Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản

Chương 7: Chẳng lẽ do mình không đem hoa hồng?


Đọc truyện Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản – Chương 7: Chẳng lẽ do mình không đem hoa hồng?

Màu đỏ rất rực rỡ kiêu ngạo lóa mắt, nhưng thật sự rất không xứng đôi với Hoắc tiên sinh.

Mới vừa thảo luận trong công ty có ai trèo lên thổ hào, kết quả chiếc xe dừng ngay trước mặt thổ hào lớn nhất trong công ty, trong chốc lát, âm thanh nghị luận đều ngừng lại.

Đầu óc Hoắc tiên sinh nháy mắt trống rỗng.

Cửa sổ xe chầm chậm hạ xuống, gương mặt Bạch Thanh Thanh dần hiện ra, kính râm to che hơn nửa khuôn mặt, lộ ra đôi môi và cằm tinh xảo, kim cương trên kính dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng chói lòa, Hoắc tiên sinh nhìn qua, chỉ thấy đầu váng mắt hoa.

Anh tỉnh táo lại, chăm chú nhìn qua, chỉ thấy Bạch Thanh Thanh tháo kính râm, tùy tiện ném qua bên cạnh, khóe mắt cô hơi cong lên, tầm mắt đời đến Hoắc tiên sinh, nở nụ cười nhẹ, màu môi diễm lệ làm Hoắc tiên sinh không thể rời mắt. Trong lúc hoảng hốt, hình như nghe thấy Bạch Thanh Thanh nói “Lên xe”, cơ thể không tự chủ được đi qua.

Chờ đến khi Hoắc tiên sinh phản ứng kịp thì xe đã bắt đầu chạy, qua kính chiếu hậu, anh có thể thấy được siêu xe của mình đang chậm rãi chạy ra.

Hoắc tiên sinh cúi đầu nhìn thoáng qua dây an toàn, có chút mê mang: “Sao cô lại ở đây?”

“Đón anh tan làm.”

“…”

Thật lâu sau đó, Hoắc tiên sinh mới nghẹn ra một câu: “Tôi có xe.”

Bạch Thanh Thanh cười như không cười nhìn anh một cái.

Nhận được ánh mắt này, Hoắc tiên sinh lập tức trầm mặc, nhớ đến siêu xe bị ném ở công ty, đầu lại nhói lên.

Tựa như hiểu suy nghĩ của anh, Bạch Thanh Thanh mở miệng nói: “Anh yên tâm, ngày mai tôi sẽ tiếp tục đưa anh đi làm.”

“Không cần.” Hoắc tiên sinh cự tuyệt: “Tôi có trợ lý.”

Bạch Thanh Thanh ý bảo anh nhìn kính chiếu hậu, trợ lý Trương lái xe theo sát bọn họ, vẫn luôn duy trì khoảng cách tương đương nhau, luôn luôn nằm trong phạm vi có thể nhìn được qua kính chiếu hậu.

Dường như nhìn thấy trợ lý Trương trong xe vẫy tay với mình, Hoắc tiên sinh hơi xấu hổ.

Anh do dự một chút, hỏi thẳng: “Cô muốn làm gì?”

“Theo đuổi anh.”

“… Hả?”


“Anh không thích kiểu này? Vậy anh thích thứ gì? Bữa tối dưới nến? Suối nước nóng trên núi? Hay là anh muốn tôi mang hoa hồng đến?” Bạch Thanh Thanh dừng một chút: “Tôi cho rằng anh không thích cái này.”

“Tôi nghĩ hôm qua chúng ta đã nói rõ ràng.”

“Nói rõ ràng cái gì?”

Hoắc tiên sinh kiên nhẫn nói: “Tôi sẽ không đồng ý.”

“Không sao cả.” Bạch Thanh Thanh nhìn anh một cái: “Tạm thời tôi sẽ không từ bỏ trước khi hết hứng thú với anh.”

Hoắc tiên sinh vô lực: “Bạch Thanh Thanh, tôi không hiểu được, nếu cô không phải vì tiền của tôi, cũng không có tình cảm với tôi, tại sao cô lại phải tiếp cận tôi.”

“Anh phù hợp với tiêu chuẩn của tôi, không hơn không kém.”

“Tiêu chuẩn của cô là gì?”

Lời nói lần trước Đỗ Linh nghe được, Hoắc tiên sinh cũng được nghe.

Anh trầm mặc thật lâu, phẫn nộ nói: “Tôi muốn xuống xe!”

“Hửm?”

“Dừng xe! Tôi muốn xuống!”

Bạch Thanh Thanh không rõ lý do, dừng xe ven đường, Hoắc tiên sinh mím môi thật chặt, sắc mặt âm trầm rời đi, nhanh chóng ngồi lên chiếc xe đằng sau, siêu xe màu đen nghênh ngang rời đi, biến mất không còn bóng dáng.

Bạch Thanh Thanh sửng sốt một lúc rời khởi động xe lần nữa.

Thời gian tiếp theo cũng không thấy Hoắc Minh Châu đâu hết, cho dù qua nhà đối diện bấm chuông cửa cũng không có ai mở cửa cho cô vào, vẻ mặt Bạch Thanh Thanh rất khó nói, sáng hôm sau, sau khi chạy bộ, trùng hợp ở dưới lầu gặp Hoắc Minh Châu vừa ra khỏi nhà.

Hoắc tiên sinh hít thật sâu, phản xạ có điều kiện cúi đầu nhìn đồng hồ, để tránh mặt Bạch Thanh Thanh, anh đã phải đặt báo thức, rời giường sớm hơn rất nhiều so với bình thường, kết quả vẫn đụng trúng?!

Người đối diện có vẻ muốn nói gì đó, trước khi cô mở miệng, Hoắc tiên sinh đã giành nói: “Trợ lý đến đón tôi.”

Lời vừa nói ra, trợ lý Trương phối hợp lái siêu xe đến cạnh bọn họ.


Hoắc tiên sinh hít sâu, tiếp tục nói: “Buổi chiều cũng không cần đến đón tôi.”

“…”

“Sau này cũng đừng tới!” Hoắc tiên sinh nâng mắt khẩn trương nhìn cô, nói nhanh: “Cô nên từ bỏ tất cả những gì muốn làm đi, trước mắt tôi không có ý định hẹn hò với ai, càng không đồng ý với thỉnh cầu của cô.”

Anh nói xong, hành động mau lẹ ngồi vào xe, thúc giục trợ lý Trương.

Bạch Thanh Thanh: “…”

Thật ra cô chỉ muốn nói, hôm nay Hoắc Minh Châu chưa cài hết nút áo.

Bạch Thanh Thanh, người mắc chứng OCD* bóp chặt cổ tay mình, rõ ràng bộ tây trang rất phẳng phiu, tóc chỉnh tề, giày da cũng được bảo dưỡng rất tốt, tại sao nút áo lại cố tình không được hoàn hảo? Cô tát anh cũng đã tát hai bên đồng đều, vì sao anh lại không cài nút áo thật kĩ?

*(OCD – Obsessive–Compulsory Disorder: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế,  là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức. Nguồn: Wikipedia).

– —

Nhớ đến những câu mới nghe, Bạch Thanh Thanh trầm mặt lấy điện thoại.

“Alô Đỗ Linh.”

“Mình lại thất tình.”

Đỗ Linh ở đầu bên kia xém té xuống giường.

“Thanh Thanh à, mình phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa, cách này của cậu cũng chỉ có thể theo đuổi tiểu bạch kiểm.” Đỗ Linh tận tình khuyên bảo.

“Đúng vậy mà, mình đã dựa theo cách làm trong sách của cậu đó.”

“Hả?”

“Nam chính lái xe đón nữ chính, cho cô ấy mặt mũi, mình có làm gì sai sao?” Bạch Thanh Thanh trầm tư: “Chẳng lẽ là do mình không đem hoa hồng?”


Đỗ Linh: “… Mình cho rằng cậu sẽ đặt mình vào vị trí nữ chính.”

Bạch Thanh Thanh ghét bỏ: “Loại người tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được, hàng ngày chỉ biết té ngã, cãi nhau, bán đứng công ty?”

Đỗ Linh đỡ trán: “Là mình sai, cậu quên hết mấy quyển sách đó đi. Thật ra… Chắc là bữa đó đầu óc mình không thanh tỉnh nên mới đem kiểu sách đó cho cậu. Chúng không phù hợp với cậu đâu, thật đó.”

“Ồ.”

Bạch Thanh Thanh có chút thất vọng.

Đỗ Linh khuyên cô bỏ Hoắc Minh Châu, nếu coi Hoắc Minh Châu như nam chính trong truyện, vậy Hoắc Minh Châu sẽ không có khả năng coi trọng loại phụ nữ giống Bạch Thanh Thanh. Mà thực tế là… Bạch Thanh Thanh buồn bực, Hoắc Minh Châu trốn cô còn không kịp, sao có thể đồng ý với cô.

Bạch Thanh Thanh thật thất vọng.

So với mắt người bạn trai cũ kia, trừ việc bị thiểu năng trí tuệ, bất kì phương diện còn lại nào của Hoắc Minh Châu cũng đều ưu tú hơn bọn họ, Bạch Thanh Thanh rất vừa lòng với anh.

Ít nhất khi hai người buồn chán sẽ có thể nghĩ cách đánh đổ công ty đối thủ, mỗi người có một phương án, hai người sẽ thao túng hai công ty, lâu lâu sẽ xem coi ai có tiền hơn, thậm chí còn có thể cùng nhau tranh đoạt một hạng mục công việc. Ngẫm lại nhiệt huyết đều sôi trào hết cả lên, những người bạn trai kia không thể làm được việc này.

Nhưng nếu Hoắc Minh Châu không vừa ý cô, tuy Bạch Thanh Thanh thất vọng, cũng không còn cách nào khác.

Thời điểm lên lầu, cô vẫn còn trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc loại người hàng ngày chỉ biết té ngã, cãi nhau, thay lòng đổi dạ, bán đứng công ty có chỗ nào tốt?

Hoắc thị.

Thư ký Dươn ôm một chồng văn kiện lặng lẽ đến gần Hoắc tiên sinh, lợi dụng lúc anh đang ký tên, thư ký Dương nhanh miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng cả đêm qua: “Hoắc tổng, người đến đón ngài hôm qua…”

“Roẹt ——”

Ngòi bút bất ngờ xẹt qua tờ giấy, để lại một đường thật dài, mực thấm xuống giấy tờ bên dưới, thư ký Dương vội vàng cầm nó lên.

Hoắc tiên sinh nâng bút giữa không khí, ngơ ngẩn một lúc lâu, bỗng nhiên nhíu mày lại, ánh mắt lạnh lẽo, tầm mắt như lưỡi dao sắc bén dời đến thư ký Dương: “Sao cô biết được?”

Thư ký Dương cẩn thận nói: “Chuyện hôm qua đã truyền ra hết công ty.”

Xe của Bạch Thanh Thanh dừng ngay cửa công ty, rất khó không bị ai nhìn thấy, huống chi lúc đó bên cạnh còn có rất nhiều nhân viên công ty, tận mắt nhìn thấy anh lên xe của Bạch Thanh Thanh, bọn họ đã truyền tin đi, hầu như người trong công ty đều biết.

Thư ký Dương quan sát vẻ mặt của anh, dò hỏi tiếp: “Hoắc tổng, người đó là……”

Lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Minh Châu thất thố như vậy, chuông cảnh báo trong lòng thư ký Dương vang vọng cả bầu trời. Chẳng lẽ người đó là tiểu yêu tinh nhà đối diện của Hoắc tiên sinh?!

Hoắc tiên sinh do dự một chút, đặt bút xuống, anh nhìn thoáng qua cửa, thư ký Dương hiểu ý, vội vàng chạy qua khóa cửa lại, kéo cửa chớp* xuống, ngăn lại tầm mắt mọi người, cũng bảo đảm sẽ không có ai đi vào, lúc này mới đứng cạnh Hoắc tiên sinh, vễnh tai nghe bát quái.


*(Cửa chớp)

Hoắc tiên sinh nghĩ tới nghĩ lui, hỏi: “Nếu, tôi nói nếu.”

“Dạ dạ.”

“Nếu cô thấy một người hôm nay vừa chia tay bạn trai cũ, hôm sau đã nói muốn hẹn hò với cô, cô sẽ làm gì?”

Vẻ mặt Hoắc tiên sinh thâm trầm, nhìn thư ký Dương, ánh mắt sáng ngời: Biết thư ký Dương nhiều năm như vậy, vừa nhìn đã biết rất giàu kinh nghiệm!

Thư ký Dương dại ra vài giây: “… Hả?”

Ánh mắt Hoắc tiên sinh sáng ngời: Vậy nên? Đáp án đâu?

“Phi*! Tra*!”

*(Phi: Thể hiện sự phẫn nộ, khinh bỉ).

*(Tra: Bỉ ổi, không trong sạch).

Hoắc tiên sinh thở phào một hơi: “Lí do chia tay là đối phương phản bội thì sao?”

Thư ký Dương nói như chém đinh chặt sắt: “Hoắc tổng, ngài đừng để bị lừa.”

“Đương nhiên, tôi…… Hả?”

Hoắc tiên sinh nhất thời sợ hãi.

Thư ký Dương vỗ vai anh, lời nói thấm thía: “Mới quen một ngày đã biết hẹn hò với ngài, nhất định đã coi trọng tài sản của ngài.”

Thư ký Dương đã thay tổng giám đốc chặn không ít tiểu yêu tinh, có kinh nghiệm phong phú đấy! Mặc dù lần nay không cẩn thận để một tiểu yêu tinh đến tận cửa Hoắc tiên sinh, nhưng cũng không thể để cô ta đắc thủ!

Thư ký Dương rất vừa lòng.

Môi Hoắc tiên sinh giật giật.

Cuối cùng cũng không nói, thật ra tiền của Bạch Thanh Thanh còn nhiều hơn anh.

Hết chương 7

#xanh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.