Đọc truyện Tổng Giám Đốc Mỗi Đêm Đều Biến Thân! – Chương 1: Biến Thành Doraemon
Hà Biên Thu là người sáng lập ra tập đoàn Hợp Việt kiêm chức chủ tịch, hắn lúc 12 tuổi từ Mỹ quay trở về nước học trung học, 17 tuổi bắt đầu lập nghiệp, nhiều lần nếm thử các app chế tác thiển cận, đột nhiên bạo lửa, ba năm sau công ty lợi nhuận hơn mười triệu, năm năm sau bỏ vốn đầu tư sau khi thành công đưa ra thị trường, giá trị thị trường hơn 10 tỷ.
Lại về sau công ty vốn liếng phân lưu, phát trển trò chơi cùng ngành nghề truyền hình điện ảnh, tham gia đầu một bộ game cùng mấy bộ phim phòng bán vé liền bán được hơn một tỷ phim, đều rất có thành tích.
Hà Biên Thu có thể được xưng là nhân tài kiệt xuất, nhân sĩ thành công nhất, tuổi trẻ tài cao tài tuấn.
Hắn độc thân, bệnh thích sạch sẽ, sinh hoạt theo quy luật, là con người cuồng công việc, dù cho bình thường nghỉ ngơi cũng không mặc y phục hàng ngày mà chỉ thích âu phục. Hắn luôn luôn cho rằng tình yêu không phải thứ tất yếu, duyên phận là thuận theo tự nhiên, đối với những nữ nhân kia gặp mặt liền chủ động bắt chuyện nói thích, hắn sẽ lập tức tránh đi.
Có lẽ chính là bởi vì hắn xem tình yêu quá thuần túy, đến mức hắn đến hai mươi tám tuổi, tình cảm vẫn gọi là trống rỗng. Đang lúc niên kỷ, tiền nhiều, tướng mạo anh tuấn, cùng thói không gần nữ sắc, Hà Biên Thu trên mạng có điều kiện hoàn toàn phù hợp với cái gọi là hệ nam thần cấm dục tiêu chuẩn. Từ khi xuất hiện trên tạp chí, về sau Hà Biên Thu liền bị Weibo soi mói, một chút chuyện nhỏ cũng có thể lấy ra làm chủ đề, mấy lần trở thành hot search trên Weibo.
Hà Biên Thu đối với loại sự tình này kỳ thật cũng sẽ không chú ý. Chính vào thời điểm cổng công ty bị vây quanh bởi một đám fan hâm mộ nữ chờ nhìn thấy hắn, Hà Biên Thu mỗi lần đều là ngồi xe riêng ở bãi đậu xe dưới lòng đất chuyên thông đường đi, cho nên cũng không có sinh ra chuyện gì thực chất ảnh hưởng đối với cuộc sống của hắn. Qua mấy ngày dư luận lại dịu bớt, sinh hoạt như cũ.
Chí ít Hà Biên Thu coi là cuộc sống của hắn vẫn là sẽ như cũ, họp, đi công tác, xử lý công vụ.. Đơn giản ngày qua ngày, bận rộn lại phong phú.
Nhưng là hắn sai rồi.
Ngày mùng 7 tháng 8 tối hôm đó lúc 10: 00, hắn giống như ngày thường, tắt đèn đúng giờ đi ngủ, bỗng nhiên bị một tiếng ầm ĩ đánh thức.
Cẩn thận nghe được là tiếng giày cao gót của nữ nhân đi ở trong hành lang, còn có tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa và tiếng mở cửa.
Hà Biên Thu mở mắt, phát hiện trước mắt đen kịt một màu.
“Bật đèn.” Phòng ốc của hắn được lắp điện năng tự động, chỉ cần giọng nói ra mệnh lệnh liền có thể bật đèn, nhưng bây giờ cũng không có nghênh đón mong muốn bật sáng đèn từ hắn.
Hà Biên Thu ý thức được tình huống không đúng, hắn mặc dù mở miệng, nhưng là lỗ tai của hắn cũng không nghe thấy hai chữ “Bật đèn”. Còn có hắn đang ở biệt thự, bên ngoài gian phòng không nên xuất hiện âm thanh đi lại bằng giày cao gót trên hành lang, hắn khóa cửa là dùng chức năng phân biệt vân tay cùng khuôn mặt, cũng không có ổ chìa khóa.
Nghi hoặc ở giữa, Hà Biên Thu nghe được tiếng mở cửa, giày cao gót đi vào cửa.
Bộp một tiếng, trước mắt sáng lên.
Khi Hà Biên Thu thấy rõ hoàn cảnh trước mắt, kinh ngạc nói không ra lời.
Chẳng lẽ hắn bị bắt cóc rồi? Cái này căn bản cũng không phải là nhà hắn!
Trước mặt là một bàn ăn trải khăn màu trắng nhỏ, bày một cái ghế màu trải khăn trắng, trên bàn có cái bình không cắm hoa, một hộp hộp giấy rút Duy Đạt, một ly thủy tinh trong suốt, hai cái chén có màu hồng hình heo con trong hoạt hình. Không thể không nói cái chén hình con heo kia xấu không tưởng nổi, da màu hồng, mũi rất dài, đánh mất tỉ lệ cân đối.
Đằng sau cái ghế trắng là một gian phòng bếp nhỏ, nhiều nhất có thể cho phép hai người đi vào. Tủ đựng bát màu trắng, một tủ lạnh nhỏ màu bạc, nồi bát, xì dầu gia vị đầy đủ mọi thứ, sắp xếp ngay ngắn sạch sẽ, có thể nhìn ra được chủ nhân gian phòng biết nấu ăn.
Nghiên cứu chủ nhân gian phòng có biết nấu cơm hay không làm gì! Hắn bị bắt cóc, thân thể hoàn toàn không thể cử động, đầu cũng thấp không cúi xuống được, kỳ quái chính là hắn hoàn toàn không có cảm giác bị trói chặt, chẳng lẽ hắn bị hạ loại thuốc gì công nghệ cao?
“Miêu Miêu, ngày hôm nay tăng ca đã về trễ rồi, em ở nhà một mình có cảm thấy sợ hãi không?”
Đằng sau hắn, nữ nhân đó đổi dép lê, đi tới.
Hà Biên Thu cảm giác được một đôi mềm mại tay đặt trên đầu của hắn, tại đỉnh đầu vò vò một hồi, thân thể của hắn dĩ nhiên nương theo lực đôi tay đang xoa đầu mình mà lung lay.
Hắn cả người cao 1 mét 83 thân là nam nhân cường tráng, thân thể từ lúc nào trở nên nhẹ như vậy, như một gốc cỏ dại nhỏ đung đưa trong gió?
“Đều tại tên đại boss biến thái kia của chúng ta, đang yên đang lành đột nhiên động kinh, muốn ngày mai sẽ nhìn thấy bản thông báo tuyển dụng kế hoạch, làm chúng ta toàn bộ đều phải tăng ca. Chị đói muốn khóc rồi, mau tới để chị ôm một chút, an ủi tâm hồn đang tổn thương của chị.”
Giọng nữ mềm nhũn, mang theo giọng điệu làm nũng nhỏ nhẹ, thật là dễ nghe, chính là cảm thấy chỗ nào đó giống như không đúng.
Hà Biên Thu buồn bực, kẻ bắt cóc như thế nào là nữ, đối với hắn động thủ động cước, nói chuyện còn kỳ quái như thế. Chẳng lẽ là bệnh tâm thần?