Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 342: Kết cục - Ân ái không rời! 4


Đọc truyện Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút – Chương 342: Kết cục – Ân ái không rời! 4

Văn Hinh nhanh chóng được đưa vào phòng phụ sản, trong phòng bệnh, mọi
người luân phiên nhau ôm đứa bé, trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ háo
hức, muốn dược bế bé.

Cuối cùng, khi đưa nhỏ đến phiên Tiều Lăng
bế, cô nhìn đứa trẻ nho nhỏ trong ngực mình, mắt, mũi đều nhỏ như chưa
mở hết, trong lòng trần đầy vui mừng. Lúc này, Lăng Hạo Hiên cũng đứng
bên cạnh, không nhịn được đưa tay trêu chọc đứa nhỏ, gương mặt đẹp trai
thường ngày nở nụ cười đầy dịu dàng, khiến Tiểu Lăng không khỏi bồi hồi.

Cô nhìn anh một cái, bỗng nói: “ Bác sĩ Lăng, anh xem đứa bé đáng yêu quá
này, nếu như mà tôi và anh cũng có đứa nhỏ như vậy thì tốt biết mấy!” Cô nói xong, cúi đầu, mặt bỗng đỏ rực.

Lời vừa nói ra, mọi người
đều kinh ngạc, đợi đến khi mọi người phản ứng kịp, đều dùng ánh mắt mập
mờ nhìn Lăng Hạo Hiên và Tiểu Lăng. Lúc này, Tề Nhân Kiệt đi tới, quàng
tay lên vai Lăng Hạo Hiên, cười tà: “ Đúng vậy nha, em xem tên ngốc của
chúng ta dáng dấp lịch sự tuấn tú thế này, cùng Tiểu Lăng thì đúng là

phối hợp tuyệt vời, đứa bé tương lai được sinh ra nhất định sẽ rất đáng
yêu đấy!”

Nghe vậy, Tiểu Lăng càng thấy có lỗi, Lăng Hạo
Hiên cũng không thấy tự nhiên, mặt cũng tự nhiên đỏ ửng lên, thấy vậy,
mọi người càng thêm vui vẻ.

Chờ tất cả mọi người ra về, chỉ còn Văn
Hinh và Lăng Hạo Hiên, cô nhìn anh nửa ngày, cuối cùng mới cười nhạt
nói: “ Hạo Hiên, Tiểu Lăng là cô gái tốt, hơn nữa cô bé còn thích cậu,
cậu có thể suy nghĩ một chút !” Cô đã sớm nhận ra nha đầu Tiểu Lăng
thích Lăng Hạo Hiên, cô chỉ không ngờ nha đầu kia lại thổ lộ tự nhiên
như vậy, lại trước mặt bao nhiêu người.

Lăng Hạo Hiên vẫn cúi đầu, nghe lời Văn Hinh nói, chỉ buồn nói: “ Cậu chuẩn bị về cùng nhà với Du Thần Ích đấy à?”

Văn HInh không trả lời vấn đề này, chỉ cười nhìn Lăng Hạo Hiên, “ Mình chỉ

hi vọng cậu có được hạnh phúc!” Mà hạnh phúc của anh, không phải đến từ
cô.

Nghe vậy, Lăng Hạo Hiên rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên,
yên lặng nhìn Văn Hinh, vẻ mặt bi thương, “ Mình gây nhiễu cho cậu à??”
Anh vẫn biết cô chưa từng thích mình, nhưng anh vẫn mặt dày mày dạn ở
bênh cạnh cô, nhất định là cô thấy phiền rồi.

“ Ai nói, phải
là mình gây phiền cho cậu mới đúng, cho tới tận bây giờ, vẫn là cậu luôn ở bên cạnh mình, thời điểm mình gặp khó khăn nhất trợ giúp mình, nhưng
năm này nếu không phải có cậu, mình đã sớm không kiên trì được rồi.” Nói đến đây, Văn Hinh cũng thật cảm kích Lăng Hạo Hiên, nhiều năm yên lặng
đi bên cạnh cô, cô cũng không hi vọng anh cứ như vậy cả đợi, cô chỉ hi
vọng anh có thể tìm được hạnh phúc của chính mình.

Ngày đó, họ nói chuyện cực kì lâu, cuối cùng, Lăng Hạo Hiên ra về, trên mặt anh cũng nở nụ cười.

Một ngày này, Du Thần ích tới bệnh viện thăm Văn Hinh, vô tình gặp mẹ mình
ngoài hành lang, thấy trong tay bà đang cầm một tờ báo cáo xét nghiệm,
anh nghi ngờ hỏi: “ Mẹ, trong tay mẹ cầm cái gì vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.