Đọc truyện Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản – Chương 39: Kết hôn
Gặp mặt khuê mật của bạn gái, Hoắc tiên sinh tỏ vẻ rất không vui.
Rõ ràng hôm nay là ngày anh và Bạch Thanh Thanh chính thức ở chung, cũng vừa đạt được thành tựu đi siêu thị lần đầu tiên, kết quả người phụ nữ tên Đỗ Linh này đến đây, toàn bộ lực chú ý của Bạch Thanh Thanh đều bị hấp dẫn đi, ngay cả Chúc Chúc cũng chủ động bò vào ngực Đỗ Linh, Hoắc tiên sinh ngồi bên cạnh không lâu, tạp chí trong tay đã lật từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng rồi lặp lại một lượt vậy mà hai người một cún đó vậy mà không hề chia cho anh dù chỉ một tia lực chú ý!
Ánh mắt Hoắc tiên sinh nhìn Đỗ Linh gần như có thể hóa thành sát ý!
Nhận được tầm mắt của anh, Đỗ Linh rùng mình, vẻ mặt khó hiểu xoay đầu lại, cô ấy sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua đồ ăn vặt trong tay, cười khẽ với Hoắc tiên sinh: “Lúc nãy gặp được Hoắc tổng trong siêu thị, chưa kịp chào hỏi, vẫn luôn kính nể đại danh của Hoắc tổng, nhờ có Thanh Thanh, cuối cùng hôm nay cũng có thể nhìn thấy Hoắc tổng.”
Hoắc tiên sinh gật đầu, cực kì lãnh khốc, cực kì cao ngạo.
Bạch Thanh Thanh cũng xoay đầu lại, cười nhẹ với anh một chút, uy hiếp trong mắt không cần nói cũng đã lộ rõ ra, truyền đến đáy mắt Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh nhìn thấy giật mình một cái, vội vàng trả lời: “Tôi cũng thường xuyên nghe thấy Thanh Thanh nhắc đến cô.”
Hoắc tiên sinh thật ủy khuất!
Bạch Thanh Thanh vậy mà vì cái người Đỗ Linh này trừng mắt với anh!
Rốt cuộc cô có đặt người bạn trai chính quy này vào mắt hay không?!
Hoắc tiên sinh bất động thanh sắc mờ mịt nghiêng đầu đưa qua một ánh mắt bất mãn cho cô, được Bạch Thanh Thanh nhận lấy, sau đó xoay đầu đáp lại một ánh mắt trấn an, Hoắc tiên sinh được vuốt lông xuyên xa không gian, mới đè ép bất mãn của mình xuống.
Từ nơi cắm trại về nhà đã mất hết nửa ngày, sau đó còn sửa soạn đồ đạc, rồi đi siêu thị một chuyến, khi về nhà đã không còn sớm, Đỗ Linh qua đây chính là để ăn chực bữa tối, Bạch Thanh Thanh nhìn đồng hồ rồi xách đồ vào bếp.
Đỗ Linh cũng đi theo đằng sau, chuyện trong bếp luôn luôn thuộc về Bạch Thanh Thanh, Hoắc tiên sinh ngồi một mình thấy chán, đặt Chúc Chúc vào ổ của nó, vào thư phòng xử lý công việc tồn đọng mấy ngày nay.
“Không nghĩ rằng con người thật của Hoắc Minh Châu lại như này.” Đỗ Linh quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách, thấy không có ai ở đó nữa, mới tiếp tục nói: “Mình nghĩ rằng anh ta giống như trong truyền thuyết, bất cận nhân tình.”
Bạch Thanh Thanh cười một chút: “Bất cận nhân tình gì chứ?”
“Rất nhiều người nói thế, nói anh ta chỉ biết làm việc, không có tình cảm, bao nhiêu người vì tài sản của anh ta tiếp cận đến, không có ai thành công. Dùng cách theo đuổi của cậu, ai cũng cho rằng đó là tiểu bạch kiểm, vậy mà Hoắc Minh Châu lại cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn bị cậu tóm được nhanh như vậy.” Đỗ Linh có hơi hiếm lạ: “Lần trước là ở sơn trang nghỉ dưỡng, lần này là cắm trại dã ngoại, tình cảm của hai người thật tốt.”
“Anh ấy không giống với lời nói bên ngoài.”
Bỏ cá đã được sơ chế vào nồi, dầu nóng làm miếng cá rung động nhè nhẹ, màu thịt chậm rãi thay đổi, Bạch Thanh Thanh quét gia vị lên đó, thấm qua da cá, mùi thơm của gia vị và thịt cá hòa quyện với nhau tràn đầy trong bếp.
Đỗ Linh hít sâu một hơi, nhớ đến một chuyện lạ gật gật đầu: “Đúng là không giống, những đồn đãi bên ngoài đó đúng là bôi nhọ.”
Bạch Thanh Thanh cười nhìn cô ấy: “Nói như thế nào?”
“Mới nãy mình gặp Hoắc Minh Châu trong siêu thị, cậu đoán xem trong xe đẩy chứa cái gì? Một nửa đều là đồ ăn vặt! Hơn nữa đều vị mình thích, khi đó mình vừa gọi cho cậu chưa lâu, mình biết là do cậu nói cho anh ta, vậy mà anh ta còn chuẩn bị đồ ăn vặt cho mình, sao có thể giống như lời đồn bất cận nhân tình bên ngoài.”
Đỗ Linh cảm động sâu sắc: “Người đời nói rằng phải nhìn chi tiết mới đánh giá nhân phẩm người khác, rốt cuộc mình đã biết, người giống Hoắc Minh Châu sao có thể ăn loại đồ ăn vặt này, vì mình là bạn của cậu, nên anh ta đã tự đi mua riêng đồ ăn vặt cho mình, mình quá cảm động.”
Bạch Thanh Thanh: “…” Cô chưa nói gì hết.
Bạch Thanh Thanh nhìn thoáng qua Đỗ Linh, nhớ đến bộ dáng nghẹn khuất lúc nãy của Hoắc Minh Châu. Nhớ đến lúc cô ở siêu thị gặp trúng Dương Xảo Mạn, nhìn thấy cô ấy mua không ít đồ ăn vặt, nghe Dương Xảo Mạn nói tất cả đều mua cho Hoắc Minh Châu, chỉ sợ lúc này là hiểu lầm của Đỗ Linh, đó là đồ ăn vặt Hoắc Minh Châu tự mua cho chính mình.
Cô hiểu Hoắc Minh Châu, trước mặt người khác thì sĩ diện vô cùng, nếu Đỗ Linh đã cho rằng như vậy, anh sẽ không có khả năng mở miệng giải thích, càng không thể có chuyện làm ra việc tổn hại hình tượng của bản thân như ăn vặt trước mặt Đỗ Linh.
Không chừng bây giờ Hoắc Minh Châu đang trong thư phòng hối hận biết bao nhiêu đó!
Tưởng tượng ra dáng vẻ đó của anh, Bạch Thanh Thanh xém chút cười ra tiếng.
“Thanh Thanh, hiện tại cậu có tính toán gì không?”
“Tính toán gì?”
“Hoắc Minh Châu đó.” Đỗ Linh sáp vào cô, hạ giọng hỏi: “Cậu định sống với anh ta cả đời sao? Cuối cùng sẽ kết hôn à? Hay là vẫn chơi chơi như mấy tiểu bạch kiểm trước kia?”
Không đợi cô trả lời, vẻ mặt Đỗ Linh lo lắng nói: “Nhưng mà Hoắc Minh Châu không giống với những tiểu bạch kiểm đó, anh ta là người cầm quyền Hoắc thị, toàn bộ Hoắc thị đều là của anh ta, dậm chân một cái chỉ sợ toàn bộ thương giới sẽ rung chuyển, mình sợ anh ta thật lòng với cậu, sau này cậu sẽ không dễ thoát ra đâu.”
Bạch Thanh Thanh cúi đầu cắt thịt dê, thong thả ung dung nói: “Ai nói mình muốn thoát?”
Đỗ Linh sửng sốt: “Hả?”
“Cậu nói kết hôn cũng không tệ.” Bạch Thanh Thanh nghĩ đến gì đó, hơi mỉm cười: “Đến lúc đó làm hôn lễ long trọng một chút, để anh ấy chơi thật vui.”
“Á?!”
Đỗ Linh ngơ ngẩn thật lâu, cuối cùng mới phản ứng lại: “Cậu thật sự muốn kết hôn với anh ta? Kết hôn?! Là kết hôn đấy Thanh Thanh!”
“Đúng vậy, kết hôn.” Bạch Thanh Thanh nói: “Hôn lễ lúc đó cũng sẽ phiền đến cậu đó, bên Hoắc Minh Châu có lẽ sẽ để thư ký ra mặt, hai người đã quen biết với nhau, đến lúc đó trực tiếp giao lưu là được, tất cả đều bố trí dựa theo sở thích của Hoắc Minh Châu… Mình phải hỏi anh ấy trước, để anh ấy chọn một ngày.”
Đỗ Linh ghi nhớ mọi thứ, nghĩ thầm: Không hổ là Hoắc Minh Châu, không hổ là người cầm quyền của công ty lớn như Hoắc thị, không giống với người thường, Thanh Thanh bao dưỡng nhiều tiểu bạch kiểm… Bạn trai cũ như này, chưa có ai được cô công nhận, kết quả bây giờ chỉ mới hẹn hò với Hoắc Minh Châu không lâu, đến cả kết hôn cũng đã nghĩ đến, không hổ là người đàn ông năm năm liền được bầu làm người phụ nữ muốn gả cho nhất!
“Hai người chỉ mới quen nhau chưa bao lâu, mị lực của Hoắc Minh Châu lớn như vậy sao? Ngay cả cậu cũng không chống cự được?” Đỗ Linh tò mò hỏi.
“Anh ấy rất tốt.” Bạch Thanh Thanh nói: “Nếu không sớm để mọi người biết anh ấy là của mình, vậy sẽ có rất nhiều người tranh nhau cướp anh ấy, nên để bọn họ hết hi vọng mới phải.”
“Còn Hoắc Minh Châu…”
Bạch Thanh Thanh ngẩng đầu, nhìn cô ấy cười: “Anh ấy sẽ từ chối?”
Đỗ Linh: “…”
Đỗ Linh yếu ớt giãy giụa: “Đó là Hoắc Minh Châu đấy…”
Lời đồn về anh rất khoa trương, từ khi Bạch Thanh Thanh quyết định bắt đầu theo đuổi Hoắc tiên sinh, Đỗ Linh vẫn luôn lưu ý những tin này, nghe lâu cũng tự nhiên cảm thấy Hoắc tiên sinh rất lợi hại, lúc này nghe Bạch Thanh Thanh nói thế, thiếu chút nữa đã quên mất bạn thân của mình còn lợi hại hơn Hoắc tiên sinh.
Bạch Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng, nhớ đến bản kế hoạch đã bị hủy nào đó.
Thư ký Dương có viết ở phần dưới cùng: “‘sau khi đánh đổ Bạch tiểu thư thành công, chuyện kế tiếp sẽ phát triển giống như hi vọng của Hoắc tổng, nếu Hoắc tổng yêu cầu, tôi đã hỏi thăm mấy công ty chuẩn bị lễ cưới hàng đầu, chỉ cần Hoắc tổng mở miệng, bọn họ sẽ ngay lập tức trình lên cho ngài phương án hôn lễ hoàn mỹ nhất. ’”
Đoạn văn xấu hổ đó bị Hoắc tiên sinh dùng móng tay cào cào, để lại những vết thật dài thật sâu, liếc mắt một cái là nhìn thấy.
Cho dù Hoắc Minh Châu không vui thì sao chứ.
Dù sao cô cũng sẽ không để Hoắc Minh Châu có cơi hội hối hận, càng sẽ không để Hoắc Minh Châu có cơ hội đào tẩu từ người cô.
Nên Bạch Thanh Thanh nói với Đỗ Linh: “Từ hôm nay trở đi, bọn mình đã chính thức sống chung.”
Đỗ Linh mở to hai mắt nhìn.
“Ngay trong căn nhà này.”
Đỗ Linh bội phục đến mức hận không thể dập đầu tôn kính.
Tối đó, trên bàn cơm, ánh mắt cô ấy nhìn Hoắc tiên sinh đã thay đổi, vẻ mặt rối rắm và sùng bái. Một mặt rối rắm, Hoắc tổng bên ngoài nghe đồn vô cùng lợi hại mà bị Bạch Thanh Thanh dễ dàng giữ chặt như thế, trong thời gian ngắn đã đến mức có ý kết hôn. Mặt khác thì không ngừng kính nể anh có thể làm Bạch Thanh Thanh sinh ra suy nghĩ muốn kết hôn.
Hai loại cảm giác trộn lẫn vào nhau, làm ánh mắt cô nhìn Hoắc tiên sinh càng trở nên phức tạp.
Hoắc tiên sinh rất không được tự nhiên.
Anh cầm lòng không đậu nhìn qua Bạch Thanh Thanh, kết quả bạn gái chỉ cười cười với anh, anh hơi thất vọng thu hồi tầm mắt, cảm nhận được ánh mắt Đỗ Linh phóng qua đây, hận không thể dịch người thay đổi vị trí.
Chẳng lẽ Đỗ Linh phát hiện mình nói bậy về cô trong thư phòng?
Hay là Đỗ Linh phát hiện ra bản thân đã ăn nhầm đồ ăn vặt?
Hoặc Đỗ Linh cảm thấy bất mãn khi anh đã đoạt mất Thanh Thanh?
Nghĩ đến khả năng cuối cùng, ánh mắt Hoắc tiên sinh sắc bén, toàn bộ khí thể của tổng giám đốc bá đạo đều xuất ra, bất động thanh sắc nhìn qua.
Hoắc tiên sinh: Thanh Thanh là của tôi!
Hoắc tiên sinh: Cho dù là khuê mật cũng không được đoạt!
Hoắc tiên sinh: ╭(╯^╰)╮!
Dùng ánh mắt tràn đầy hỏa khí không góc chết trừng đối phương thị uy xong, Hoắc tiên sinh cầm muỗng, ưu nhã múc một muỗng canh thịt dê, đưa đến miệng mình.
Đỗ Linh rối rắm cắn đũa, tưởng tượng đến hình ảnh bạn tốt nhiều năm cứ như thế kết hôn, tức khắc đau lòng không chịu nổi, cô nàng mở miệng hỏi: “Thanh Thanh, tối nay mình có thể ngủ ở đây không?”
Hoắc tiên sinh đang ăn canh sặc một cái, ho đến mức kinh thiên động địa: “Khụ khụ khụ khụ khụ!”
Ăn đồ ăn vặt của anh, ôm chó của anh!
Vậy mà còn muốn ngủ với người phụ nữ của anh!
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc tiên sinh: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hết chương 39
#xanh