Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Người Ta Lại Chạy Mất Rồi FULL – Chương 10: Say Rượu Làm Loạn
Hơi thở hỗn loạn, nhìn người ở dưới thân dịu ngoan úp mặt vào lồng ngực mình thở dốc, Ngụy Âu Dương ôm eo nhỏ người này, ghé vào tai cậu nói: “Về nhà tôi đi”.
Xe vừa đỗ lại ở KTV Vũ Thanh An nhanh chóng mở cửa, tức khắc liền mất hút bên trong quán, lập tức bỏ của chạy lấy người, bỏ lại người đàn ông phía sau chỉ có thể lắc đầu cười.
Tại sao nhiều lúc lại giống con thỏ nhỏ kinh hách như thế đây?
Vũ Thanh An đi vào thi thoảng sẽ ngoái lại nhìn xem người kia.
Hỏng hỏng rồi, nếu không nhanh chóng tìm lối thoát e là sớm muộn hôm nay cũng bị hắn bắt được cho xem..
Đỗ xe xong Ngụy Âu Dương thong thả bước vào, mọi người đều đã tinh thần hát hò lên cao, gọi đặc biệt nhiều bia rượu.
Bản thân hắn tuy là hay đi bar, song đối với nhân viên thì đặc biệt lãnh đạm, cho dù có ra ngoài cũng tuyệt đối giữ chuẩn mực của vị cấp trên, thế nên hắn bây giờ cũng chỉ ngồi yên một chỗ thi thoảng có ai đưa rượu liền uống.
Trái lại hắn đang nhìn người đến cùng mình lại bi thảm như thế, bị ép rượu phạt vì muộn lại còn uống đến nong trời lở đất.
Thẳng đến muộn ai nấy cũng đều không có tỉnh táo, Ngụy Âu Dương đành gọi nhân viên tới sắp xếp đưa mỗi người về.
Vũ Thanh An mơ mơ màng màng ngồi ở một góc, trong căn phòng ánh sáng mờ ảo nhìn thấy thân ảnh cao lớn đang đứng cùng mấy người khác nói gì đó, rồi lại thấy người kia quay lại tiến tới chỗ mình, cánh tay bị bắt lấy, cả người được nhấc bổng lên rơi vào lồng ngực rắn chắc, giọng người này ôn nhu nói: “Đến lúc phải về rồi”.
Nhân viên ở bên ngoài đang liên lạc xe đến đón những người kia, chợt thấy Ngụy Âu Dương ôm một người bước ra, khuôn mặt người này hướng phía cổ hắn không lộ ra, chỉ biết là một thanh niên có lẽ vẫn còn trẻ.
Nam nhân ôm người này đến chỗ xe mở cửa ra đưa cậu vào, hắn vừa đặt người này ngồi xuống, cổ đã bị hai tay ôm lấy kéo lại ngăn cho hắn rời đi, Vũ Thanh An dùng giọng mũi nói, “Đừng có đi..
“
“Được, tôi không đi, em mau bỏ ra.” Ngụy Âu Dương cười cười dỗ người này, từ lần trước hắn liền biết Vũ Thanh An say rượu tính khí liền xấu đến mức nào.
Thật vất vả lắm mới đưa được người bớt nháo loạn này đi, hắn mở cửa xe để cho gió lùa vào ý giúp người này tỉnh táo đi vài phần.
Cho dù hắn có ý định gì thì cũng nên để ngày mai cậu đến trường đi, lấy lùi làm tiến có lẽ cũng ổn lắm.
Vũ Thanh An mơ mơ màng màng ngồi trên ghế mềm thoải mái, xe phóng thực nhanh, gió đêm đều thổi tới rất mát, thế nhưng bên trong người vẫn nóng âm ỉ, nhìn thấy người bên cạnh đang chăm chú lái xe, mắt mị mị lộ tiếu ý dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ngụy Âu Dương dừng lại đèn đỏ, chợt thấy cánh tay mình bị bám, cả người Vũ Thanh An từ lúc nào đã cởi dây an toàn vươn tới bên chỗ hắn, nhìn thấy mình quay lại trên khuôn mặt ửng đỏ hiện lên nụ cười tuyệt mỹ, “Doạ sợ anh sao?”
Ngụy Âu Dương khẽ nheo mắt lại, ánh mắt loé lên tia sáng khác thường song rất nhanh lại biến mất, hắn quay ra nhìn đèn, người kia lại cau mày bất mãn, thấy hắn bỏ qua mình rốt cục liền nhào cả người vào phía hắn, “Này, không được không để ý tôi.”
Nào ngờ vừa mới đây thôi một giây sau cả xe liền phóng đi, Vũ Thanh An bám trụ vào người hắn cứ ngây ngô cười, gió thật mát a.
Ngụy Âu Dương đi đến ngã ba liền đỗ lại, xe vừa phanh gấp hắn lập tức tắt chìa khoá, tay phải thì ôm lấy người này không cho cậu bị mất đà ngã xuống, Vũ Thanh An thấy trời đất xoay chuyển một vòng đã thấy mình ngồi trên người hắn, có chút kì diệu.
Ai, gì thế?
Hắn đưa tay xoa nhẹ khoé mắt cậu vuốt dọc theo đường mi, giọng trầm thấp có chút khàn khàn vang trong không gian xe nhỏ hẹp, “Không được xem nhẹ em ư?”
“Vậy xem em là bảo bối ấp trong tay có chịu không?”
Biểu tình Vũ Thanh An cau mày, cái đầu hơi nghiêng lộ vẻ mờ mịt song rất nhanh sau đó liền nở nụ cười xinh đẹp, “Được.”
Hắn nhếch mép, dung nhan lộ ra không rõ ý tứ gì, “Vậy bảo bối, để anh hôn em”, cảm thấy đúng là như đang dụ dỗ trẻ em.
Vừa chạm vào cánh môi mềm, Ngụy Âu Dương đột nhiên biến hoá, ánh mắt cũng trở nên kinh người hơn lập tức xâm chiếm vào khoang miệng của Vũ Thanh An, cuốn lấy dây dưa không dứt.
“Ưm..” Vũ Thanh An không phản ứng kịp, tay hắn lại vòng qua giữ chặt lấy ót cậu, cảm thấy có chút choáng váng nhưng cuối cùng hai tay lại mạnh dạn đưa lên ôm cổ người này, học theo đáp trả.
Một ít nhiệt tình này lại thêm một kích trí mạng cho Ngụy Âu Dương, hắn đem người trong lòng sang bên cạnh đè xuống, Vũ Thanh An thấy trước ngực mình mát lạnh một mảng, ra là hắn đem áo sơ mi cậu trực tiếp kéo đứt.
Thần trí có chút không rõ chỉ cảm thấy thực nóng, hai tay cậu kéo từ hai hắn di chuyển dần xuống ngực người này, lung tung muốn cởi ra, “Nhanh một chút, thật nóng…”
Ngụy Âu Dương nhếch mép cười, một tay cởi cúc áo một tay đỡ ót cậu, cúi xuống lần nữa chiếm lấy đôi môi khẽ mở kia tham lam cắn nuốt.
Thẳng đến khi Vũ Thanh An hai mắt đều bao một tầng sương mỏng hắn mới buông cậu ra.
Trong không gian nhỏ, hơi thở hỗn loạn, nhìn người ở dưới thân dịu ngoan úp mặt vào lồng ngực mình thở dốc, Ngụy Âu Dương ôm eo nhỏ người này, ghé vào tai cậu nói: “Về nhà tôi đi”.
_________
Tổng giám đốc: Bảo bảo mau tới đây, đoạn sau sẽ hay lắm, không thể bỏ lỡ.
Vũ Thanh An: Không muốn…!
Tổng giám đốc: Bảo bảo có cái gì mà không muốn, rõ là em rất thích mà.
Người kia lại đỏ mặt, lặng lẽ chui vào lòng tổng giám đốc.