cầu thang, song lại chẳng hề biết được đằng sau mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Một người thanh niên trông có vẻ rất trẻ tuổi vận bộ trang phục trắng thuần đang bình thản bước lên tầng trên mà không có bất kỳ trở ngại nào cả.

Hơn nữa điều khiến mọi người ngạc nhiên là người này lại mặc trang phục màu trắng.
Gia chủ Nguỵ Âu Dương có quy định không ai mặc đồ trắng tham gia dạ hội hết!
Tầng trên hôm nay được cách ly hoàn toàn, Nguỵ Âu Dương có cho người kê bàn ghế ngay trước lan can nhìn xuống sảnh, rèm cũng được chuẩn bị rồi, Vũ Thanh An vừa lên một cái hắn liền nhướn mày, rèm đỏ lập tức kéo qua che khung cảnh tầng trên.
Người hầu kéo rèm xong tự rút đi, tấm rèm nhìn được từ trong ra cũng thấy bảo an hai bên chân cầu thang được tăng lên dày hơn, cậu còn chưa hiểu tại sao thì đã bị người đàn ông ôm từ  phía sau.
“Rất đẹp.” Hắn nói.
“Hửm?” Vũ Thanh An nghe không rõ nên phải hỏi lại.

Tiếng thở của người đàn ông nặng dần, “Nhìn em ở dưới đó ngây ngốc nhìn xung quanh, rất đáng yêu, giống một chú thỏ con lạc đường.”
“A? Này!” Nhận thấy tay người đàn ông bắt đầu di chuyển, cậu đỏ mặt vội đưa tay ngăn cản.
“Nhưng mà cũng giống một con mèo trắng xinh đẹp thuần khiết.” Bàn tay to lớn đưa ra nắm lấy cái cằm của người thanh niên, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn chằm chằm môi của cậu, cười nói, “Quả nhiên, màu trắng rất xinh đẹp với em.”
“Eh?” Chưa kịp định thần thì đã bị người đàn ông đẩy xuống băng ghế dài, thân hình cao lớn phủ lên người cậu.
Nguỵ Âu Dương lập tức lột ra áo khoác cậu, tay luồn xuống cởi bỏ quần âu trắng ra, Vũ Thanh An ý thức được hắn thật sự muốn làm gì thì lập tức phản kháng, “Âu Dương, đừng có như thế!”
Thế nhưng lời nói này đối với hắn hoàn toàn không có hiệu lực, thanh âm vì đè thấp xuống để không ai nghe thấy lại tựa như tiếng mèo con gãi ngứa vào tâm hắn, dục vọng càng trướng thêm.
“Tại sao lại không được? Nơi này toàn bộ đều là của anh.”
Nhà của hắn, bữa tiệc của hắn, luật của hắn, người trong lòng này cũng là của hắn…
Đúng vậy, toàn bộ.
“Đừng ở đây.” Cúi thấp mặt xuống lí nhí có một câu, tuy là rèm đỏ che kín cả rồi, người bên ngoài không thể nhìn qua được nhưng đằng sau lại nhìn thấy, cậu không quan tâm họ làm ra thứ này như thế nào, nhưng mà ở đây rất nhiều người, lẽ nào Nguỵ Âu Dương thật sự muốn làm chuyện đó sao?
“Sao vậy, không phải nó khiến em phấn khích hơn sao?” Giọng nói hắn như là đang khiêu khích, hé răng cắn nhẹ lên vành tay ửng hồng của người thanh niên, cậu “ưm” nhẹ một tiếng, người khẽ run lên.
Ở bên dưới mọi người vẫn đang tập trung vào tiết mục biểu diễn, không khí náo nhiệt vẫn còn, nhưng mà ở bên trên tầng Vũ Thanh An đã bị người đàn ông làm cho hỗn loạn một mảng, phải trải qua một lúc mới được buông tha.
Ôm lấy thanh niên cả người đã mềm nhũn phải dựa cả vào lòng mình, Nguỵ Âu Dương cười vui vẻ, hôn một cái lên bên má của cậu tán thưởng , “Ngoan lắm”.
Vũ Thanh An được hắn ôm lên, thấy hướng quay về phòng ngủ thì lên tiếng oán giận, “Tại sao còn mua bộ đồ kia chứ?”
Người đàn ông này có ý đồ như vậy từ trước, vậy thì còn mua cả một bộ vest làm gì, còn mắc muốn chết, sáng nay cậu nhìn giá trên tem thôi mà hoa cả mắt.
Lại còn…
“Anh mở tiệc làm gì a?”
Nguỵ Âu Dương từ trên cao nhìn xuống quan sát đôi mắt to tròn của Vũ Thanh An ngước lên nhìn mình, không kìm được lại cúi xuống hôn một cái, “Là tại vì em rất đáng yêu.”
“Hừ!” Bĩu môi một cái, “Thừa nhận đi, anh là một kẻ tính dục thừa thãi.”
Người đàn ông vòng một tay xuống giữ cậu, Vũ Thanh An hiểu ý hắn muốn mở cửa phòng thì đưa tay tay lên ôm cổ hắn, hai người đi vào.
“Tính dục thừa thãi cũng chỉ là với em, không đúng sao?” Đặt cậu lên giường, hắn vuốt vuốt mái tóc đã mất nếp rủ xuống trán Vũ Thanh An.
Cậu mặc kệ hắn nhìn xung quanh phòng, nhận thấy thiếu gì đó thì lập tức hỏi, “Mấy đứa nhỏ đâu?”
Nguỵ Âu Dương biết là cậu đang nói tới con mèo béo cùng Lod với Rott kia thì chọc ghẹo, “Sao nào, người yêu em ở ngay đây còn muốn tìm chúng nó làm gì?”

Vũ tiểu miêu bĩu môi một cái, “Đông người như vậy sẽ ảnh hưởng tới chúng nó”.

Bật cười, hắn luôn biết Vũ tiểu miêu rất thương động vật, cậu còn đặc biệt gọi chúng là “bọn nhỏ”, mỗi tuần đều đặn đưa đi kiểm tra rồi mỗi tháng lại tiêm phòng đầy đủ, lông đứa nào dài quá mức sẽ lại đưa đi chăm sóc tránh cho hoạt động của chúng bị giới hạn.
“Được rồi, ngoan ngoãn ở đây đợi anh quay lại, nếu có vấn đề gì thì phải gọi cho anh biết không?” Nguỵ Âu Dương lấy ra điện thoại của cậu để lên tủ bên giường nhắc nhở.
Vũ Thanh An vùi mặt vào gối gật gù, lát nữa Lâm quản gia sẽ cho người mang đồ ăn lên, cậu đang đói muốn chết, còn chưa kịp nhìn đến bàn thức ăn ở dưới đã bị đưa đi, thật thiệt thòi mà.
“A? Anh làm cái gì?!” Cổ chân đột nhiên bị thắt lại một chút, Vũ Thanh An giật mình quay ra nhìn thì “cách” một tiếng, chẳng biết từ khi nào  hắn đã lấy ra một cái còng chân bạc lắp vào người cậu.
Nguỵ Âu Dương vuốt ve đôi chân thon dài, cổ chân trắng muốt đột nhiên xuất hiện thêm chiếc còng bạc, để không làm cậu bị thương hắn đã cố tình lót vải vào trong, chính vì thế Vũ Thanh An chỉ cảm nhận được nó hơi vướng víu mà thôi.
“Cái này là để em không chạy loạn đi.”
Trong căn phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ bên giường, ánh trăng bên ngoài qua cửa sổ lớn rọi vào trong, chiếc còng bạc loé lên, dung mạo người đàn ông nhu hoà thêm vài phần, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào cậu, cánh môi hơi cong lên cười thoả mãn.

Khi mà ở dưới sảnh, người người tham gia bữa tiệc của hắn, nhưng mà Vũ Thanh An lại ngoan ngoãn ở trên giường, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi rộng thùng thình của hắn vừa mới thay vội, cảm giác chiếm hữu này, hắn rất thoả mãn.
Mọi thứ của người thanh niên này đều chỉ thuộc về hắn.
Vũ Thanh An hơi cử động chân liền nghe thấy tiếng leng keng, cậu càng giật mình, “Là xích sao?”
“Thanh An, em biết đấy.” Nguỵ Âu Dương hơi nghiêng đầu, nụ cười tiêu sái nở rộ, “Một con mèo hư cần phải giam lại để giáo huấn nó, nhưng một con mèo xinh đẹp lại ngoan ngoãn  thì càng cần giữ lại đề phòng hơn.”
Biểu tình khuôn mặt Vũ Thanh An mờ mịt, có lẽ cậu không hiểu được ý tứ của hắn.
Hắn đưa tay vuốt ve lọn tóc vểnh lên của cậu, ánh mắt hơi âm trầm, “Bởi vì nó xinh đẹp nên sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, cũng bởi vì nó ngoan ngoãn nên rất dễ bị lừa đi, thậm chí còn không biết đường quay lại.”
Thấy ánh mắt hắn như thế, Vũ Thanh An ngồi dậy chậm rãi bò qua lòng hắn, cả một đầu tóc bông xù mềm mại cọ qua cằm người đàn ông.

Hắn cúi xuống nhìn thì thấy Vũ tiểu miêu giương đôi mắt nhì mình, biểu tình lo lắng hỏi, “Anh giận sao?”
Thật sự rất đáng yêu.
“Không.” Hắn lắc đầu, “Em đáng yêu như vậy, tại sao anh lại ghét bỏ em?”
Nguỵ Âu Dương để cậu nằm xuống, “Ngoan,


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.