Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 11


Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Chương 11


Núi băng vạn năm tan chảy, đối với nhân viên Phạm Thị mà nói đây là một chuyện vui nhất quả đất, nhưng kỳ lạ cũng có người không được thoải mái.
“Chưa đến lúc nghỉ trưa, sao em đã lên rồi?” Thấy Khang Mân Quân không thèm gõ cửa tự xông vào, Phạm Húc Nhật liếc đồng hồ, nhìn cô khó hiểu.
Khang Mân Quân không lên tiếng, chỉ đứng trước bàn làm việc của anh, đôi mắt đẹp nguy hiểm nheo lại.
“Thì sao?” Khang Mân Quân có chút kỳ dị, nhưng Phạm Húc Nhật cũng không rõ nguyên nhân.
“Anh!” Khang Mân Quân chỉ tay về phía anh, rất tức chỉ muốn mắng thật to, nhưng lại không biết mắng thế nào đành thu tay về.
Cô biêt không phải lỗi của anh, nhưng vấn đề là tại anh a!
Ở trong phòng làm việc rộng rãi đi đi lại lại, Khang Mân Quân cố gắng hít thở kiềm chế tức giận.
“Anh? Anh làm sao?” Phạm Húc Nhật bộ mặt khổ sở, anh căn bản không biết đang xảy ra chuyện gì.
Khang Mân Quân không trả lời nghi vấn của Phạm Húc Nhật, cô nóng nảy đi tới đi lui, miệng thì lẩm bẩm, Phạm Húc Nhật hoang mang nặng nề.
“Đừng đi lại như thế nữa! Em giận anh, ít nhất cũng phải cho anh biết lý do chứ?” Ra khỏi chỗ ngồi, Phạm Húc Nhật chặn trước mặt Khang Mân Quân, ngăn bước chân nóng nảy của cô.
“Em… anh… ưm hừm, em không biết nói thế nào á!” Đẩy anh ra, Khang Mân Quân tiếp tục đi lại.
“Không biết nói thế nào?” Một dấu chấm hỏi từ trên trời rơi xuống, Phạm Húc Nhật vừa bực mình vừa buồn cười.
Cô này trả lời cái gì thế? Không biết nói thế nào nhưng lại đến đây nổi đóa với anh? Nàng đại tiểu thư này có buồn cười hay không chứ? Vậy mà, người dung túng cho cô lại… chính là mình.
“Em không biết nói thế nào thì có thế nào nói hết thế ấy đi.” Phạm Húc Nhật kéo tay Khang Mân Quân, lần nữa định giữ cô đứng lại.
“Em…” Cái gì? Nên nói thế nào mới phải? Khang Mân Quân nhướn mày khổ não, không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
“Nguyên nhân gây ra?” Bất đắc dĩ thở dài, Phạm Húc Nhật không biết làm gì khác hơn là hỏi từ đầu.
“Là…” Vừa bắt đầu, chưa kịp có đoạn sau, thần sắc Khang Mân Quân lại càng trở nên kỳ quái.
“Là? Là cái gì?” Phạm Húc Nhật rất có kiên nhẫn tiếp tục hỏi.
Phải nói sao? Nói thực thế nào? Nên nói làm sao? Nếu không nói thì trong lòng sẽ tức lắm a! Ai nha, chả thèm quan tâm tới đồ khỉ gió anh, đằng nào cũng đã nói! “Em vừa nghe có người nói chuyện của anh, càng nghe càng mất hứng, sau đó liền tức đến đây!” Khang Mân Quân vội vàng nói một tràng, nhưng Phạm Húc Nhật lại không nhịn được cười.
“Chỉ nói đến anh mà em lại tức giận đến vậy?” Thấy cô vì anh mà bất bình, trong lòng anh thật cảm động.
“Em không cần để ý, chỉ là mấy lời đồn đại vớ vẩn, cần gì để ở trong lòng? Còn nữa, những lời bình phẩm kia cũng không phải không có lý, anh đúng là tướng mạo dọa người, khí thế cũng làm người ta khiếp sợ.”
“Em có nói với anh chuyện này đâu a! Em giận là vì anh lại đi tươi cười với người khác ý!” Khang Mân Quân đỏ mặt, vừa nói xong Phạm Húc Nhật giật mình.
“Em…” Phạm Húc Nhật thật lâu cũng tìm lại được giọng nói.
Anh không nghĩ tới sẽ nghe được những lời ghen tuông này của cô, nhưng không thể phủ nhận niềm vui sướng trong lòng đã lên cao vút.
“Đúng rồi đúng rồi, là em không phóng khoáng, là em đang ghen! Mặc dù anh cười rất đẹp trai, nhưng em không muốn anh cười cho người khác nhìn.” Lại đẩy Phạm Húc Nhật ra, Khang Mân Quân bắt đầu đi tới đi lui.
“Em cũng biết là mình nói với anh cười nhiều một chút có thể sẽ tốt hơn, nhưng anh biết không? Em phát hiện anh ngày càng cười với nhiều người, lại đa số là nữ giới, cho nên tâm tình của em ngày càng không tốt”. Khang Mân Quân cúi đầu, càng đi càng nhanh, phiền não cũng càng tăng.
“Em biết rõ như vậy không tốt, em không nên để mắt như thế! Nhưng em…ừ…” còn chưa có cơ hội nói hết câu đã bị Phạm Húc Nhật dùng môi chặn lại thật mạnh.
Hành động của Phạm Húc Nhật làm cho Khang Mân Quân đột nhiên choáng váng, chỉ có thể nghi ngờ trợn to mắt, nhìn khuôn mặt gần sát trong gang tấc.

Rất tốt, cô ruốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Phạm Húc Nhật lúc này mới chậm rãi lùi ra, hai mắt đầy tình ý nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô.
“Nếu em không thích anh cười! Vậy anh sẽ không cười! Nhưng ngược lại, anh có thể yêu cầu em một chuyện không?” Tay trái xoa mẹ má phấn, Phạm Húc Nhật nhỏ giọng yêu cầu điều kiện trao đổi.
“Cái… chuyện gì?” Nhịp tim đang đập mãnh liệt, Khang Mân Quân lắp bắp mãi mới mở miệng được một câu.
“Không được thân mật quá với những người đàn ông khác”. Nếu cô để ý anh, thì anh không lẽ không để ý cô? Mà trên thực tế, anh đã để ý từ lâu, chỉ là không biết nói thẳng ra như thế nào.
Bây giờ, tự nhiên cô nhắc đến vấn đề này, nên anh cũng nói theo vào. Quy tắc tình yêu của người khác như thế nào anh không rõ lắm cũng không muốn theo, nhưng anh kiên trì là hai người phải bình đẳng với nhau.
“Cũng thế?” Nghe được ngữ điệu cũng chua như bản thân, Khang Mân Quân có chút ngây ngốc.
“Ghen tỵ không phải là lợi ích riêng của phụ nữ, đàn ông thật ra cũng rất để mắt”. Vén sợi tóc rủ xuống bên má cô, Phạm Húc Nhật thẳng thắn nói.
“Hả?” Thật hay giả? Anh ấy lại thẳng thắn như thế? Khang Mân Quân mỗi lúc một kinh ngạc, nhưng cũng ngày càng cảm nhận được mình đã đào được của quý.
“Thật ra thì, anh vô cùng muốn biết…” Dừng một chút, ngẫm nghĩ hồi lâu, Phạm Húc Nhật quyết định nói nốt: “Em rốt cuộc có bao nhiêu bạn trai?”
“Hả?” Nghe Phạm Húc Nhật nhắc tới, Khang Mân Quân nghẹn họng nhìn anh trân trối, đột nhiên nhớ lại những người đó.
Trời ạ! Anh không nói, cô thiếu chút nữa quên mất là những bạn trai kia.
Trước đây bên cô cũng cố định có vài người, bởi vì cô thích cảm giác có người bên cạnh. Nhưng từ lúc nào, cô bắt đầu không cần những người đó rồi?
Khang Mân Quân bình tĩnh nhìn anh, cô nghĩ, đáp án chỉ có một, chính là – có anh là đủ rồi.
Anh toàn tâm toàn ý yêu thương cô, anh cho cô ấp áp bao dung, những thứ này – tất cả những người đàn ông khác cộng lại cũng không bằng.
Người đàn ông này, từ đầu đến cuối đều chân thật với cô, cái anh muốn cũng chỉ là chân thật với cô mà thôi… Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, Khang Mân Quân cười, cười rất vui vẻ thỏa mãn.
“Không có, không có bạn trai nào hết, em hiện giờ chỉ có mỗi anh là “bạn trai” thôi! Đôi tay vòng lên cổ anh, Khang Mân Quân khuôn mặt tươi cười, chu đôi môi đỏ mọng.
“Thật không?” Hai môi chạm vào nhau, Phạm Húc Nhật cũng cười theo.
“Vâng, thật! Từ giờ về sau chỉ có một mình anh, không có người nào khác…” Đi đâu tìm được một người đàn ông tốt như vậy? Biết rõ cô chân tay vụng về vẫn yêu thương cô như vậy, người đàn ông này, có kẻ ngốc mới buông ra.
“Giao dịch coi như hoàn thành nhé?” Phạm Húc Nhật hỏi lại, hai đôi môi gắn chặt.
“Đồng ý”. Ra sức hôn lại anh, Khang Mân Quân cười hết sức vui vẻ.
Ha ha, tình ra, cô lời to. Thế gian này nếu có người đàn ông nào tốt nhất, thì chính là người mà Khang Mân Quân đang sở hữu.
Oh ha ha ha…
Gia tộc họ Phạm
Thấy đôi nam nữ tranh cãi kịch liệt, khiến hai người hộ về giữ cổng phải sững sờ. Bởi vì nhân vật chính, một là đại thiếu gia Phạm Húc Nhật, một người là cô gái lần trước đã về nhà cùng anh…
“Đừng nhé, không cho anh nói chuyện kết hôn.” Khang Mân Quân hất tay Phạm Húc Nhật, lùi về phía sau.
“Sao không cho anh nói?” Nhíu chặt mày, Phạm Húc Nhật đứng thẳng trước mặt Khang Mân Quân.
“Dù sao anh cũng không nói là được!” Lui lui lui, cô lùi đến tân xe Phạm Húc Nhật mới dừng lại.
“Anh không biết em rốt cuộc đang sợ cái gì, lấy anh đáng sợ như vậy sao?” Mày nhíu lại hết cỡ, Phạm Húc Nhật vô cùng chán nản.
“Không phải thế, là em… ừm, chúng ta cứ như thế này có gì không tốt? Sao nhất định phải kết hôn?” Nhăn nhó một hồi, lòng Khang Mân Quân nhất định rất bất an.

“Chúng ta thế này không có gì không tốt, nhưng anh cũng muốn kết hôn!” Đối với vấn đề này, Phạm Húc Nhật vô cùng kiên trì.
“Anh… Phạm Húc Nhật, anh thật là ngang! Kết hôn với không kết hôn có khác gì đâu, chỉ khác mỗi tờ giấy thôi, sao anh phải kiên trì như thế?”
“Sai rồi! Kết hôn khác với không kết hôn, cũng không phải ở chỗ tờ giấy, mà chúng ta danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng.” Anh khẩn cầu chính là muốn có cảm giác một gia đình thực sự, không đơn thuần chỉ là yêu đương ngọt ngào.
“Nhưng mà em…” Bị chặn không nói được lời nào, Khang Mân Quân lần này cùng đường rồi.
Rõ ràng, có người đã bị yếu thế, thắng bại chắc chắn rõ ngay thôi.
“Không nhưng nhị gì hết? Chẳng lẽ em cứ thế không muốn lấy anh? Lại nhíu mày, Phạm Húc Nhật trầm giọng rõ ràng âm điệu không vui.
“Em nói với anh rồi, không phải là vấn đề này!” Khang Mân Quân ôm đầu gãi gãi.
“Vậy là vấn đề gì? Em nói đi, anh đang nghe đây.” Phạm Húc Nhật khoanh tay trước ngực, trừng trừng nhìn xuống.
“Là… chỉ sợ!” Khang Mân Quân uất ức mím miệng.
“Sợ cái gì?” Không ngờ tới sẽ nghe đáp án như vậy, Phạm Húc Nhật không khỏi đầy bụng nghi ngờ.
“Ngộ nhỡ mọi người không chấp nhận em? Anh cũng biết, em thật sự cái gì cũng không biết…” Khang Mân Quân cúi đầu thật thấp, đôi tay vô thức vày vò vặn vẹo, trông bộ dạng rất đáng thương.
“Sao em nhất định để ý chuyện này? Anh đã nói không vấn đề gì rồi.” Phạm Húc Nhật bất đắc dĩ vỗ trán, tức giận kêu lên.
“Em cũng không muốn nói, nhưng mà em sợ! Ngộ nhỡ mọi người không tiếp nhận em thì sao? Chẳng lẽ vì em, anh không quan tâm họ nghĩ gì à?” Khang Mân Quân cúi đầu khẽ nói.
Trong lòng vốn từ lâu đã tự ti, không thể nào nói không biết, hơn nữa quan trọng nhất bây giờ là – cô không thể mất anh được.
Cô chưa từng coi trọng một người đàn ông nào như vậy, đến mức không thể bỏ lỡ! Cô cũng chưa từng yêu ai, nhưng với anh lại yêu sâu sắc.
Chỉ cần được thấy anh, lòng cô liền ấm áp; chỉ cần nghĩ đến anh, cô đã thấy hạnh phúc, ngọt ngào; chỉ cần có anh bên cạnh, cô có mất đi tất cả cũng không sao…
Cô yêu anh đến thế, nhỡ gia đình anh không chấp nhận cô thì cô phải làm sao?
Lại trở về cuộc sống trước kia? Lại đi tìm mấy kẻ đến nói lời yêu đương với cô? Không, đúng như Nhâm Mẫn nói, cô chưa từng thực sự yêu ai. Ít nhất là trước khi gặp anh, cô căn bản không thật lòng với người đàn ông nào.
“Em có suy nghĩ nhiều quá không?” Cô lo lắng nhiều quá khiến Phạm Húc Nhật cảm thấy bất lực.
Điều cô băn khoăn căn bản dư thừa, bởi vì căn bản sẽ không có ai phản đối! Nếu không, từ đầu mẹ anh cần gì phải ra sức nhét cô vào công ty anh?
“Anh…” Đang nghĩ xem phải trả lời ra sao, nhưng chưa kịp mở miệng đã có người chặn lời.
“A Nhật nói không sai, con thật suy nghĩ nhiều quá rồi”. Không biết từ lúc nào đã có một nhóm người đứng sau Phạm Húc Nhật lên tiếng.
“Y?” Khang Mân Quân mãnh liệt ngẩng đầu, bị cảnh trước mắt dọa ột trận.
Trời ơi, những người này tới lúc nào vậy? Mới đây còn rõ ràng chỉ có mình với anh ấy, làm sao đột nhiên lại thêm nhiều người thế?
Khuôn mặt đẹp nháy mắt ửng hồng, Khang Mân Quân thấy vô cùng mất thể diện. A, cô thật muốn đào hố chôn mình, có phải mọi người đều thấy cô giận dỗi rồi?
Khóc không ra nước mắt, Khang Mân Quân đầu càng cúi thấp, cuối cùng ngồi xổm xuống giấu mặt đi.
“Đừng trốn, người nhà anh đều đang ở đây, em không định hỏi xem họ có để ý em cái gì cũng không biết hay không à?” Đến bên cạnh Khang Mân Quân, Phạm Húc Nhật cũng ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô.

“Anh tránh ra đi!” Mất mặt chết đi được, cô không có mặt mũi nào nhìn mọi người! Khang Mân Quân chết cũng không chịu ngẩng đầu.
“Không có, chúng ta một chút cũng không ngại.”
Cả nhóm người cùng kêu lên, âm thanh gần trong gang tấc, Khang Mân Quân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, cô không khỏi bị dọa đến ngã ngồi trên mặt đất.
Bọn họ… Thế nào tất cả đều ngồi xổm trên mặt đất cùng với cô? Đó… cô thật không muốn làm người nữa.
“Thế nào? Còn muốn nói gì nữa? Không có ai để ý? Cái người này rốt cuộc nên lấy chồng đi?” Phạm Húc Nhật thừa thắng xông lên, không có ý định buông tha bức hôn.
“Mân Quân, đồng ý đi.” Nhâm Mẫn mở miệng lôi kéo.
“Đúng vậy, con gật đầu đi, A Nhật nhà chúng ta rất ưu tú đấy!” Mẹ Phạm vỗ ngực bảo đảm.
“A Nhật nhà chúng ta là một người đàn ông tốt đấy!” Bà nội Phạm cũng gia nhập hàng ngũ thuyết phục.
“Đại ca rất đáng khen đấy! Anh ấy biết nấu ăn, lại biết làm việc nhà, mặc dù hơi phiền toái một chút nhưng là một người đàn ông tốt.” Phạm Minh Nguyệt cũng ra sức tán tụng.
“Ừ ừ…” Đàn ông Phạm gia tất cả đều ra sức gật đầu phụ họa, dù sao phụ nữ đã nói hết, đàn ông cũng không cần nói thêm, chỉ cần phụ họa.
Cứ như vậy, cả gia đình họ Phạm đều đứng ngoài cửa thay phiên nhau bức hôn Khang Mân Quân… À, không phải, là “khuyên” cô cưới!
Mà người đi đường nhìn thấy cảnh này nếu không liếc mắt nhìn thì cũng vội vàng chạy đi.
Thật kinh khủng! Thì ra cái gia đình này không chỉ đáng sợ, mọi người đều như mắc bệnh thần kinh.
Kết cục ra sao? Còn phải nói? Cả nhà họ thay nhau ra trận khuyên nhủ, Khang Mân Quân đâu còn sức chiến đấu? Cho nên nhất định là cưới rồi.
Dĩ nhiên, hôn lễ dĩ nhiên còn rất xa hoa, long trọng nữa.
Cuối cùng đã bớt ầm í, khách khứa cũng đã về hết, không gian còn lại dĩ nhiên là dành cho vợ chồng son ngọt ngào với nhau.
Nhưng Phạm Húc Nhật nửa nằm ngửa trên giường, đôi mắt vừa nhìn đồng hồ treo tường lại vòng qua phòng tắm đang khép chặt cửa.
Cô không phải ngất xỉu ở bên trong chứ? Hay là mệt muốn chết, ngủ gật ở trong đó rồi? Phạm Húc Nhật càng nghĩ càng hoang mang, vội vàng đứng dậy, đi tới phòng tắm…
“Mân Quân? Mân Quân, em còn tỉnh không?”
Bịch bịch… đáp lại anh không phải là tiếng cô mà là một chuỗi tiếng va chạm tạp nham,
“Em không sao chứ?” Nóng lòng cầm nắm đấm cửa, Phạm Húc Nhật lo lắng cho sự an nguy của vợ.
“Không có… Em không sao. Đợi em một chút …” Âm thanh bên trong nghe rất gấp gáp, sợ sệt, Phạm Húc Nhật không khỏi nhăn mày.
“Thật không sao chứ?” Phạm Húc Nhật không an lòng nép vào sát cửa, vô cùng lo lắng.
“Không sao… ây dà” Vừa nghe câu này lại thêm một tiếng va chạm, Phạm Húc Nhật kinh hãi.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em có phải bị ngã không? Mau ra đây anh xem nào.” Phạm Húc Nhật gõ cửa, vì an nguy của vợ yêu vô cùng lo lắng.
“Đợi một lúc, cửa rốt cuộc được mở, Khang Mân Quân cuối cùng đã bước ra, chỉ là sắc mặt đỏ khác thường.
“Có nặng lắm không? Em và vào kia à?” Kéo cô vợ mới vào, Phạm Húc Nhật nghiêm túc kiểm tra, chỉ sợ cô có tổn thương gì.
“Không có… Không có á!” Nắm chặt áo tắm, Khang Mân Quân bọc mình thật chặt.
“Không thật chứ? Đưa người đây, anh nhìn xem nào!” Phạm Húc Nhật đưa tay khẽ kéo áo tắm ra, làm Khang Mân Quân sợ tới mức hét lên chạy mất.
“Không có không có, em không sao, em thật sự không sao”. Chạy về phía giường, Khang Mân Quân trực tiếp nhảy lên giường, sau đó kéo chăn bong trùm lấy mình.
“Hả?” Lông mày giao lại, Phạm Húc Nhật thấy có cái gì bất thường.
Chỉ cần mấy bước, Phạm Húc Nhật đã đi đến bên giường, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ hồng đến kỳ cục kia.
“Chuyện gì xảy ra? Em đang giấu cái gì?” Cử chỉ của cô quá mức kỳ quái khiến anh không thể không hỏi như thế.

“Không có… không có a! Đi ngủ đi được không? Hôm nay mệt quá a, em muốn ngủ.” Nằm xuống, quay người đi, Khang Mân Quân không dám nhìn anh cái nào nữa.
Ngồi bên mép giường, một tay Phạm Húc Nhật vắt ngang thân cô trên giường, một tay kia áp qua bả vai cô, lật cô nằm thẳng ra.
“Nói thật ra”. Mặt anh đối diện mặt cô, bốn con mắt cứ thế giằng co.
“Em…” Ố ô, là người ta không dám nói.
“Làm sao?” Phạm Húc Nhật rất kiên nhẫn, bởi vì anh phải có được đáp án.
“Em… anh muốn nghe thật hả?” Cả khuôn mặt Khang Mân Quân đã ửng hồng, đáng thương nhìn Phạm Húc Nhật.
“Ừ”. Phạm Húc Nhật kiên trì gật đầu.
Anh thật đáng ghét! Làm sao nhất định muốn nghe á…, anh không thể nói không muốn được à?
Khang Mân Quân bĩu môi, đôi mắt bắt đầu liếc lung tung, sau đó thì thào: “Em vốn không có kinh nghiệm, anh không cười em chứ?” Thời buổi này, đến tuổi này còn chưa có kinh nghiệm, thật đã ít lại càng ít! Huồng chi cô còn có nhiều bạn trai như vậy, nói ra chỉ sợ người đời nhạo báng ột trận.
“Hả?” Phạm Húc Nhật ngây ngốc tại chỗ. “Em không phải là có không ít bạn trai hay sao?”
Chính mắt anh cũng đã thấy hai người, sau còn nghe mấy đứa em kể quá khứ của cô, cho nên anh biết cô “chiến tích” rất huy hoàng, làm sao lại không có kinh nghiệm?
“Em biết ngay là anh sẽ rất kinh ngạc! Nhưng mà em chỉ quen bọn họ về tinh thần thô, không có làm gì với họ cả!” Mắt đang nhìn lung tung, giọng này cũng lẩn quẩn trong không khí.
Khang Mân Quân thao thao giải thích, Phạm Húc Nhật cũng không có tâm tư nghe.
“A… không sao! Vậy chúng ta coi như huề nhau.” Cúi người xuống, hai tay ôm hai bên tai cô, anh hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át.
“Y? Anh có ý gì?” Hai tay chống vào vai Phạm Húc Nhật, Khang Mân Quân kinh ngạc nguýt nhìn anh.
“Ý là… chúng ta điểm kinh nghiệm EXP giống nhau, là lần đầu.” Nhẹ giọng cười nói, Phạm Húc Nhật khẽ cắn chặt đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
“Cái gì?! Này, anh…” Khang Mân Quân còn muốn nói tiếp, nhưng Phạm Húc Nhật không cho cô cơ hội.
Khóa chặt đôi môi đỏ mọng lảm nhảm của cô, anh ngang ngược cắn nó nuốt xuống. Lửa nóng ở môi lan dần ra khiến cho cô không còn lý trí.
Thôi, cô buông tha không hỏi nữa, bởi vì hiện tại cô chỉ muốn hưởng thụ cái hôn ngọt ngào kia. Nhắm mắt lại, Khang Mân Quân để mặc ình say đắm trong tình yêu của anh.
Dần dần, cái hôn nhẹ nhàng càng lúc càng trở nên nhiệt tình cuồng dã, Phạm Húc Nhật bắt đầu tham lam muốn nhiều hơn…
Anh nghĩ lấy được cô, muốn có cô, phải đoạt lấy cô, muốn cô hoàn toàn trở thành của mình!
Đàn ông, cho dù là chính nhân quân tử, có lúc cũng không bảo toàn được lý trí, thậm chí cũng sẽ ngang ngược muốn đoạt lấy tình yêu, mà hắn… cũng thế!
“Anh…” Khí trời nóng quá! Sao lại nóng như vậy? Trong nhà không phải không bật điều hòa, sao cô vẫn cảm thấy nóng quá?
“Phạm Húc Nhật môi dính sát cô, đầu lưỡi anh nóng bỏng tà ác trong miệng cô…
Đối mặt với sự cuồng dã lại ngang ngược đòi hỏi của anh, cô không cách nào ngưng lại được.
Môi lưỡi quấn quýt, Khang Mân Quân cảm giác mình sẽ hòa tan trong lòng anh. Như vậy anh có cảm nhận, có bị kích động giống cô không?
Lặng lẽ mở mắt ra, rơi vào đáy mắt cô chính là hình ảnh của anh, hình ảnh anh đầy tình tứ kích động.
Cảm nhận được đôi mắt của cô, Phạm Húc Nhật cũng mở mắt nhìn lại, hai cánh môi kề nhau nhưng không tách ra.
“Sợ sao?” Mãnh liệt như thế, anh hôn cô đến sưng đỏ cánh môi, giọng quan tâm của anh có chút thương tiếc lại ngàn phần quý trọng.
Hai má Khang Mân Quân đỏ ửng, thậm chí lan cả sang hai tai, xuống cổ… Cô thẹn thùng nhíu mày rồi lại giãn ra.
Cúi đầu, anh lại lần nữa hôn lên đôi môi đỏ thắm, mà cô ngửa đầu đáp lại, đôi tay thậm chí chủ động vòng qua vai anh, ôm thật chặt gáy anh.
Cô chủ động đáp lại, không nghi ngờ tạo thành chất xúc tác kích tình. Phạm Húc Nhật cũng không kiềm chế nổi nữa, lòng tràn đầy rung động, chưa bao giờ từng khát vọng ai như thế, cũng chưa từng muốn ôm ai, là cô, cũng chỉ có cô mới có thể khiến anh si mê, điên cuồng như thế.
Một đêm tuyệt đẹp đang bắt đầu, cũng không phải là kết thúc chuyện, mà là mở ra một câu chuyện mới…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.